Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh thảo

Phiên bản Dịch · 1191 chữ

Đêm khuya, Tạ Dật Trần vẫn chưa ngủ.

Đầu tiên là do câu “Nếu như chàng không nguyện ý, hà tất gì lúc trước đồng ý với phụ quân kết làm phu thê với ta” kia của Sở Vân Sanh. Câu nói đó không ngừng vang lên trong màng nhĩ của hắn, khiến hắn không tài nào ngủ được. Sau đó suy nghĩ của hắn rối như tơ vò, vất vả lắm mới thấy hơi buồn ngủ, Sở Vân Sanh lại đột nhiên trở mình, quăng một cái tát qua, tay nàng nhỏ, sức lực cũng không lớn, nhưng đánh cho Tạ Dật Trần có chút ngỡ ngàng, hơi nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi:

- Sao vậy?

Chỉ có tiếng hô hấp khẽ khàng của Sở Vân Sanh là đáp lại hắn.

- ...

Tạ Dật Trần nhẹ nhàng xê dịch tới cạnh giường, rồi đặt cánh tay của Sở Vân Sanh về cho gọn gàng. Không biết qua bao lâu, có lẽ vào lúc sắp thiếp đi lần nữa, thì hắn lại cảm thấy trên chân mình có thêm một vật nặng khác.

Hóa ra Sở Vân Sanh lại đưa một chân của mình qua đây, Tạ Dật Trần thoáng nhìn qua, thấy nửa người nàng xoay cả qua luôn, mặt cũng nghiêng qua, còn cọ cọ trên vai hắn đầy dễ chịu, chép chép miệng, không biết là mơ thấy cái gì.

Tạ Dật Trần nhìn xuống phía dưới, chỉ nhìn thấy nửa cái chân nhỏ trắng nõn của nàng lộ ra ngoài, thở dài, ngồi dậy dịch chân nàng xuống cho đúng rồi tiện tay đắp chăn lại.

Tạ Dật Trần luôn quy củ, chưa bao giờ biết có khi người ngủ sẽ không thành thật tới vậy. Khi hừng đông dần ló dạng, một tia nắng ban mai len qua các khe trên ô cửa sổ, cuối cùng Tạ Dật Trần cũng nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm, Sở Vân Sanh tỉnh dậy trước, đập vào mắt nàng là khuôn mặt tuấn tú được phóng đại của Tạ Dật Trần. Nàng ngây người trong thoáng chốc khi nhìn thấy gương mặt góc cạnh của hắn, rồi chợt nhận ra nửa người mình đều đang dựa vào người ta, cánh tay gác thẳng lên người hắn, mặt tựa trên vai hắn, nàng chớp mắt mấy cái, hơi xê dịch một tí, thì Tạ Dật Trần tỉnh giấc luôn.

Sở Vân Sanh vội vàng ngồi dậy, dáng vẻ nhếch nhác này khiến cho cơn tức giận tối qua nàng bày ra không còn chút lực uy hiếp nào, nàng cúi đầu không biết nên nói gì, xoa đôi mắt, ngẫm nghĩ hồi lâu, mới tìm chuyện để nói:

- Ngủ ngon không?

Tạ Dật Trần thấy má phải nàng vì đè nặng lên bờ vai của hắn nên đỏ bừng, đôi mắt lim dim mơ màng, như một con mèo trắng còn đang ngái ngủ, hắn xoay đầu đi, yết hầu khẽ nhúc nhích, đáp:

- ...Cũng được.

Trời còn sớm, sương mù ở Ký Châu vẫn chưa tan đi, xa xa có đám sương mù bay lơ lửng trên sông, thi thoảng còn khẽ chạm vào mặt nước. Một cơn gió thổi qua cửa sổ, sương mù khẽ cuộn lại, mặt sông trở nên mù mờ không rõ, nhìn kỹ hơn, mới thấy rõ được thật ra dòng nước kia không hề đục.

Không đục, nhưng mà vẫn khiến người ta cảm thấy mạch nước ngầm đang dâng trào.

Sở Vân Sanh ngồi trước bàn hắt hơi một cái, Tạ Dật Trần đóng cửa sổ lại.

Sở Vân Sanh hỏi:

- Phát hiện gì ư?

Tạ Dật Trần trả lời:

- Có hơi kỳ lạ.

- Thế nào?

- Băng tuyết tan quá nhanh, tuyết đọng trên những chiếc đèn lồng ở trên cầu đêm qua vẫn chưa tan đi, nhưng giờ băng trên mặt sông lại tan gần hết rồi.

Sở Vân Sanh phát huy lối tư duy của bản thân:

- Trong sông có yêu?

Tạ Dật Trần còn chưa kịp phủ nhận, bên ngoài lại truyền đến tiếng rít. Sau đó là tiếng vó ngựa lao tới, tiếp theo là giọng của quan binh đầy uy nghiêm:

- Từ giờ trở đi, canh một ba điểm, không được ra ngoài, kẻ trái lệnh, năm mươi trượng!

Giọng nói theo tiếng vó ngựa dần dần bay xa.

Ngoài phòng khách truyền tới tiếng nghị luận.

- Tại sao đột nhiên lại cấm đi lại ban đêm? Đêm nay ta còn hẹn người ta đi nghe hát mà.

- Đêm qua xảy ra chuyện gì ư? Sao không nghe thấy động tĩnh gì nhỉ.

- Tiểu nhị này, đêm qua có gì sao?

- Ta nghe nói, trong đêm hôm qua có một đứa bé đã chết.

- Chết rồi? Ôi trời!!! Chết thế nào?

- Ai biết, sống không thấy người chết không thấy xác, nhưng có người thề thốt nói rằng mỗi ngày đều có một đứa bé chết.

- Quái lạ, là trẻ nhà ai chết nhỉ, trước giờ đâu thấy có con nít chết thì cấm đi lại vào ban đêm đâu đúng không?

- Đúng đó.

Tạ Dật Trần cau mày, quay đầu lại liếc nhìn Sở Vân Sanh, sau đó hỏi:

- Đi xuống xem thử không?

- Đi.

Đột nhiên xuất hiện lệnh cấm đi lại vào ban đêm cũng không hề ảnh hưởng tới sự nhiệt tình của tiểu nhị ở quán trọ, trông thấy Tạ Dật Trần và Sở Vân Sanh xuống lầu, hắn ta đã sớm đứng ở đầu bậc thang tiếp đón, dẫn hai người họ ngồi xuống, rồi hỏi:

- Hai vị dùng gì?

Sở Vân Sanh hỏi lại:

- Có gì đặc biệt không?

- Chao ôi!!! Phu nhân, chỗ này của bọn ta có nhiều thứ lắm, bánh ngọt Quảng Hàn, bánh mật, bánh phục linh mứt táo… Cái gì cũng có, phu nhân người muốn....

- Mỗi món lấy một phần.

- Vâng!

Tiểu nhị đi rồi, Sở Vân Sanh hỏi:

- Chàng gọi nhiều như vậy làm gì?

Tạ Dật Trần không trả lời, khi tiểu nhị quay lại càng thêm thân thiết hơn trước, tần suất bưng trà rót nước nhiều hơn hẳn so với mấy bàn bên cạnh.

Tạ Dật Trần như lơ đãng hỏi:

- Năm nay Ký Châu tuyết rơi có nhiều không?

- Nhiều, công tử, người không phải người ở đây sao? Trong trí nhớ của ta, ta chưa thấy Ký Châu có tháng chạp nào rét lạnh như vậy bao giờ, hôm trước trời vẫn còn đổ một trận tuyết dày đặc, cuối năm ngoái có không ít người chết rét đấy.

Tạ Dật Trần lạnh nhạt gật đầu, mặc dù hắn ăn mặc đơn giản, nhưng vừa nhìn là biết phong thái hơn người. Tiểu nhị ước gì có thể nói nhiều thêm mấy câu cùng quý công tử này, thế là lại nhỏ giọng nói:

- Công tử, dạo gần đây cũng không được yên bình lắm, người dẫn theo phu nhân ra ngoài phải cần thận.

- Vậy sao.

- Tất nhiên.

Tiểu nhị thấy hình như Tạ Dật Trần không tin lắm.

- Hôm nay giới nghiêm ban đêm cũng không phải là không có lý do, ta nghe nói.

Bạn đang đọc Vai Ác Hắn Là Phu Quân Trước Của Ta của Thập Nhị Sơn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Netcoma_102
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.