Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi sợ ta hạ độc ngươi?

Phiên bản Dịch · 1222 chữ

Vừa lúc Sở Vân Sanh cũng đói bụng nên đã ăn chung với A Nguyệt. Tài nấu ăn của A Nguyệt khiến cho Sở Vân Sanh phải nhìn với cặp mắt khác, bánh đậu đỏ có hình dạng là thủy tinh, cắt thành từng miếng một, óng ánh sáng long lanh, vô cùng tinh xảo, bỏ vào miệng, cũng buôn buốt lành lạnh, ngọt mà không ngấy.

- Thế nào hả?

A Nguyệt mở to mắt, đầy mong chờ hỏi.

Sở Vân Sanh dựng ngón tay cái lên.

Ăn xong, A Nguyệt dọn dẹp bát đũa, lưu luyến hỏi:

- Ngươi phải về ư?

- Ừm.

Sở Vân Sanh gật đầu, thấy A Nguyệt hơi buồn, hỏi:

- Ngươi có nguyện ý đi cùng ta không?

- Đi cùng? Đi đâu?

- Rời khỏi Túy Hoan Lâu.

Hai mắt A Nguyệt mở to, nhưng rất nhanh, ngọn lửa hy vọng kia đã vụt tắt.

- Tuy ta rất muốn, nhưng sợ là không thể được.

- Tại sao?

- Nô tịch của ta vẫn còn ở chỗ ông chủ, bây giờ ta đi đâu cũng không được.

Sở Vân Sanh thầm nghĩ sau này đến Tiên Giới rồi đâu còn cần nô tịch nữa, lại nói:

- Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi có nguyện ý đi cùng ta hay không thôi, ta không dám cam đoan tương lai ngươi đại phú đại quý, nhưng tuyệt đối sẽ không cần phải làm những việc bưng trà rót nước nữa này nữa, chắc chắn vui vẻ hơn rất nhiều.

- Thật vậy không?

A Nguyệt nắm chặt lấy tay của Sở Vân Sanh,

- Được, ta nguyện ý!

Nàng tùy tiện thu dọn cái bọc đồ vốn không nhiều mấy của mình, hỏi:

- Chúng ta đi đâu?

- Trước tiên vào nội thành tìm chỗ ở, sau đó chờ phu quân của ta.

- A Sở tỷ tỷ, ngươi đã thành hôn rồi sao?

- Ừm.

- Oa, hắn làm gì vậy? Tướng mạo ra sao?

Sở Vân Sanh nghĩ nghĩ,

- Đến lúc đó ngươi thấy sẽ biết.

Sở Vân Sanh dựa vào trí nhớ, dẫn theo A Nguyệt đến chỗ ở của n nương, trên đường hỏi A Nguyệt,

- Ngươi có biết thông tin gì về những mối quan hệ của n nương không?

A nguyệt lắc đầu, một lát sau còn bảo:

- Nhưng tên nam nhân tối qua đâm ngươi một kiếm kia quả thật có quen biết với n nương, lúc thường khi các ngươi không đến, n nương thường xuyên gặp nam nhân đó.

Sở Vân Sanh im lặng lắng nghe, A Nguyệt lại trí tưởng tượng bay cao, suy đoán bảo:

- A Sở tỷ tỷ, ngươi nói xem có phải n nương đó lừa Thập Lục sư huynh kia của ngươi hay không? Thật ra nàng ta và nam nhân kia mới là tình nhân cũ… ài, cơ mà dường như cũng không phải, mỗi lần hai người họ gặp mặt cũng chỉ nói chuyện mà thôi, cũng không ôm ấp gì.

Đến căn nhà của n nương, Sở Vân Sanh đẩy cửa gỗ ra bước vào, bên trong vắng lặng, nửa bóng người cũng không có, nàng đi vào sờ lên tách trà trên bàn, nước trong chén vẫn còn ấm.

Sở Vân Sanh đoán có lẽ n nương vẫn chưa đi xa, đang định ra ngoài đuổi theo, chợt nghe A Nguyệt ở ngoài cửa la lên:

- A Sở tỷ tỷ!

Sở Vân Sanh chạy ra ngoài, nhìn thấy Thập Lục đang bất tỉnh dựa vào cạnh gốc cây khô héo ở mặt sau của căn nhà.

A Nguyệt thò tay dò hơi thở của hắn, bảo:

- Còn thở, vẫn chưa chết.

Sở Vân Sanh thầm nghĩ ngày thường Thập Lục sư huynh luyện tiên thuật là một người thông minh, sao vừa gặp n nương thì đã trở nên không thể hiểu được thế này, nàng múc một xô nước lạnh từ trong giếng, giội thẳng lên đầu Thập Lục.

- A!

Thập Lục vì lạnh mà bừng tỉnh, còn lớn tiếng gọi một câu, " n nương", Sở Vân Sanh nghe xong, càng tức mà không có chỗ để đánh,

- Đừng có gọi n nương, n nương nữa, người ta cũng đã vứt bỏ huynh không biết đi đâu mất rồi.

Thập Lục đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó thất hồn lạc phách gục đầu xuống.

A Nguyệt ở bên cạnh khẽ thở dài.

Hắn là khách quen của Túy Hoan Lâu, có vẻ ngoài cực kỳ tốt, bình thường cũng rất khách sáo với những cô nương bưng trà rót nước như A Nguyệt, vậy nên ấn tượng của A Nguyệt với hắn cũng không tệ lắm, chớp mắt hỏi:

- Từ công tử, sao ngươi nằm ở đây vậy?

Thập Lục thở dài một hơi, sau đó lại lắc đầu,

- Tối qua ta mang n nương trở về, mệt quá nên đã ngủ thiếp đi, chuyện gì cũng không rõ.

Bất kể thế nào, Thập Lục dù gì cũng là sư huynh cùng lớn lên từ nhỏ với nàng, Sở Vân Sanh lại lần nữa thầm mắng hắn ngu xuẩn nhưng cũng chỉ khuyên bảo:

- Thập Lục sư huynh, đã như vậy rồi, ta nghĩ huynh cũng thấy rõ bộ mặt thật của n nương kia, sau này nên quên nàng ta đi.

Thập Lục im lặng, cũng không biết là có nghe lọt tai hay không.

Sở Vân Sanh sợ hắn lại chạy loạn khắp nơi, dứt khoát nói:

- Đi thôi, ta và huynh cùng về.

Thập Lục vẫn không nhúc nhích, Sở Vân Sanh nổi giận, thầm nghĩ một người đã sống gần hai nghìn tuổi như hắn sao lại ngu ngốc như thế, vậy nên tức giận nói:

- Thập Lục sư huynh! Tháng sau phái Huyền Cơ chúng ta phải quyết chiến cùng các đệ tử của môn phái khác ở núi Thiên Lang. Nếu huynh vẫn ở cái trạng thái này, làm sao nghênh chiến đây?

Thập Lục đột nhiên gào khóc lên,

- Sư muội, ngươi không biết, từ nhỏ ta đã không có mẫu thân, cũng không có ai yêu thích ta, chỉ có n nương đối xử tốt với ta nhất…

A Nguyệt trốn ở sau lưng Sở Vân Sanh lặng lẽ hỏi:

- A Sở tỷ tỷ, người như vậy cũng có thể tiến vào phái Huyền Cơ của các ngươi, thế có phải ta cũng có thể hay không?

Sở Vân Sanh thở dài, trực tiếp làm một tiên thuật, phong miệng Thập Lục sư huynh lại, sau đó cúi người,

- Sư huynh, thật sự xin lỗi.

A Nguyệt nhìn thấy Sở Vân Sanh lại có thể phất tay một cái làm cho người ta im miệng không nói được nữa, đứng đơ ra ngay bên cạnh, Sở Vân Sanh vỗ vai nàng, nói:

- Đừng sợ, sau này ngươi đến chỗ của bọn ta, khắp nơi đều là như vậy.

A Nguyệt à một tiếng, Sở Vân Sanh đưa miếng ngọc bài để lên trời cho nàng,

- Cho ngươi cái này, sau này ở chỗ đó của chúng ta, có cái tiên bài này thì có thể đi bất kỳ đâu.

- Tiên bài?

A Nguyệt vuốt ve cái ngọc bài trắng tinh khiết này.

- Đúng vậy.

Sở Vân Sanh gật đầu, vung tay áo lên trước mặt nàng, gió mát quất vào mặt, các nàng đã rời khỏi nhân gian.

Bạn đang đọc Vai Ác Hắn Là Phu Quân Trước Của Ta của Thập Nhị Sơn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Netcoma_102
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.