Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi biết điều để sống đi!

Phiên bản Dịch · 1076 chữ

Đường Uyển lau chút máu trên mặt, lớn tiếng mắng:

- Sở Vân Sanh! Đồ tiện nhân! Sao ngươi dám!

Nhìn Đường Uyển sát khí đằng đằng, Sở Vân Sanh giữ chặt vùng bụng đang chảy máu, biết bản thân trước mắt đang ở thế yếu, không thể lấy mềm đấu cứng, nàng quay đầu nhìn Tranh đang thu mình ở bên góc, trong đầu chợt nảy lên một ý nghĩ. Chỉ thấy nàng đột nhiên bay lên, đạp vào tường của hang động, sau đó chân trái mượn lực nhảy lên, bay vào không trung, ngồi vững vàng trên người Tranh.

Vốn Tranh đang trốn kỹ trong góc bị hành động Sở Vân Sanh dọa giật mình, lại bắt đầu run rẩy cả người, ngẩng đầu lên trời hét lớn, đợi khi Sở Vân Sanh đã ngồi vững, nắm vào sừng trên đầu Tranh, nói với nó:

- Sợ cái gì? Không giết ngươi!

Sở Vân Sanh hừ một tiếng, nhổ ra một ngụm máu tươi, nhổ lên mặt đất.

ời nói không hề nhẹ nhàng đó đã làm yên lòng được Tranh, nó lập tức không dám cử động, cũng không gầm thét, chỉ phát ra tiếng kêu nho nhỏ.

Sở Vân Sanh vỗ về đầu nó, nhướng mày cười:

- Ngoan lắm!

Nói xong nàng đẩy nó quay về phía Đường Uyển.

Nhìn thức ăn đang tươi sống, bản năng yêu thú của Tranh trỗi dậy, đồng tử co lại, mở to miệng hướng về phía Đường Uyển. Hơi thở gấp ráp hơn, lắc đầu, tứ chi dồn lực, đứng dậy, lè lưỡi ra, như thể chỉ đợi Sở Vân Sanh ra lệnh, là nó bèn xông lên.

Lúc này, Sở Vân Sanh ngồi trên người Tranh, giống như nữ hoàng nắm trong tay quyền sát sinh, Đường Uyển ngẩng đầu, thấy tay trái Sở Vân Sanh nắm lấy mộtsừng của Tranh, tay phải chỉ vào mình, cười khểnh, sau đó giọng khàn khàn nói:

- Đi đi, đó chính là bữa tối ngày hôm nay.

Đường Uyển không ngờ rằng Sở Vân Sanh còn có chiêu này, cũng không ngờ Tranh lại nghe lời nàng như thế, cầm kiếm lên, mắng:

- Sở Vân Sanh, đồ yêu nữ nhà ngươi! Vì sao Tranh khiến người người run sợ lại nghe lời của ngươi!

Sở Vân Sanh mặt toàn máu, nói:

- Không sai, ta chính là yêu nữ, chuyên môn giết ngươi.

Chỉ trong chốc lát, thế cục trong hang đã thiên biến vạn hóa, Đường Uyển nhìn Tranh, thấy vệt đen trên người nó đều hiện ra, năm cái đuôi đằng sau cũng ngoe nguẩy, giống như là đang vui mừng vì hôm nay có thể ăn no một bữa.

Đường Uyển nuốt nước bọt, cả người không ngừng run rẩy, nhưng mà miệng vẫn rất cứng:

- Sở Vân Sanh, ta phải giết ngươi!

Sở Vân Sanh uể oải nói:

- Thế, ngươi lên trước đi.

Đường Uyển tay cầm kiếm, nhìn chằm chằm vào Tranh, thấy Tranh đang dần tiến về chỗ mình, một bước hai bước, bước nào bước nấy mạnh bạo, giống như là bởi vì mình. Nhưng mà cái chết đang tới gần, Đường Uyển tuyệt đối không cam tâm chịu chết như thế.

Sở Vân Sanh mới là người đáng chết! Nàng ta phải sống!

Đường Uyển cắn môi dưới, mặt mũi bởi vì dùng sức nên mới căng hết lên, nàng ta đánh đòn phủ đầu, bay lên cao dùng kiếm đâm mạnh vào mặt bên phải của Tranh.

Tranh lập tức gầm lớn, âm thanh lớn tới mức như muốn làm rách màng nhĩ của Đường Uyển, nhưng mà làn da của Tranh quá đỗi cứng cáp, Đường Uyển không đâm sâu nàu được, còn bị nảy ra, trong không trung vạch một đường, sau đó ngã mạnh xuống đất.

Nàng ta đánh nhau với Tranh vốn như trứng chọi với đá, bây giờ nàng như cá nằm trên thớt, Tranh như tên đao phủ, cái chết là chuyện chắc chắn, Đường Uyển đột nhiên bắt đầu khóc lớn.

- Đợi đã.

Sở Vân Sanh nắm lấy một sừng của Tranh, đột nhiên mở miệng.

Nghe thấy mệnh lệnh, Tranh lập tức dừng lại, cho dù đó là nước dãi đã chảy dài rồi, lỗ mũi nở to vì hưng phấn, nhẫn nhịn cơn đói, không động đậy.

Đường Uyển ngẩng đầu, nhìn Tranh to lớn và Sở Vân Sanh ngồi trên Tranh đang nhìn từ trên xuống, thấy bản thân như tìm được một con đường sống, mau chóng nhẫn nhịn nỗi đau, bò lên, nước mắt giàn giụa, cầu xin nói:

- Sở Vân Sanh, ta cầu xin ngươi, cứu ta với.

Sở Vân Sanh không hề động đậy.

Vì thế Đường Uyển tiếp tục một hàng ước mắt một hàng nước mũi:

- Sở muội muội, ta sai rồi, ta không nên đối xử với muội như thế, đều do ta đùa vui thôi, cầu xin muội, tha cho ta một mạng đi, sau khi ra ngoài, ta nguyện làm thân trâu ngựa cho muội, muội bảo ta đi về phía Đông ta tuyệt đối không dám đi về phía Tây.

Sở Vân Sanh nhìn nàng ta, đột nhiên cười, bói:

- Đường Uyển, ngươi đúng là vì mạng sống co được duỗi được nhỉ.

Đường Uyển cười theo, hai đầu gối lê lên trước, cười vô cùng nịnh nọt.

Biểu cảm này, so với ánh mắt hung bạo, quyết tâm giết Sở Vân Sanh như hai người khác nhau.

- Nhưng thế thì có tác dụng gì, Đường Uyển, ngươi ghét nhất là loại người tham sống sợ chết như này. Trước đây ta năm lần bảy lượt cho người cơ hội được sống, nhưng ngươi lại không thèm, ta vốn nghĩ rằng chúng ta chiến đấu chỉ tới đó, nhưng người lại muốn cả mạng của ta, tính khí ta không tốt, người không phạm ta ta không phạm tới người, nhưng nếu người dám phạm ta, ta nhất định phải trả lại gấp trăm gấp nghìn lần.

Nói xong lời này, nàng vỗ vào ngực của Tranh, Tranh giơ lưỡi ra, cuốn Đường Uyển vào, má phồng lên, sau đó nuốt xuống.

Tiếp đó, Tranh đắc ý, bước lên trước hai bước, còn Sở Vân Sanh diệt trừ xong mối hiểm họa trước mắt, lập tức mất hết sức lực, hai tay thả lỏng, trượt từ trên người Tranh xuống, ngã trên nền đất, sau đó không biết gì nữa.

Bạn đang đọc Vai Ác Hắn Là Phu Quân Trước Của Ta của Thập Nhị Sơn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Netcoma_102
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.