Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đứa trẻ chết đêm qua là trưởng tôn của Thái Phó à!

Phiên bản Dịch · 1298 chữ

Hắn ta cúi thấp người xuống trông thần thần bí bí:

- Chuyện này cũng không đơn giản như kiểu trẻ con chết thôi đâu.

Sở Vân Sanh nghe mà mê mẩn luôn, mở to hai mắt, Tạ Dật Trần lại rũ mi xuống, ăn thêm một miếng bánh hạt dẻ rồi mới hỏi:

- Thế nào?

- Chao ôi!!! Thật không thể tin được, bắt đầu từ tháng chạp năm trước, ở vùng ngoại thành Ký Châu đã mất vài đứa trẻ.

- Thật?

Sở Vân Sanh hỏi:

- Là thật! Tất cả đều là nam hài bảy, tám tuổi, có người báo quan, nhưng không tìm được thủ phạm. Sau đó Tất Niên gần đến, sắp tới Tết m Lịch, nơi này của bọn ta lại là đô thành, dưới chân thiên tử không thể rối loạn, nên việc này không cho phép mọi người bàn luận. Gia đình của những đứa trẻ đã mất kia cho ít bạc là xong, nhưng mà lần này lại khác trước.

- Sao lại khác?

Sở Vân Sanh gặng hỏi.

- Đứa trẻ chết đêm qua kia là trưởng tôn của Thái Phó.

- Thật à?

- Cái này giả sao được? Phu nhân, người đừng xem thường những người dân bình thường, thật ra mọi nguồn tin nho nhỏ đều là thật cả.

Tiểu nhị mở to hai mắt.

- Đứa bé kia còn là thư đồng của Thái Tử, người nói xem người bên cạnh Thái Tử còn xảy ra chuyện lớn như vậy, việc này chẳng nhẽ Hoàng Thượng lại không nghiêm túc xét xử sao? Giết thư đồng của Thái Tử, bước tiếp theo sẽ là gì? Người sáng suốt đều hiểu rõ, đây khác gì động thủ trên đầu Thái Tuế chứ!

Sở Vân Sanh nghe vậy trái tim nhảy lên thình thịch, cái này còn kích thích hơn so với những tình tiết yêu đương có trong thoại bản đó nhiều. Tạ Dật Trần vẫn là dáng vẻ lạnh lùng trầm mặc đó, tiểu nhị vì muốn hắn tin tưởng chuyện này là thật, vắt hết óc đào ra thêm vài thông tin khác, để hắn tin tưởng.

- Dù sao thì, hai vị đây cũng nên cẩn thận một chút, trước khi giới nghiêm nhất định phải trở về. Nếu không thì, chưa nói tới ở trên đường nguy hiểm nhường nào, mà năm mươi trượng kia ăn là cái chắc. Trước đây biểu ca họ hàng xa của ta làm người hầu trong cung có nói, người ăn ba mươi trượng đã mất nửa cái mạng rồi đó. Ôi trời!!! Tết năm nay, thật làm cho lòng người run sợ.

Tiểu nhị chậc chậc mấy tiếng.

Sở Vân Sanh mỉm cười cảm ơn nói:

- Đã biết, đa tạ.

- Ngài khách sáo rồi.

Dùng xong bữa sáng, Sở Vân Sanh hỏi Tạ Dật Trần:

- Chúng ta đi đâu?

Tạ Dật Trần đang suy nghĩ, thế là Sở Vân Sanh lại hỏi:

- Đến con sông đó giết yêu quái hả?

- Suy đoán mà thôi, nàng tin thật?

- Thế rốt cuộc bắt đầu từ đâu đây?

Sở Vân Sanh có hơi sốt ruột, nhìn chằm chằm vào Tạ Dật Trần, lại phát hiện hình như khóe miệng hắn hơi nở nụ cười.

- Có phải chàng gạt ta hay không?

- Không.

Tạ Dật Trần hỏi lại:

- Đi dạo trên đường không?

- Không đi.

- Vậy ta đi một mình.

Sở Vân Sanh lườm hắn một cái, khẽ nói:

- Ta đi cùng chàng, nhưng chàng phải kể cho ta chút chuyện của Thập Lục sư huynh.

Tạ Dật Trần trả lời:

- Được.

Còn mấy ngày nữa là tới Tết Nguyên Tiêu, trên đường đi người biểu diễn múa rồng ngày càng nhiều, vì đã có lệnh giới nghiêm vào ban đêm, nên các hoạt động vào buổi tối đều chuyển sang ban ngày. Liêu hổ, thuần hóa gấu, ma thuật, kỳ năng dị thuật khiến người ta hoa mắt, còn có tạp kịch kể chuyện lịch sử, nhiều thứ đa dạng, reo hò không ngớt. Trong các loại tạp kỹ, trò được hoan nghênh nhất vẫn thuộc về đi cà kheo ở gốc phố đằng kia. Sở Vân Sanh trợn to mắt, chỉ thấy người nọ dùng một cây gậy làm bắp chân của mình, có thể đi nhanh có thể chạy, còn nhảy múa kiếm được. Bay tới bay lui trên không là chuyện cực kỳ bình thường với Sở Vân Sanh, nhưng nàng không ngờ phàm nhân cũng có loại công phu này.

Tiến lên chút nữa, Sở Vân Sanh lại thấy một màn diễn múa rối bên đường, nhìn người kia tay áo rộng thùng thình cầm những sợi dây, loay hoay hình nộm, dù là động tác diễn của hình nộm rất phong phú, hay vung kiếm cầm đao, cầm bút cầm quạt, nâng đèn đánh đàn, hoặc khi giận dữ khi si mê, lúc vui mừng lúc tức giận, trông rất sống động, nàng xem rất say sưa, đứng chôn chân không chịu đi.

Không dễ gì mới đi qua phố Chu Tước, chơi chán rồi cuối cùng Sở Vân Sanh cũng nhớ ra bên cạnh mình còn có một Tạ Dật Trần. Nàng nói:

- Mau nói cho ta chút chuyện của Thập Lục sư huynh đi.

Tạ Dật Trần tìm một con phố ít người để đi, giọng nói bình tĩnh:

- Tam Hoàng Tử của Doanh Châu Đế Quân hạ phàm lịch kiếp vào mùa xuân năm trước, nghe nói có một tiểu yêu nhân nhân lúc hắn mất hết tiên thuật, định bắt Tam Hoàng Tử đi. Vậy nên Thập Lục âm thầm đi theo bảo vệ Tam Hoàng Tử, vốn bình yên vô sự. Nhưng vào đêm Tam Hoàng Tử làm chủ Đông Cung, thì Thập Lục bị đâm. Theo lý mà nói, vết thương do kiếm gây ra của phàm nhân không là gì với Thập Lục, thế nhưng—

Một chiếc xe ngựa vù vù vọt qua, Tạ Dật Trần ngừng lại, đi đến một bên khác của Sở Vân Sanh, nói tiếp:

- ——Nhưng miệng vết thương do thanh kiếm kia gây ra thì không đáng ngại, còn tiên thuật của Thập Lục thì không còn dùng được nữa.

- Không dùng được? Tại sao?

- Không rõ lắm, Thập Lục vẫn chưa tỉnh lại. Nếu không phải Thập Nhị sư đệ ở thế gian gặp phải Thập Lục sống dở chết dở, thì cứ tiếp tục như vậy, tu vi ngàn năm của Thập Lục e là không còn nữa.

- Vết thương do kiếm gì mà có thể phong ấn được cả tiên thuật của người khác nhỉ? Còn làm người ta hôn mê bất tỉnh nữa.

- Bí ẩn nằm ở chỗ đó, Ngũ sư đệ bắt mạch cũng phát hiện được gì. Huống hồ, vết thương của Thập Lục không ở ngoài, tất cả đều ở bên trong.

- Chẳng lẽ là kỳ độc gì?

Tạ Dật Trần trầm ngâm.

- Vẫn chưa thể xác định.

Sở Vân Sanh suy nghĩ, lại hỏi:

- Khi còn bé Ứng Long Thượng Tiên có kể cho ta nghe một câu chuyện xưa, nói rằng trước kia có một nơi trồng rất nhiều linh thảo, những loại thảo đó cực kỳ quý giá, có thể cứu người, cũng có thể giết người. Chàng có từng nghe chưa?

Đi về phía trước nữa thì sắp ra khỏi cửa thành, xa xa là rừng núi hoang vắng, Tạ Dật Trần dừng bước, hồi lâu không nói gì, đến khi mở miệng nói thì giọng có hơi khàn khàn.

- Chưa.

- Ứng Long Thượng Tiên nói về nơi kia như thật như giả, hắn cũng chưa từng gặp bao giờ. Chàng nói xem, chỗ kia có tồn tại thật không? Nếu chúng ta tìm được những loại linh thảo đó, phải chăng sẽ cứu được Thập Lục sư huynh?

Bạn đang đọc Vai Ác Hắn Là Phu Quân Trước Của Ta của Thập Nhị Sơn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Netcoma_102
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.