Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta không hẳn là thua

Tiểu thuyết gốc · 1960 chữ

Thảm cỏ trải dài, gió vẫy gọi, cành cây đung đưa. Nhã Kiều nhẹ nhàng cõng Lệ Vũ bất tỉnh rời đi, sau đó tìm gốc cây đại thụ dừng chân

Không lâu lắm, thiếu niên tỉnh dậy, oang oang lên tiếng

-Tiểu Kiều sư muội, ta vẫn còn sống sao

A

Phải chăng vì nàng ưa thích mùa hạ, mà cái tiết trời oi bức tháng năm sà vào lòng trời, vẫy vùng mà muốn sớm đến, thậm chí sống động mãnh liệt

Loáng thoáng bóng râm bảo bọc, ta vẫn là cảm nhận rõ bừng bừng nóng áo đã ướt nhẹ giọt mồ hôi

Nhìn vào sắc sảo mắt phượng trước mặt, nàng là hiếm hoi dung nhan nữ nhân áp đảo đến độ lồng ngực ta hừng hực hâm nóng như muốn ganh đua với oi bức nhiệt lượng, dù kiếp trước khoác lên gia huy trưởng nam thuộc tam đại gia tộc trị vì đế quốc, tầm mắt lướt qua vô số sắc hoa, nàng cũng độc tôn vị trí nữ nhân khiến ta lưu luyến nhớ về từ lần đầu gặp mặt

...

-Ai da, đau quá sư phụ, từ lúc biết đọc con chữ ở đây, ta chưa bao giờ tưởng tượng được, trên đời có ai luyện thành Tứ đại ban tu: Trí lực, binh gia, võ phu, linh lực. Người đúng là đại quái vật gia lão mà, mới đụng nhẹ một cái thôi làm đầu ta ong ong, nhức nhức

Trên con đường của tu sĩ, quan trọng hơn cả ngươi thiên phú tu luyện, hơn cả ngươi công pháp tu luyện, hơn cả ngươi chỗ dựa vững chắc, quan trọng nhất chính là ngộ tính để vượt qua hai cái bước ngoặt lớn nhất. Nhập môn tu luyện nên bản mệnh và đắc đạo thành tiên

Cổ nhân có câu: "Tâm không nhất thống việc khó mà thành"

Người khác khó khăn lắm mới nhập tu sĩ chặng đường, luyện nên một cái bản mệnh. Hạn hữu vài người như ta thì luyện được hai ban, bước đường sẽ cực kì khó khăn không chỉ khó trong việc bị áp chế đột phá từng tầng cảnh giới mà còn tốc độ ngươi tu luyện cũng sẽ chậm đi rất nhiều so với đồng cấp. Riêng nàng ta đặc biệt quái dị, luyện nên bốn cái bản mệnh, thậm chí tu thành, tức là mỗi cái chiến lực cảnh giới cao nhất. Riêng ban trí lực, có vài cảnh giới nhất định ngươi muốn vượt qua, phải tham gia một cái Văn Thánh tổ chức kì thi, được hội đồng thông qua mới có tư cách đi tiếp, trừ khi, trừ khi chính ngươi trời sinh sẵn có bản mệnh Trí Lực, một thân một lộ

Thanh mảnh ngón tay nhỏ nhắn kia gõ nhẹ lên trán thiếu niên, sau đó thu lại, nàng bĩu môi nói

-Ai là muội muội của ngươi, còn tự đặt cho ta biệt danh Tiểu Kiều, muốn làm sư huynh của ta, sợ là các bậc cổ lão ẩn kiếp mới đủ tuổi

-Làm ơn đi mà sư phụ, chiều ta lần này thôi, ta đang tổn thương, tổn thương nhiều lắm đó. Ai đời hùng hồn hổ báo đòi đánh, cầm cự không nổi mười phút, chịu không quá ba đòn. Sau chuyện này chắc đạo tâm vỡ nát, tẩu hỏa nhập ma mất

-Là lỗi của ngươi, tóm lại là không biết lượng sức, chỉ với chút nội lực mèo cào tự tin khiến người ta đại bại ?

Nhưng nhìn thấy ánh mắt van cầu trước mặt, nàng lại mềm lòng. Cả đời này ta chỉ mới dạy dỗ có ba người, chỉ thu có hai người nhận là đệ tử. Đại đệ tử thì thân tử đạo tiêu, chỉ còn mỗi hắn. Cũng chỉ duy nhất hắn dám trêu ghẹo ta, làm nũng, nói chuyện phóng khoáng

Đắn đo một chút, sư tôn tên thật Mạc Nhã Kiều đưa tay nghịch lọn tóc, nam nhân trước mắt vẫn vẫy vùng nằm ăn vạ, cuối cùng đành chiều lòng hắn

-Được chưa, sư huynh đáng quý của ta, ta sẽ làm muội muội huynh từ bây giờ cho đến lúc về tông môn

-Tuyệt, tuyệt

Lệ Vũ sướng run, ngồi bật dậy ngay lập tức, hai bàn tay liên tục vỗ vào nhau, khoái chí. Chỉ định đùa giỡn một chút, ai ngờ sư phụ lại là người dễ mềm lòng như vậy

-Tạm được, tầng bốn linh pháp thể, tầng ba kiếm tu chỉ trụ được gọi là một chút với tên Hữu Bình kia

-Vừa nãy khinh địch, giao chiến mới thấy cấp độ còn chênh lệch hơn mức ta dự đoán

-Đương nhiên, hắn là tầng bảy đỉnh phong võ tu, từ nhỏ lúc bập bẹ đã được tập võ, cha mẹ đều là đệ tử hân truyền đời bốn phái Phong Lưu. Tư chất e rằng thuộc nhóm đầu lứa thiên kiêu thời đại này

-Sao muội biết rõ gia cảnh hắn vậy

-Ha, xém chút nữa hắn đã là đệ tử thứ hai của ta

-Kể tiếp, ta muốn nghe

-Dù gì đỉnh núi Chân Quan cũng là lớn nhất, cao nhất thuộc phủ Ứng Thiên, quan phủ ở đây xuất thân cũng là đệ tử phái Phong Lưu. Trước đây khi mới về phủ, ta cũng được mời tham gia lễ nhậm chức, tình cờ gặp Hữu Bình lúc còn là đứa nhỏ, thấy thiên phú không tệ vậy nên chúc phúc một chút, khai ân mạch linh pháp

-Duyên phận như vậy, cớ sao không thu

-A, sư huynh, không phải ngươi đang ghen đấy chứ, có gì mà phải giấu giếm ánh mắt, định múa rìu qua mắt thợ ?

-Hứ

-Là cảm thấy không hợp, vả lại linh tính ta mách bảo, không cần bái sư ta, đường tương lai của hắn vốn đã rộng mở

...

-Còn ngươi, ta cảm thấy, hoàn toàn có thể vượt qua ta, đến khi ngươi làm được điều đó, gọi hai tiếng sư huynh không phải là không thể. Vậy nên cố gắng nha, đừng bao giờ bỏ cuộc, chân có thể ngừng chạy, tuyệt đối không bao giờ được ngừng bước, nếu có gục ngã cũng phải cố lết để tiến lên

-Lúc nãy, ta không hẳn là thua

-Vẫn còn ấm ức chuyện cũ, nãy giờ thì ra ngươi vẫn để tâm chuyện này

Công nhận khi nắm đấm hắn đánh trúng, ngươi đã kịp phủ nhiều lớp linh lực bảo vệ vùng mặt, nhờ vậy bảo toàn được tính mạng, không hẳn là thua tuyệt đối

-Hừm, chỉ là một phần

Vẩn vơ trả lời theo hướng bề nổi nhằm chọc tức hắn, nhưng nếu nhìn nhận kĩ Nhã Kiều biết được nguyên do Lệ Vũ thua nhanh như vậy. Tên đệ tử này, lòng tự trọng của hắn cao chót vót, nhưng vì suy nghĩ cho bách tính trấn thị mà chấp nhận chịu bại, nắm thật chặt chiến ý hừng hực cháy để rồi tự nguyện buông xuôi, mấy ai làm được ? Mấy ai vì công bình mà phụ bản thân ?

Nếu hắn nghiêm đến thật muốn chơi, dốc toàn lực chưa chắc mèo nào cắn mỉu nào nhưng có thể dám chắc, thiệt hại ảnh hưởng không nhỏ. Bởi vì ưu thế sơ yếu của linh sĩ là công kích diện rộng, nhờ vào sải tay dài mà lối đánh nhấp nhả

"Chủ động nhắc đến chuyện này, hẳn là muốn ta vỗ về an ủi cho đỡ nhói lòng đây"

-Sư huynh của ai mà vừa tài giỏi lại còn bao dung, lật qua thiên hạ, mấy ai tài đức vẹn toàn như vậy ?

Nhấn chìm trong lời đường mật, cảm giác bứt rứt khó chịu của vị sư huynh như bị hòa tan vào sự ngọt lịm, đầu gật lia lịa đáp lời

-Hahaha quá khen, quá khen, cái tên kia cứ chờ đó, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, hôm nay ta vì một đấm của hắn mà gục, ngày sau hắn vì một kiếm của ta mà quỳ

Lúc nãy loạn đả, nhất vạn Nhã Kiều không ra tay cứu Lệ Vũ, thì người khác sẽ, với cái thiên phú khủng bố như vậy, đảm bảo sống dai hơn đỉa. Vậy mới thấy thiên tư định đoạt sẵn vận mệnh của mỗi người ra sao, quả là đáng sợ, cũng thật đáng thương đối với chúng sinh

-Buổi đi dạo của chúng ta vẫn chưa kết thúc, còn hai chỗ ta muốn đi

Nói rồi, thiếu niên nắm tay của Nhã Kiều kéo đi

Hai người dạo trên đường bằng phẳng trấn nhỏ, giờ đã là buổi chiều, khí trời cũng thoáng đãng hơn, đám trẻ ùa ra đường chơi đùa

Lệ Vũ bắt gặp một đứa trẻ, hỏi chuyện

-Xin chào, chúng ta từ nơi khác đến, em có biết cửa hàng nào bán lụa nổi tiếng ở đây ?

Đứa trẻ ngơ ngác một chút, sau đó gật đầu, chỉ vào lỗi rẽ trước mặt nói

-Hai anh chị rẽ phải vào lối này, đi hết đoạn đường sau đó lại rẽ trái, đi thêm một chút là sẽ gặp tiệm lụa dì Tư, mẹ em khen lụa của dì ấy tốt nhất trấn

Nói xong, không quên buông lời cảm thán

-Hai vị sư tỷ, sư huynh đây ai cũng thật xinh đẹp, rất hợp nhau

-Cảm ơn cô bé, ở đây chị có hai đồng và một vòng buộc tóc, coi như quà cảm ơn, không biết em muốn lấy cái nào ?

Không đắn đo nhịp nào, cô bé chọn ngay đồ buộc tóc mà Nhã Kiều vừa cởi ra

-Em muốn lớn lên xinh đẹp như tỷ, vậy nên em chọn đồ buộc tóc

Sau khi hai người rời đi, tiếp tục chuyện trò

-Lựa chọn khôn ngoan, cái đồ buộc tóc lúc nãy quả là vật bất phàm, vậy cô bé đó coi như một đời ấm no, ý trời sắp đặt ?

Nhã Kiều lắc đầu

-Là tâm tính mỗi người quyết định

-Theo lời nhận xét từ người ngoài, chúng ta có vẻ hợp đôi

Nhã Kiều không ngốc, nàng hiểu ẩn ý của Lệ Vũ

-Giống như cách ngươi nói lúc trước với Hữu Bình, thì bây giờ đối với ngươi cũng tương tự, đơn giản là chạm không tới. Ngươi hơn hắn ở chỗ thiên phú ngươi xứng đáng, tiếc rằng còn lâu lắm, dù ngươi có là tiên nhân chưa chắc có thể chạm vào ta khi ở dạng chân thân, đừng nói đến việc ôm ấp hay yêu đương. Giả như đến lúc làm được, ta sẽ suy nghĩ, xem xét

-Câu trả lời ngoài dự đoán đấy, ta tưởng người sẽ kịch liệt phản đối mối quan hệ sư đồ yêu đương nhăng nhít, cấm kị

-Vốn dĩ định kiến do con người tạo nên, tình yêu chân thành có lỗi sao ? Ngoại trừ tình cảm loạn luân bị thiên địa bài xích, còn lại ta thấy kiểu tình cảm nào cũng được, thậm chí là tiểu tam hay đa thê đa thiếp. Tin hay không tùy ngươi, ta sống lâu như vậy, gặp qua rất nhiều kẻ theo đuổi, là ma đạo tổ tôn, cổ lão đại năng hay thậm chí là kiếm tiên truyền thuyết có thể chẻ đôi thế giới, nhưng chưa bao giờ rung động trước bất kì ai. Vậy nên nếu có thể cướp đi trái tim ta, làm ta tương tư nhung nhớ, cứ thử đi. Nhã Kiều ta cũng mong chờ nếm thử cái gì gọi là hương vị tình yêu

Bạn đang đọc Ung Dung Tự Tại,Nếm Nguyệt,Thưởng Hoa sáng tác bởi OnKieuThi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OnKieuThi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.