Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sợ hãi

Phiên bản Dịch · 1294 chữ

Tranh càng lại gần, Đường Uyển giữ chắc chuôi kiếm, trong lòng kích động, nhìn Tranh mở to miệng, khi sắp một phát đớp cả người Sở Vân Sanh, đột nhiên nó không cử động nữa.

Vẫn mở miệng, nước dãi chảy xuống, nhưng không hề động đậy.

Đường Uyển không biết nó định làm gì, âm thầm đợi một lúc, có chút gấp gáp. Lúc sau thấy nó đột nhiên trợn trừng đôi mắt lưu ly, con người tràn đầy nỗi sợ, nỗi sợ cực lớn, giống như nỗi sợ khi cận kề với cái chết.

Sở Vân Sanh nghe thấy hơi thở của Tranh đột nhiên trở nên gấp gáp, có chút kỳ lạ, cũng mở to mắt, nhưng vào khoảnh khắc nháy mắt, khiến cho Tranh đột nhiên gầm lên, vừa gầm lớn vừa lùi lại. Chỉ là tiếng gầm của nó không giống như đang doạ nạt, mà giống như tiếng giãy giụa và sụp đổ khi cận kề cái chết.

Sở Vân Sanh thấy vô cùng kỳ lạ, nhìn Tranh càng lùi càng xa, nàng tựa vào bức tường đằng sau từ từ đứng dậy.

Tiếng gầm của Tranh vững như bàn thạch, lúc này tiếng vang khiến cho cả núi Thiên Lang đều đang lắc lư. Sở Vân Sanh nhìn Tranh một lúc, đột nhiên tiến lên trước một bước, chỉ một bước, khiến cho Tranh như chim gặp cành cong, tiếng gầm trở nên cao vút.

Sở Vân Sanh lại tiến lên ba bước, lần này Tranh không dám gầm hét, mà cúi thân nằm xuống đất, sau đó, đột nhiên kêu nheo nhéo, giống như đang xin tha, cũng giống như đang tỏ ra yếu đuối.

Trong hang yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở của Tranh, sau một chốc nhát, Sở Vân Sanh bèn hiểu ngay, Đường Uyển cũng hiểu, Tranh sẽ không giết Sở Vân Sanh, hoặc nói là nó không dám giết chết Sở Vân Sanh.

Tranh không còn công kích nữa, Đường Uyển ngược lại còn căng thẳng hơn, nếu như hôm nay Sở Vân Sanh không chết thì ngày sau hôm nay khi nàng ta ra khỏi núi Thiên Lang, người của Phái Huyền Vụ chắc chắn không để cho nàng ta sống, Tạ Dật Trần chắc chắn sẽ chém nàng thành trăm mảnh, hồn bay phách tán.

Cho nên ,nàng ta hết cách rồi, Sở Vân Sanh bắt buộc phải chết, tuyệt đối không thể sống mà rời khỏi được núi Thiên Lang, ít nhất chết rồi, còn có thể bịa ra câu chuyện cho rằng cái chết của nàng là do Tranh giết.

Vì thế, Đường Uyển cầm chắc chuôi kiếm, cách đó vài tấc , chắn ở trước mặt Sở Vân Sanh.

Hiện giờ Sở Vân Sanh sắp không trụ được nữa, nếu còn không ra ngoài, thật sự sẽ mất hết linh khí ,sau đó bỏ mạng.

Hiện giờ nàng đầu óc rối tung, khuôn mặt trắng bệch, không biết là mồ hôi hay là nước bẩn, y phục của nàng cũng bị rách tơi bời, từ cổ tay cho đến cánh tay không ngừng chảy máu, những nơi bị Tranh làm bị thương đang đau đến mức khiến nàng run rẩy .

So với Đường Uyển, nàng hiện giờ đang nửa sống nửa chết.

Nàng chỉ thấy Đường Uyển cầm kiếm đứng trước mặt nàng, vẽ trên đất một nửa vòng tròn, phát ra tiếng động ghê người, sau đó nàng ta từ từ nói:

- Sở Vân Sanh, ngươi không thể sống qua hôm nay.

Lúc này khuôn mặt của Sở Vân Sanh trắng bệch, bởi vì cơ thể không khỏe mà hơi cúi gập người, bởi vì khuôn trắng bệnh ngược lại khiến cho môi của nàng càng thêm đỏ rực, hai mắt sáng trưng.

Đó là ước muốn được sống.

Nàng nhổ nốt chỗ máu còn sót trong miệng, sau đó nhẹ nhàng cười:

- Ngoài bản thân ta thì không ai có thể quyết định được sống chết của ta.

Nàng chầm chậm ngẩng đầu, hai mắt chếch xuống, nói từ từ:

- Đường Uyển, người không thể sống qua hôm nay là ngươi.

Đường Uyển nhìn Sở Vân Sanh, nhìn biểu cảm không coi thiên hạ ra gì của nàng, đột nhiên rùng mình.

Sở Vân Sanh là con gái của Thiên Đế, suy nghĩ đó cứ lần lượt chạy ở trong đầu Đường Uyển. Nàng nắm chặt tay, nói với bản thân tuyệt đối không thể thua về khí chất, nói:

- Nói nhảm ít thôi! Mau tiếp chiêu!

Tiếng chân của Đường Uyển như đang đập mạnh vào tai nàng, Sở Vân Sanh hít một hơi thật sâu, dùng hết sức lực, dồn hết nguyên khí lên đôi bàn tay, sau đó cả hai tay nắm chặt vung về phía trước.

Chốc lát, trong hang động toàn là lửa, sáng bừng lên, chỉ thấy vô số cầu lửa đang phóng tới chỗ Đường Uyển. Đường Uyển kinh ngạc, lập tức dừng chân, nàng không ngờ rằng Sở Vân Sanh ở trong trạng thái trước mắt còn có năng lực phóng ra cầu lửa.

Hừ, đúng là xem thường đồ bị thịt này rồi.

Đường Uyển múa thanh kiếm trong tay, chém đôi quả cầu lửa trong không trung, quả cầu lửa vẫn tiếp tục cháy dưới đất, còn có vài quả bị nàng ta chém bay vào góc chỗ Tranh đang đứng, Tranh bị dọa sợ, lúc đó trong lòng Tranh rùng mình,chỉ thấy quả cầu lửa bay tới chỗ mình, bị doạ kêu “oai oái”.

Đường Uyển ngẩng lên trời cười lớn:

- Sở Vân Sanh, để ta xem ngươi còn chiêu gì nữa? Không phải muốn ta chết sao? Hừ, chỉ dựa vào ngươi!

Sở Vân Sanh nhìn cái gì bây giờ cũng là hai hình ảnh, Đường Uyển đang cười như điên trước mặt lúc này như có thêm người khác, cả người nàng không còn sức lực,đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn. Ngẩng đầu lên lại thấy, Đường Uyển bay tới phía nàng, cầm kiếm, ánh mắt hung ác, một kiếm đâm vào vùng bụng nàng, không thèm kêu một tiếng, dường như đang thưởng thức bộ dạng đau không muốn sống của Sở Vân Sanh hiện tại:

- Sở Vân Sanh à Sở Vân Sanh, ta thật sự muốn người của phái Huyền Vụ tới đây xem bộ dạng hiện tại của ngươi, đây chính là con gái của Thiên Đế? Cũng chỉ như thế mà thôi!

Nàng ta nhớ ra Tạ Dật Trần từng vì Sở Vân Sanh mà đối với bản thân mình như thế, hận không thể lột da sống Sở Vân Sanh, tức giận nói:

- Ngươi nghĩ bản thân mình xuất thân cao quý, có một chút nhan sắc, lại gả cho Tạ Dật Trần thì có thể làm mọi thứ trên thế giới này sao? Hừ, đúng là kẻ ngu không biết tự lượng sức! Ngươi đến một cái thần khí còn không có thì kiêu căng cái gì?

Sở Vân Sanh ôm chặt bụng, chỉ cảm thấy nói chuyện trở nên khó khăn, vết thương do thần khí tạo ra không hề nhỏ. Khi Đường Uyển đâm kiếm từng chút vào người mình, Sở Vân Sanh cắn chặt răng, lấy tay nắm chặt kiếm, lòng bàn tay chốc nhát chảy máu không ngừng. Nàng dồn hết chút tiên thuật cuối cùng, kháng lại Đường Uyển, đổi hướng thanh kiếm, sau đó đứng dậy, nhổ một ngụm máu vào mặt nàng ta, sau đó đá mạnh vào đầu gối nàng ta.

- A!

Đường Uyển không phòng bị, chỉ cảm thấy nước dãi ấm nóng đang chảy trên kiếm, Sở Vân Sanh cách xa Đường Uyển một chút, nhân cơ hội nghỉ ngơi một lát.

Bạn đang đọc Vai Ác Hắn Là Phu Quân Trước Của Ta của Thập Nhị Sơn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Netcoma_102
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.