Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạo trấn

Tiểu thuyết gốc · 2726 chữ

Trấn nhỏ ngày nắng hạ, là tiếng ai than thở giữa buổi trưa, thiếu niên tay quàng vai nữ nhân thở hổn hển

-Sư phụ, hẳn là gần con mẹ nó a, muốn thăm thú tí quang cảnh thôn xóm, nếm hơi ấm con người sưởi ấm chút lòng lạnh lẽo, ai ngờ hành hạ bản thân như vậy, không phải đã đi nửa đường trên núi xuống mới nhận ra xa xôi bấp bênh, ta từ đầu thà rằng chẳng đi

-Chút chuyện cỏn con đã nản chí, sau này liệu có đạp lên nổi tiên lộ ?

-Ta ấy hả

Thiếu niên vẫn hồng hộc hớp lấy từng ngụm không khí, vẻ mặt đắc ý, đưa ngón trỏ trái vẽ vài đường tinh nghịch vào hư không cuối cùng chỉ vào bản thân

-Không phải có làm được hay không, mà là có muốn làm không. Thân là chân mệnh thiên tử, người nghĩ ta sẽ bại ngay bước thứ nhất ?

-Kiêu ngạo, nhớ một câu thiên hạ người tài thì nhiều thành danh thì ít

Muốn lên tiếng phản bác, bất chợt đối diện vẻ mặt nghiêm nghị. Thiếu niên đành buông bỏ, nuốt nước bọt vào trong đánh lảng sang chuyện khác

-Đơn sơ thị trấn hôm nay có sư phụ đến, khác nào hạn hán may mắn gặp mưa rào, tiên nhân dạo chơi mang theo tiên khí ban phúc, lộc lộc, tài tài sẽ sớm đến trên đầu mỗi người dân khu xóm, công đức vô lượng nha

-Không phải ai là tiên nhân cũng có thể ban cho người khác vận khí, trừ khi

-Trừ khi ?

-Phải, trừ khi ngươi dùng công đức để thành tiên, hoặc đi trên đại lộ vì đất trời vì nhân sinh. Hoặc là, có mối liên kết đặc biệt với vạn vật

-Vậy ta chẳng phải là vế thứ ba sao

-Đúng, thế giới này đã cưu mang ngươi, vậy nên đừng đi sai đường, chỉ cần ngươi sống tốt, đừng giết chóc bừa bãi hủy thiên diệt địa, là đã trả đến tám, chín phần công ơn rồi

-Ta sẽ ghi nhớ, trước tiên tìm quán cơm, có thực mới vực được đạo muốn làm việc lớn bụng phải no. À ta quên mất sư phụ là tiên nhân, một lần bế quan ngàn năm như sợi tích tắc chẳng hà cớ nhớ nhung gì việc ăn uống, dẫu sao cũng không cần thiết

-Ta không phải kiểu người khô khan, lâu lâu vẫn ngao du nhiều nơi nếm thử mỹ vị

Bỏ xuống cánh tay quàng vai thiếu nữ, chàng trai nhanh nhảu đi trước dẫn đường, búng ngón tay phát ra tiếng "tách" mỉm cười nhìn về phía nữ nhân

-Vậy là chúng ta có chung sở thích rồi, đi thôi

Dưới ánh nắng thiêu đốt của mặt trời, hai người ghé vào quán ăn nhỏ khang trang, một trai một gái. Chàng trai khuôn mặt tuấn tú rạng ngời, khoảng chừng độ tuổi trưởng thành nhưng còn non nớt lắm. Cô gái đi cùng coi bộ chín chắn ra dáng nữ nhân, xinh đẹp tựa đóa hướng dương rực rỡ mùa hè

-Chưởng quầy, cho ta vài món đặc trưng cùng vò rượu đắt nhất của quán

-Khách quý, có ngay đây công tử

Vị công tử quan khách họ tên là Nhạc Lệ Vũ, vốn không phải xuất thân từ thế giới này, đúng thực là chân mệnh thiên tử nhưng vì bại dưới tay kiếp số mà lưu lạc xuyên không đến đây

Ngắm nghía xuýt xoa nhan sắc khuynh thành trước mặt, Lệ Vũ lên tiếng

-Người có uống được rượu không sư phụ, nếu không được thì vẫn cứ nếm thử cho biết, chẳng may có xay xỉn, trời đất quay vòng còn có ta che chở. Sư phụ xinh đẹp như vậy, ta nguyện bế nàng từ đây vượt ba trăm ngọn núi

-Khéo lo chuyện, vừa nãy không phải còn mệt đến chửi lên chửi xuống, vì nữ nhân mà nguyện dốc sức ha. Ngươi còn chưa kể ta đầu đuôi câu chuyện vì sao lưu lạc đến đây

-À thì chuyện là, có nam nhân nọ vì hoa bướm, vì chữ sắc, chữ tình, chữ thân nhân mà nguyện dâng hiến cả tính mệnh phá cục, khuấy đảo chư thiên, rốt cuộc sức lực có hạn. Trong ba mươi sáu kế đành lấy chạy là thượng sách, mở cổng không gian lưu lạc vô định mặc dòng chảy vũ trụ đưa đẩy, rốt cuộc may mắn bình an, ý trời sắp đặt bất tỉnh rơi xuống trước cửa thềm gia môn của sư phụ

-Dẻo miệng, kể chuyện hay. Phá không gian cái giá phải trả không hề nhỏ, thọ mệnh của ngươi quả thực sắp tàn rồi. Chỉ còn cách trở thành tiên nhân, thoát thai hoán cốt vượt qua quy tắc nhân sinh. Còn không thì uống máu trưởng tộc phượng hoàng, ăn trái hồng nhung trên cây cổ thụ của nữ thần sinh mệnh đều có thể tạm thời duy trì mạng sống ít nhất một trăm năm. Mà cả hai người này ta đều quen biết, yên tâm đôi ta hữu duyên, sư tôn sẽ không để ngươi phải chết

-Đội ơn sư phụ, ở thế giới cũ ta phải chật vật mà sống khổ như chó hoang lần này quả thực ôm được đùi lớn

Đến rồi, ba dĩa đồ ăn được bày trên mặt bàn cùng vò rượu, ly chén bằng sứ giao thoa bằng bạc đũa cầm. Không tệ, ở huyện cũng khó kiếm được quán phục vụ đồ dũng bữa như vậy, nói chi trấn nhỏ hẻo lánh dưới chân núi

-Hương thơm đồ ăn vẩn vương trong không khí ngửi thôi cũng đã thấy ngon miệng, chủ quán, đây là ?

-Món trông giống chiếc lá cây bèo này, tên cũng như hình dạng gọi là bánh bèo, vỏ bánh làm từ bột gạo nhân bánh là tôm xay nhuyễn, dùng cùng nước chấm được làm từ cá. Nồi thịt kho theo kiểu Đông Hải thiên về vị ngọt, còn đây là đậu hủ lên men đặc sản của trấn được chiên lên lại có chút vị chua nhẹ và đắng

-Cuối cùng rượu này có tên Ngọc Tuyết, hậu vị hay hương đều có chút the lạnh sảng khoái thích hợp dùng những ngày oi bức. Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng

Ngọc Tuyết sao, Lệ Vũ đôi mắt ngẩn ngơ đôi chút, gõ tay nhè nhẹ vào vò rượu, tay kia gỡ nắp bình, tay còn lại nhấc bình rượu lên nhưng tuyệt nhiên không rót một chút, cứ giữ nguyên ở vị trí không trung, mắt nhắm lục tìm kí ức còn sót lại

Giữa khu vực bình địa đất đá vỡ vụn, thiếu niên thân thể như được nhuộm bởi huyết, bàn tay nắm chặt đôi tay ngọc ngà trắng tuyết, lộ rõ từng đường gân máu, giương mắt nhìn lên con cổ long khổng lồ bao phủ kín mít bầu trời bay tới khuôn miệng há to, cả bầu trời nứt toạc, từng đợt linh lực khủng bố từ cái miệng như trống trời phóng tới

Thiếu niên vẫn bình tĩnh, ung dung hét lớn tiếng uất ức vang vọng

-Long tộc, các người muốn giết ta đi mà hỏi trời, còn không e rằng giết không nổi. Đã là thiên tử, dẫu thiên ý có muốn ta chết chính nó cũng phải khóc òa tiếc thương

Nói đoạn, Lệ Vũ tay còn lại nhanh chóng vẽ trận đồ phá không gian chui vào dẫn theo nữ nhân trốn mất. Đòn hủy diệt này dù cậu có ở trạng thái tốt nhất cũng không đỡ nổi, đành phải lực bất tòng tâm

"Dù cho một bái thiên hai vái địa, đến bao giờ anh mới có thể gặp lại em đây Ngọc Tuyết, lại một lần nữa, lại một lần nữa nắm được nhưng không giữ được, chúng ta phải chia xa"

Lấy lại tinh thần, thiếu niên mở mắt nhìn trước mặt sư phụ đang dùng bữa ngon lành, cậu vội rót rượu vào hai chiếc ly bày sẵn, đặt vò rượu xuống hai tay chắp lại

-Mời mọi người dùng bữa

-Chuyện buồn không phải lúc nào cũng nhớ tới, nhưng đồ ăn ngon nếm một lần, nhiều lúc sẽ luôn có cảm giác thèm thuồng muốn ăn nữa, phải không ?

-Hahaha, sư phụ nói chí phải

Lệ Vũ hơi bất ngờ một chút sau đó bật cười, không nghĩ tới sư phụ thân là tiên nhân đạo mạo cũng biết nói đùa. Có lẽ đoán được tâm trạng của cậu nên tìm cách giải khuây, bình ổn bầu không khí

Quả thực ngon miệng, Lệ Vũ mải mê dùng bữa không để ý có người đang tiếp cận, đến khi đối phương đến sát bên cậu mới giật bắn mình, hoảng hồn nhìn kĩ là ai

Thanh niên trạc tuổi tóc dài phấp phới, ngũ quan góc cạnh, diện bộ trường bào trắng xen lẫn xanh nhạt cất tiếng

-Ai mà ngờ ở cái nơi hẻo lánh này lại có cô nương xinh đẹp tuyệt trần, nếu không phiền có thể cùng ta nâng chén rượu ?

-Bà mẹ trời đánh tránh bữa ăn, có thể đợi người ta dùng bữa xong hãy đến ve vãn nữ nhân được không ?

-Ồ xin lỗi, tính ta không để ý sâu kiến tạp nham

-Ngươi là ai mà dám mạnh miệng, muốn mời rượu nàng, ngươi xứng đáng à ?

Y phục trắng thiếu niên bất ngờ dùng tay đập xuống bàn, tất cả mọi thứ vẫn giữ nguyên trạng thái trừ ly rượu của Lệ Vũ bắn lên không trung, từng giọt rượu rơi vào cổ họng đang ngửa của kẻ lạ mặt, sau đó hắn đưa tay búng một phát, ly rượu trống rỗng phóng đến vị trí đầu Lệ Vũ

Bàn tay phải cậu nhanh chóng đưa ra chụp lấy ly rượu, tiếng cộp rõ to vang lên, đôi tay cậu nắm chặt run lẩy bẩy, cơ thể bị đẩy ngược về sau, xòe ra, đôi bàn tay đỏ chót

-Rượu ngon. Để ta tự giới thiệu, đệ tử chân truyền duy nhất đời thứ bảy phái Phong Lưu tọa lạc đỉnh núi Chân Quan, danh xưng Hữu Bình. Có xứng hay không đến lượt ngươi phán xét ?

Lệ Vũ buông chiếc ly xuống bàn, rời khỏi chỗ đứng đối diện cái tên Hữu Bình, mắt chòng chọc sát khí

-Muốn đánh ?

-Chỉ là màn chào hỏi thôi, ai ngờ ngươi nhãi nhép nhường này ngay cả một đòn đỡ cũng không nổi

-Lệ Vũ bình tĩnh tên này võ tu thuần túy, ngươi bây giờ không phải đối thủ. Đến gần được ta, chứng tỏ rất rất mạnh

-Hôm nay không đánh với hắn, ta không nuốt trôi cục tức này, ỷ có tí quyền pháp là ngang nhiên lộng hành không biết phải trái xem ai ra gì

Không nhiều lời thêm nữa, bị chọc tức thiếu niên bộc phát lực, chân trái được cường hóa bởi điện tích, vung chân quét ngang hông Hữu Bình

Hữu Bình lộ một cọc đắc ý nhìn lấy, phẩy bụi cái thủ pháp khiêu khích vậy mà thành công, ở nơi tai mắt rành rành ẩu đá tốt nhất kiếm viện cớ, bất quá bị truy vấn thì có thứ đồ mà thoái thác. Hắn đương thời xuất thân danh giá, thiên kiêu đại biểu chính đạo, cũng nên hảo hảo giữ bề ngoài phẩm giá tránh dính mây bay vạ gió tiếng xấu người bàn luận

Hôm nay để ta uốn nắn lại ngươi nóng nảy tính tình, có trách thì trách ngươi chọn nhầm người để ra oai

Lôi sét quét đến, nhanh tựa gió lốc, Hữu Bình quyền pháp uyển chuyển né tránh, đưa chân quét trụ kẻ địch, đòn thế thành công, hắn đưa chân còn lại vận lực bồi thêm cú đạp giữa ngực đối

Lệ Vũ bắn ra như tên bay ngược vào trong quán, rầm một tiếng tường vách đổ nát, thiếu niên ôm ngực giãy dụa, ho sặc sụa ra máu tươi chật vật đứng dậy

Hữu Bình thoáng ngạc nhiên đưa tay sờ vào bên mặt, hơi nóng truyền đến, vệt máu đỏ chảy ra

Trên tay Lệ Vũ không biết từ lúc nào xuất hiện thanh kiếm mỏng, đã chém xoẹt qua đối phương được một đường nông

-Thú vị, là ta coi thường ngươi rồi, ai ngờ là linh pháp thể tu còn cả kiếm tu, thiên tài, đúng là thiên tài, ngươi thậm chí còn nhỏ tuổi hơn ta mà đã song tu hai hệ. Thú vị, thú vị lắm

Tán thưởng xong hắn vừa tiếp tục nói, vừa rút ngắn khoảng cách với chật vật thiếu niên, tiếng bẻ tay răng rắc giòn giã

-Chém xuyên qua được lớp hộ khí của ta, coi bộ phải nghiêm túc rồi

Lệ Vũ không e sợ cũng tiến đến đối thủ, hai bên va chạm. Lệ Vũ chém kiếm liên tục đến vị trí áo bào trắng thanh niên, hắn lách mình tránh né. Nhưng không né được lâu. Cường hóa điện tích của Lệ Vũ ngày càng nhanh, vượt qua tốc độ tránh né như giông tố, rốt cuộc chém trúng được vài nhát nhưng đều bị tên kia dùng khuỷu tay đỡ đòn

Lệ Vũ phóng xuất thêm lôi linh lực, bắn ra cầu sét ở khoảng rất gần, Hữu Bình phản xạ thần sầu tránh né trong gang tấc, dộng thêm cú cũi chỏ đến ngực Lệ Vũ, y di chuyển sang bên tránh đòn, ai ngờ hắn thuận thế tung đòn lao móc từ trong ra trúng mặt thiếu niên

RẦM RẦM

Cầu sét bị bắn trượt lúc nãy bay ra khỏi cửa vụt thẳng lên trời nổ tung, điện tích vương vãi lách tách. Nắm đấm chạm đến khuôn mặt kia trước cả khi cầu sét phát nổ, thanh âm va chạm to không kém, Lệ Vũ gục xuống ngay lập tức, máu chảy thành dòng mất đi nhận thức

Không vì đối phương mất đi ý thức mà Hữu Bình dừng lại, chiến đấu là không khoan nhượng với kẻ thù, ta chết, hoặc ngươi chết

"Tên này thiên phú ngang bằng, có khi còn vượt trên ta"

Nhưng mục đích chính khiến y tiếp tục ra tay hạ sát, chính là lòng đố kỵ

Đúng lúc này nữ nhân ngồi im quan sát nãy giờ có động tĩnh

-Hắn đã thua rồi, nếu bây giờ ngươi dám ra tay đụng đến một cọng lông của hắn, Phong Lưu môn phái hôm nay chắc chắn diệt môn

Từng hạt tia lửa đính trên mái tóc đen tuyền dài mượt của nữ nhân khiến nó thay đổi, nhuộm một chút bởi màu đỏ cam, tiên nhân cởi bỏ lớp hóa trang lúc du hành. Khi nàng chỉ tay vào mặt Hữu Bình, uy áp tỏa ra chỉ có thể cảm thán bằng hai chữ vô song

-Hỏa Thần đại nhân, thất lễ rồi xin thứ lỗi

Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, không chần chừ một khắc, Hữu Bình toát mồ hôi lạnh, thốt vài câu cụp đuôi chạy mất

Chủ quán run rẩy núp sau quầy thu ngân, từ lúc bắt đầu sự việc đến giờ không dám ho he một tiếng, nào có phàm nhân nào ngu muội dám đi chống đối lại tu sĩ, nếu có thì chắc hẳn không phải ông ta

Thiếu nữ đưa tay vuốt nhẹ một bên mặt bầm dập của thân thể nằm trên mặt đất lạnh, hỏa linh lực ấm áp truyền đến chữa trị toàn bộ vết thương trên người hắn

-Ngu ngốc, sư tôn đã nhắc nhở, hai ngươi chênh lệch cảnh giới không nhỏ, ngươi cũng biết điều đó vậy mà vẫn muốn đánh. Là vì ta không ra mặt, nên muốn lấy lại danh dự cho ta sao ?

-Ngốc, ngốc

Xót xa, điểm nhẹ nơi khóe mắt chấm lệ, tiếng nàng cất lên với chủ quán

-Thiệt hại tổn thất bao nhiêu ta trả gấp ba, đồ đệ ta gây phiền toái đến ông, thành thật xin lỗi

Bạn đang đọc Ung Dung Tự Tại,Nếm Nguyệt,Thưởng Hoa sáng tác bởi OnKieuThi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OnKieuThi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.