Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tại sao, nỗi đau mãi bám víu

Tiểu thuyết gốc · 2023 chữ

...

Vào một buổi chiều nọ, mưa rơi nặng hạt, gió thổi lồng lộng, từng giọt mưa tạt vào dãy hành lang gỗ. Nhã Kiều ngồi xếp bằng trong thư phòng, xung quanh từng bìa sách cũ yên ả tựa vào tủ kệ, ngoại trừ thanh âm của tự nhiên, bất chợt cảm nhận được điều gì đó, nàng đứng dậy mở cửa thư phòng, chỉ vài bước chân rút ngắn khoảng cách bốn mươi trượng đến trước cổng tông môn. Nằm sẵn ở đó một chiếc áo choàng đen ướt sũng, dường như che phủ lên vật gì. Một cử chỉ nhẹ của nữ nhân, mưa rơi trút xuống bị tách ra, tưởng có một chiếc lồng vô hình che phủ lên cả thảy, nước mưa trong phạm vi mười mét nơi nữ nhân đứng bị dạt hết ra. Tấm áo choàng giở lên, để lộ bên trong đứa bé khoảng chừng sáu, bảy tuổi, toàn thân đẫm máu nhưng nhịp thở vẫn đều đặn

-Từ nơi khác đến ?

Bế đứa bé trong vòng tay mặc kệ máu dính lên bộ quần áo trắng thướt tha. Nhã Kiều đưa thần thức quét lên thân thể nhỏ, nhận ra điều khác thường, bất ngờ cảm thán

-Chân mệnh thiên tử, nhưng dung hợp với vận mệnh hủy diệt, kì lạ kì lạ

...

-Ra là vậy, có một kẻ mang vận mệnh hủy diệt đã lập giao ước và trú ngụ trong linh hồn đứa trẻ, cuối cùng khi xuyên không đến đây cả cơ thể và linh hồn đều được tẩy rửa, biến đổi để phù hợp với thế giới này, vô tình xảy ra quá trình dung hợp kết quả cả hai hợp lại làm một

Sau đó, có một sinh vật chui ra từ cơ thể đứa trẻ càng thêm củng cố cho suy đoán của Nhã Kiều. Cô gái bé tí cao khoảng ngón giữa, tóc trắng xám, có đôi tai và đuôi của loài cáo tuyết, ngoại trừ vài đặc điểm dị thường thì còn lại đều mang hình dáng con người

-Xin cô hãy cứu lấy đứa trẻ này

-Lo sợ các đại năng sắp đến, có kẻ sẽ tranh giành, có kẻ muốn giết hắn, có người lại muốn đem hắn đi luyện hóa, mà đứa trẻ này yểu mệnh

Nhận được câu trả lời là cái gật đầu xác nhận từ sinh vật nhỏ, Nhã Kiều tiếp tục nói

-Nhưng lý do gì để ta phải cứu hắn

-Thiên đạo định nhân duyên, cả vạn dải thiên địa ngươi thử kiếm xem ai mang trên mình tận hai vận mệnh tối thượng. Từ khi hắn đến linh khí thế giới này ít nhất đã được tăng phúc lên gấp mười, sau này chiến tranh để bành trướng, dung nhập nhiều dải đất trời, hắn cũng có thể góp nhiều phần sức lực

-Viễn cảnh đẹp, vận mệnh quá mạnh, trên chặng đường phát triển sẽ kéo theo vô vàn thiên kiếp chi tranh loạn lạc. Nhỡ đâu hắn là người từ nơi khác gài đến, chưa kể nhỡ đâu bước trên ma đạo tội ác tày trời, khiến giới này phá toái, ngàn lần câu nói lỡ như, bao nhiêu khả năng xấu ngươi đừng chỉ vẽ cho ta viễn cảnh tốt đẹp

-Ván cược này do ngươi tự quyết, ta nhận thấy tông môn này không nhỏ, nhưng gồm cả ngươi chỉ có hai người ở, thu nhận thêm hắn làm cái áo bông nhỏ cạnh bên, vui nhà vui cửa. Nói thêm ở đây bao phủ bởi kết giới rất mạnh, cả trăm trượng, nếu không phải người hợp ý buộc chung được nhân duyên với ngươi, tuyệt đối không thể đến được đây

Đung đưa cái đầu, trầm ngâm suy nghĩ nữ tử, môn chủ đưa ra quyết định

-Hay cho câu thiên đạo định nhân duyên. Được, thề với trời hôm nay ta sẽ thu nhận hắn, nuôi dưỡng, chỉ dạy. Nếu hắn muốn rời đi, đoạn tuyệt sư đồ, ta sẽ không ngăn cản nửa bước. Còn nếu hắn nhập ma đạo, giết chóc vô biên, ta sẽ ra sức ngăn cản, nếu không ngăn được, ta nguyện chết dưới lưỡi kiếm của hắn

Nhận được câu trả lời vừa ý, sinh vật nọ tan biến

...

Hiện tại trong cửa hàng lụa, xâm chiếm bởi từng hàng tấm lụa dài sặc sỡ đủ loại. Lông mi Nhã Kiều hơi giựt giựt, lông mày nhướng lên, tên đệ tử mà nàng cứu vớt kia mắt không ngừng đảo, quay qua nhìn bộ áo dài được cải tiến trông giống váy liền thể. Phần thân được thiết kế bó sát, tôn lên nét đẹp ba vòng, tà áo được thiết kế mỏng manh, khoe trọn được cặp chân dài thanh tao. Quay lại nhìn vào nàng, ý muốn nói, a sư muội, ta thấy cái áo dài này rất hợp với muội nha, có muốn thử ?

Không kịp để hắn gặng ý hỏi, nàng lên tiếng chặn trước

-Ngươi nghĩ ta sẽ ngoan ngoãn mặc thứ này ?

-Aaa, không được sao sư muội yêu kiều, ta thấy chiếc áo dài này màu đỏ, lại thiết kế tinh xảo như vậy, mà muội lại là hỏa thần, không phải sinh ra dành cho nhau ? Không nói điêu, ta nhận định muội chính là tuyệt sắc giai nhân hiếm ai sánh bằng, dân gian nói người đẹp vì lụa, riêng ta lại thấy muội đẹp nhường này mặc gì cũng hợp. Chiếc áo tân thời này hôm nay nếu không được mặc bởi muội còn ai xứng hơn

-Cái miệng ngươi lúc nào cũng lanh lẹ như vậy, thật là muốn xẻo đi, phải chi ngươi chịu tu luyện như cách ngươi chăm chỉ tán gái. Hôm nay đã chiều ngươi, ta đành chiều đến cùng, chiếc áo dài này giá ba tiền (hai trăm bốn mươi đồng), nếu có tiền thì cứ mua ta nguyện ý mặc

Ha, với cái tên tám năm chỉ biết tu luyện, háo sắc, mỗi lần dạo chơi đều ngửa tay xin tiền như ngươi, thì lấy đâu ra gia sản mà trả. Thầm cười như vậy, bất ngờ nàng bị hắn tát cho một cú đau điếng

-Vậy nha chủ tiệm, lấy cho bổn công tử cái áo dài này, kèm thêm ba tấm lụa đã lựa lúc nãy

-T..Tiền đâu ngươi có, ăn cướp ?

-Bậy, tướng ta khôi ngô sáng sủa tựa vầng thái dương, thà nói ta làm trai bao còn tạm chấp nhận được, là tiền Diệp Nhan sư tỷ đưa cho, bảo rằng lúc đi chơi ghé mua hộ vài tấm lụa, tiện thể lấy xài , có gì ngày sau trả

...

Dòng người như đông hơn trên phố, phải rồi thời điểm này là giờ tan việc, hầu hết dân làng trên đường đều bị thu hút bởi chúng tôi, hay nói đúng hơn là muội muội tạm thời của tôi. Nàng cũng cảm nhận được ánh nhìn từ mọi người, ngưỡng mộ có, ngất ngây có, thèm muốn cũng có. Bây giờ đang e thẹn nép mình, từ lúc rời khỏi tiệm lụa đến giờ miệng vẫn luôn lẩm bẩm chửi Lệ Vũ, đồ vô sỉ

-Còn chưa chịu về, chúng ta đang đi đâu

-Sao phải nóng vội, cứ đi dạo vòng vòng để người ta ngắm muội thêm một chút

-Ngươiii

-Huynh đã nói muốn đến hai nơi, còn một chỗ, có biết chăng muội quên bao yêu thương vẫn nơi này ?

-Ý gì ?

-Từ lúc đi trên đường núi, nhìn xuống ta đã để ý, ở đây có lập tượng thờ một người, sau khi nhìn kĩ dám chắc đây là tượng thờ hỏa thần. Chúng ta đang đi đến chỗ đó

-Thờ cúng ta, nhắc mới nhớ, quả thật cách đây khoảng hai trăm năm, trấn này bị bọn thảo khấu nhắm đến xém chút diệt trấn, không kìm lòng được ta đành ra tay cứu giúp, ai ngờ người dân có lập tượng thờ

Nghe chuyện này, tâm tình nàng chuyển biến, vui vẻ hơn thấy rõ. Nhã Kiều làm việc thiện không mong đợi được trả ơn, nhưng việc được nhớ đến, biết ơn, có ai lại không vui

Hai người đến bên pho tượng, cao khoảng 2 trượng, điêu khắc một cô gái tóc được buộc gọn, bộ đồ trông giản dị, hai tay nâng niu một đóa hỏa liên, xung quanh dọn dẹp sạch sẽ, đèn nhang được cắt tỉa đàng hoàng

Lệ Vũ tiến đến, lấy một cây nhang được bọc lại, để sẵn trên chiếc bàn gần đó, đưa cây nhang đến trước mặt Nhã Kiều

Nàng hiểu ý, tay phải giang ra, châm chút lửa lên đầu nhang, nhang bắt đầu cháy tỏa khói. Lệ Vũ tư thế đứng nghiêm, thẳng lưng, hai tay cầm nhang chụm lại vái nữ nhân đứng trước mặt ba cái

-Đời này ta chưa từng có dịp cúi đầu vái công ơn cha mẹ, càng chưa từng bao giờ quỳ gối, van xin ai, kể cả thần linh hay ma quỷ. Tuy nhiên hôm nay, ta nhất định vái trước người ba cái, ơn nghĩa dưỡng thành một đời không quên, là lúc đó người giang tay ra cứu ta mặc cho bao nhiêu đại năng phản đối

Tiếp đến, hắn quay người, cũng vái pho tượng ba cái, sau đó cắm cây nhang vào lư hương

Diễn biến nãy giờ, Nhã Kiều không nói câu nào, chỉ thấy ánh hoàng hôn chiếu xuống khuôn mặt nàng, người đang nở nụ cười rạng rỡ, nụ cười đẹp hơn cả cảnh sắc nơi đây

-Tiểu thư, có muốn về nhà với ta ?

-Nhà nào của ngươi ?

-Nhưng đúng thực phần nào đó cũng là nhà của ta

-Haha, phải phải, sau này dù có bay cao, có đi ra ngoài lịch luyện, vẫn nhớ ngươi còn nơi luôn chờ trở về

Nàng nắm lấy bàn tay chìa ra của nam nhân

Bất ngờ, nàng vận lực đẩy văng hắn ra xa

Lệ Vũ không kịp phản ứng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy trước tầm mắt, đóa hướng dương kia bị bàn tay thô ráp khổng lồ của cự thú tóm lấy, giơ lên cao ném mạnh xuống đất. Lõm nát nền đất phải vài mét, thân thể kia như món đồ chơi, bật ngược bắn lên cao. Bị móng vuốt sắc nhọn gấp bốn lần hình thể nữ nhân đâm xuyên qua

Tong tong, máu tung tóe, tuôn ra xối xả

Lệ Vũ quỳ trên mặt đất, chứng kiến tất cả, hai hàng nước mắt tự nhiên tuôn ra xối xả không kém gì huyết vụ kia, cơ thể bật rung cầm cập, liên tục động đậy như có ai xô đẩy, miệng há hốc thất thần

Không một tiếng oán thán, không một sự đau thương chần chừ, không một giây suy nghĩ nào nữa

Y đứng dậy, giận dữ hét lớn

-Lôi Huyền Cấm Kiếm, cút ra đây cho ta

Không trung, trước mặt hắn, thanh kiếm mỏng nhẹ dùng lúc đánh với Hữu Bình hiện ra, lôi điện giật xé liên tục trên lưỡi kiếm, gỡ đi mặt ngoài màu trắng của kim loại, như là bóc đi lớp tro tàn. Lưỡi kiếm dần dần hiện ra màu lam huyền thần bí. Điện tích điên loạn rồi, khiếp đản truyền ra từ thanh kiếm, vụt thẳng thành cột sáng bắn lên trời, triệu hoán mây giông bão tố

Lệ Vũ không sợ hãi nửa điểm, nắm chặt vũ khí kia mặc kệ thứ linh lực thần khúc to lớn xoay vòng, điện năng cào xé da thịt, đốt cháy từng dòng máu thương tổn hiện hữu

-Hôm nay mày nhất định hồn chẻ làm đôi, xác vùi tấc đất

Thanh âm lạnh lẽo vang lên, lưỡi kiếm chỉ thẳng vào tên trùm kín mít, chỉ lộ cái mặt nạ khắc hình quỷ, hoa văn kì dị, ngồi trên đỉnh đầu con sói ma thú, gấp bốn lần độ dài pho tượng

Bạn đang đọc Ung Dung Tự Tại,Nếm Nguyệt,Thưởng Hoa sáng tác bởi OnKieuThi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OnKieuThi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.