Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

A Nguyệt

Phiên bản Dịch · 1128 chữ

Sở Vân Sanh tỉnh lại trên một tấm chiếu lạnh lẽo, cả người nàng đều đau nhức, nhất là phần ngực. Mùi vị bị một kiếm đâm xuyên tim vào tối qua vẫn còn chưa tiêu tan, nàng mở mắt ra, đập vào mắt đầu tiên là một khuôn mặt trẻ tuổi lạ lẫm.

- Ồ! Ngươi tỉnh rồi!

Cô nương trước mặt nhìn chằm chằm vào mặt nàng, thấy nàng vừa tỉnh lại thì tức khắc nở nụ cười, lộ ra một bên má lúm đồng tiền, xoay người bưng một ly trà tới:

- Uống nước không?

Cô nương này có làn da trắng nõn, mắt hạnh, mũi hếch, môi anh đào, dáng vẻ thông minh lanh lợi. Nhưng Sở Vân Sanh không cười, nàng nhìn vào ly trà trước mặt, lắc đầu.

- Đây là đâu vậy?

- Nhà của ta.

Cô nương rụt cánh tay về, nhưng vẫn cầm tách trà kia.

Sắc mặt Sở Vân Sanh trắng bệch, bờ môi khô khan, cực kỳ suy yếu, nhìn có vẻ rất không dễ chịu. Bấy giờ nàng mới đảo mắt nhìn quanh căn phòng nơi mình đang ở, chỉ thấy căn phòng đơn sơ cùng một tấm chiếu. Tuyết đọng vẫn chưa hoàn toàn tan đi, trời hãy còn lạnh, thế nhưng ở nơi này đến cả một cây củi để đốt cũng không có. Lạnh như vậy, Sở Vân Sanh là thần tiên thì không sao, nhưng người phàm chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Mắt cô bé gái kia đảo qua lại vài vòng,

- Ngươi sợ ta hạ độc ngươi à?

Sở Vân Sanh không trả lời.

Cô nương kia ngửa đầu một hơi chén sạch ly trà, uống xong còn úp ngược tách trà xuống,

- Ngươi xem, không có độc, ta uống hết rồi.

Nàng vừa nói vừa quay đầu lại rót một ly khác, một lần nữa đưa tới trước mặt Sở Vân Sanh.

Sở Vân Sanh do dự một hồi, nhận lấy ly trà, nhỏ giọng nói câu,

- Cám ơn.

Cô nương kia thấy Sở Vân Sanh uống hết một ly thì lại rót thêm cho nàng hai ly trà nữa, sau khi Sở Vân Sanh uống hết toàn bộ, mới cảm thấy cuống họng vốn đang bốc hỏa đã dễ chịu hơn chút ít.

- Thật ra ngươi là một cô nương phải không?

Sở Vân Sanh bị người ta đâm một kiếm xuyên ngực, tiên thuật rất yếu, vậy nên cũng đã khôi phục lại thân thể nữ nhân, thế là nàng khẽ gật đầu.

- Ngươi thật là xinh đẹp, ta lớn tới chừng này rồi, chưa từng gặp người nào xinh đẹp thế cả!

- Tại sao hôm qua các ngươi lại đánh nhau trong Túy Hoan Lâu vậy? Ngươi là kẻ thù của Ân nương ư?

- Ngực ngươi còn đau không? Tối qua ta có tìm một thầy lang tới xem cho ngươi, nhưng hắn bắt mạch cho ngươi rồi lại nói ngươi không có sao, điều dưỡng một chút là khỏe thôi. Ta thầm nghĩ e là gặp phải tên chuyên bịp bợm rồi, rõ ràng hôm qua ta trông thấy thanh kiếm kia đã đâm xuyên tim của ngươi, thế làm sao mà không có chuyện gì được? Không ngờ, ngươi lại thật sự mới sáng sớm đã tỉnh lại, thế nào hả? Bây giờ còn đau không?

Nàng hỏi liên tiếp mấy câu, Sở Vân Sanh chọn câu sau cùng để trả lời,

- Hết đau rồi.

Cô nương lại lộ ra má lúm đồng tiền,

- Ngươi thật lợi hại, bị thương nặng như vậy mà chỉ qua một đêm là khỏe lại rồi. À đúng rồi, tên nam nhân tối hôm qua bị ngươi đánh ngã xuống đất vẫn mãi không có đứng dậy, sau đó ta cũng cõng ngươi về nhà luôn.

Sở Vân Sanh thoáng nhìn nàng, không ngờ chỉ với cái thân hình nhỏ nhắn của cô nương này lại có thể cõng được mình, trong lòng thầm kinh ngạc lại cảm kích, khẽ nói một câu.

- Cảm ơn.

Cô nương kia lại chớp mắt hỏi:

- Ngươi tên gì?

Sở Vân Sanh nghĩ nghĩ, trả lời:

- A Sở.

- Xin chào A Sở, ta là A Nguyệt.

A Nguyệt bảo:

- Lúc ta sinh ra là vào đêm khuya, phụ thân ta nói trăng đêm đó rất sáng, nên gọi ta là A Nguyệt.

A Nguyệt còn nói:

- Lúc mẫu thân ta sinh ra ta vì khó sinh mà qua đời, sau này nơi chúng ta sống gặp dịch bệnh, phụ thân của ta cũng mất, ta cũng không nhớ mình họ gì, chỉ biết mình tên là A Nguyệt.

Sở Vân Sanh vân vê ly trà, ngơ ngẩn tới xuất thần, A Nguyệt thấy vậy, xấu hổ mà sờ sờ mũi, lè lưỡi.

- Ta nói nhiều lắm phải không? Ài, thường ngày ở trong Túy Hoan Lâu cũng không có ai trò chuyện với ta, hôm nay gặp được ngươi, có hơi kích động.

Sở Vân Sanh mỉm cười.

A Nguyệt lại hỏi:

- Ngươi bao nhiêu tuổi?

- … mười sáu.

- Ối! Ta cũng mười sáu tuổi!

A Nguyệt như là phát hiện được chuyện cực kỳ khủng khiếp, càng thêm phấn khích,

- Ngươi sinh vào lúc nào thế?

Sở Vân Sanh đáp:

- Trúc xuân.

- Vậy ta phải gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ rồi, ta sinh vào giữa đông.

A Nguyệt ngại ngùng gãi gãi đầu, dè dặt hỏi:

- Ta có thế gọi ngươi là tỷ tỷ không?

Sở Vân Sanh gật đầu, nàng không có muội muội, phần lớn đệ tử ở phái Huyền Cơ cũng đều là nam, nàng tất nhiên muốn có một người muội muội rồi.

A Nguyệt rất vui mừng, tự mình vui vẻ một hồi, lại cau mày, thở dài,

- Thế nhưng ngươi võ công cao cường, xem cách ăn mặc hình như cũng là tiểu thư của gia đình giàu có. Ta gọi ngươi là tỷ tỷ, chỉ sợ ngươi sẽ chê ta.

Sở Vân Sanh khó hiểu,

- Tại sao?

A Nguyệt cúi đầu im lặng rất lâu, mới nói:

- Lúc ta… ta mười lăm tuổi từng đi tiếp khách…

Nàng liếc nhìn biểu cảm của Sở Vân Sanh rồi nói tiếp:

- Sau này ta từng cứu một mạng của phu nhân ông chủ, ông chủ hỏi ta muốn cái gì, ta nói ta không muốn tiếp khách nữa, sau đó hắn cũng chỉ để cho ta làm chút việc như bưng trà rót nước.

Sở Vân Sanh vỗ nhẹ A Nguyệt,

- Không ai sẽ vì chuyện này mà ghét ngươi đâu.

- Thật không?

- Thật.

A Nguyệt hỏi:

- Ta có nấu cháo trên bếp, với gói thêm chút bánh đậu đỏ, mặc dù hơi đơn sơ, nhưng dù sao cũng có thể lấp đầy bụng, ngươi ăn chút nhé.

Bạn đang đọc Vai Ác Hắn Là Phu Quân Trước Của Ta của Thập Nhị Sơn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Netcoma_102
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.