Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tạ Dật Trần, ngươi lại dám nhận giặc làm cha?

Phiên bản Dịch · 1228 chữ

Trước núi, đầu tiên lộ ra một cái đầu toàn là lông trắng, hình dáng như vượn, sau đó là một cái chân màu đỏ rực, thân hình Chu Yếm cực kỳ to lớn, sau khi nhìn thấy Tạ Dật Trần, nó giống như nổi giận, ngửa cổ lên trời thét dài, đinh tai nhức óc.

Uy lực của Chu Yếm ngang ngửa với Tranh ở dưới chân núi Thiên Lang, nhưng đối với Tạ Dật Trần thì cũng là thường thôi.

Hôm nay Tạ Dật Trần không phải đến giết Chu Yếm, nhưng Chu Yếm hiển nhiên không cho là vậy, chân trước hơi cong, chân sau duỗi thẳng, hơi thở gấp gáp, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Chu Yếm đã rất nhiều năm không hiện thân rồi, có người nói nó đã ngủ vùi dưới Tiểu Thứ Sơn, còn có người nói nó sớm đã bị giết, cho nên đêm trước Tết Nguyên Tiêu, Tạ Dật Trần gặp được bóng dáng của Chu Yếm trên cầu thực sự cảm thấy kinh ngạc.

Cực kỳ kinh ngạc.

Chu Yếm xuất hiện, lại không phải là điềm tốt lành gì. Cái gọi là Chu Yếm vừa hiện, ắt gặp đại binh.

Thiên hạ sẽ có đại loạn.

Chuyện kể rằng ngàn năm về trước, trước khi Tạ Dật Trần sinh ra, Chu Yếm đã từng rời khỏi Tiểu Thứ Sơn, xuất hiện ngắn ngủi một lần, chính vì sự xuất hiện ngắn ngủi đó, đã khiến cho đứa con trai mới sinh được năm trăm năm của Ngọc Kinh Thiên Đế hồn xiêu phách tán.

Lúc đó, Ngọc Kinh Thiên Đế đã phái trăm vạn thiên binh tiến về Tiểu Thứ Sơn để truy sát Chu Yếm, trận chiến loạn lần đó gần như đã hao tổn tất cả binh lực của Thiên Đế, nguyên khí thương tổn trầm trọng, thất vọng trở về, nhưng mà, bắt đầu từ hai ngàn năm trước, Chu Yếm ở Tiểu Thứ Sơn gần như cũng biến mất, không còn ai nhìn thấy nó nữa.

Thần tiên ở Tiên giới thở phào nhẹ nhõm, dù sao Chu Yếm một ngày không xuất hiện, là một ngày thiên hạ thái bình.

Tuy rằng rất nhiều người hy vọng Chu Yếm thật sự bị tru sát, nhưng thực tế gần như không thể, bởi vì muốn giết chết những hung thú này chỉ có lấy được Táp Đạp Lưu Tinh Kiếm ở dưới đáy Trảm Kình Hải.

Đối với những thần tiên bình thường, muốn lấy được Táp Đạp Lưu Tinh Kiếm đã khó lại càng khó, chỉ có thiên mệnh thần nữ mới có thể lấy được thần khí này.

Lấy Táp Đạp Lưu Tinh Kiếm, bảo vệ thương sinh thái bình, là số mệnh của thiên mệnh thần nữ.

Tạ Dật Trần rũ mắt xuống, Sở Vân Sanh cứ lởn vởn trong đầu hắn.

Sắc trời âm trầm, mây đen dày đặc, chỉ thấy Chu Yếm nhảy về phía Tạ Dật Trần, Tạ Dật Trần hai mắt lạnh lẽo, rút kiếm lao lên.

Chỉ nghe thấy tiếng của Chu Yếm càng kêu càng thê lương, mà kiếm của Tạ Dật Trần đã rạch ngang bầu trời, phát ra âm thanh vù vù, trong phút chốc, lưng của Chu Yếm đã bị Tạ Dật Trần đâm ra mấy vết máu.

Chu Yếm vô cùng đau đớn, càng thêm phẫn nộ, đầu hất lên, chân trước giơ cao, cào ra một vết máu trên bả vai Tạ Dật Trần. Móng vuốt của Chu Yếm rất khác thường, bả vai Tạ Dật Trần lập tức tuôn ra máu tươi, thấm ướt nửa bên người hắn, sau đó, lúc Chu Yếm ngoác miệng đang chuẩn bị nuốt trọn Tạ Dật Trần, khoảnh khắc đến gần hắn, lỗ mũi Chu Yếm đột nhiên mở ra, hai mắt trợn trừng, sau đó phát ra một tiếng thút thít.

Đầu của Chu Yếm giống như vượn, lỗ mũi cũng lớn, thời khắc này vì hô hấp mà co rút lại, nhìn càng thêm đáng sợ, nhưng ánh mắt nó lại không phải đang dọa người, thậm chí còn có chút cẩn thận.

Tạ Dật Trần thấy hai chân trước của Chu Yếm đang cào xuống mặt đất, cúi người xuống, kêu khẽ một tiếng với mình.

Giống như là thần phục.

Hắn hơi sững người, không biết tại sao Chu Yếm đột nhiên lại như vậy, như thể đã ngửi thấy thứ gì đó vậy.

Nhưng mà, giờ phút này không phải lúc để suy ngẫm tâm tư của Chu Yếm, Tạ Dật Trần lại một lần nữa giương kiếm nhắm thẳng vào nó.

Chu Yếm giống như lại cúi người xuống, trong mắt có chút sợ hãi, thành khẩn và ngưỡng mộ, đối diện với kiếm của Tạ Dật Trần, nó không dám động đậy, chỉ kêu thút thít một cách vô vọng.

Tạ Dật Trần chưa từng vì đối thủ mạnh mà lùi bước, cũng sẽ không vì đối thủ tỏ ra thiện ý mà mềm lòng, sâu trong lòng hắn như cất giấu một hạt giống điên cuồng, chỉ cần hôm nay hắn muốn giết ai, vậy kẻ đó hôm nay chết chắc. Kiếm trong tay hắn, ai cũng không thể thuyết phục được.

Trên bả vai hắn máu tươi vẫn đang trào ra, sắc mặt cũng có chút nhợt nhạt, cả khuôn mặt, chỉ có khóe mắt là màu đỏ, ngược lại khiến hắn càng thêm đáng sợ, giống như người từ địa ngục bước ra.

So với Chu Yếm, hắn càng giống kẻ điên làm náo loạn thiên hạ thái bình.

Tạ Dật Trần chém một kiếm xuống, Chu Yếm gào thét thất thanh, mặt đất rung chuyển, móng trước của nó giống như không thể động đậy, nó gào thét với trời, gào thét với đất, chỉ là không dám đối mặt với Tạ Dật Trần.

Thân hình to lớn không ngừng run rẩy vì một kiếm này của Tạ Dật Trần, nhưng cho dù như vậy, nó cũng không có bất cứ phản kích nào.

Tạ Dật Trần lại một lần nữa giơ kiếm lên, nói thì chậm nhưng hành động thì nhanh, đầu bên kia của Tiểu Thứ Sơn đột nhiên có một người bay đến, hét lớn một tiếng,

- Khoan đã!

Một người đột nhiên xông tới không khiến cho Tạ Dật Trần cảm thấy kinh ngạc, hắn dường như đã có tính toán trước, quay người, mũi kiếm sắc đâm về phía người đó.

Với trình độ võ công của Tạ Dật Trần, nếu muốn đánh bại một người, hắn gần như bất khả chiến bại, lúc này, lại một lần nữa đối mặt với ông lão bán kẹo đường, hắn nhẹ nhàng một tay chắp sau lưng, đánh cho người đó liên tục thối lui.

Cho đến khi ép đến chân núi, Tạ Dật Trần đâm kiếm hướng vào ngực lão, trước khi tiến vào da thịt thì dừng tay.

Ông lão bán kẹo đường đâu phải là đối thủ của Tạ Dật Trần, bị đánh đến thở hổn hển, râu tóc rối bù, lão tựa vào tường, đột nhiên cười lớn, vết sẹo trên mặt trái càng thêm gớm ghiếc, lão nhìn vào thanh kiếm trước ngực vẫn chưa đâm vào, hung tợn nói:

- Tạ Dật Trần, ngươi lại dám nhận giặc làm cha?

Bạn đang đọc Vai Ác Hắn Là Phu Quân Trước Của Ta của Thập Nhị Sơn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Netcoma_102
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.