Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trên đường đi gặp yêu thú

Phiên bản Dịch · 1722 chữ

Chuyển ngữ: Trứng Chim

Beta: Mạn.

"Lão Đa ..." Dạ Thương luôn khát khao được vẫy vùng thiên hạ, nhưng khi Cổ Lão Đa đồng ý thì hắn lại không biết phải nói gì.

“Được, nếu ngươi đã muốn ra ngoài du ngoạn như vậy thì ta sẽ nói cho người biết tường tận mọi thứ.”. Cổ Lão Đa xoay người trở về phòng trúc.

Cổ Lão Đa lúc còn trẻ cũng ra ngoài xông pha rất nhiều, sau này vì bị thương nên mới ở lại Trúc Viên thôn.

Nghe Cổ Lão Đa giải thích xong, Dạ Thương đã có chút am hiểu với mọi chuyện bên ngoài.

Trúc Viên thôn là khu vực thuộc phạm vi thế lực của tông môn Dược Cốc, nhân khẩu ở trong ngoài thành trấn đều là do đệ tử Dược cốc quản lí. Sơn môn Dược Cốc ở núi Đan Đỉnh, phạm vi khống chế cũng cả trăm ngàn dặm.

Do quá mải mê với câu chuyện về thế giới bên ngoài, trời sắp sáng hai người mới nghỉ ngơi. Nhưng không lâu sau khi Cổ Lão Đa nghỉ ngơi, Dạ Thương liền tỉnh dậy, hắn muốn trước lúc rời đi, giúp Cổ Lão Đa dự trữ một ít thức ăn, Trúc Viên thôn lấy thợ săn làm chủ, chủ của thứ săn được là chính là những người thợ săn.

Buổi chiều, Dạ Thương treo đầy thứ săn được lên đầu Hắc Thiết Thương rồi quay về làng, lần này hắn không đem thú săn chia cho mọi người mà trực tiếp mang về nhà, điều này làm cho mọi người trong thôn cảm thấy rất khó hiểu. Dạ Thương săn thú đã hơn một năm, lần nào cũng chỉ mang về phần đủ cho hai cha con ăn, còn lại đều chia cho mọi người.

Hành động của hắn làm cho dân trong thôn cảm thấy kỳ quái. Có mấy người đi theo Dạ Thương đến nhà Cổ Lão Đa, họ không phải vì tham thú săn của Dạ Thương mà chỉ lo lắng hắn đã xảy ra chuyện gì. Người dân trong thôn Trúc Viên luôn hoà thuận, xem nhau như người nhà.

"Tiểu tử thối, săn được nhiều như vậy sao lại cầm về hết.". Nhìn thấy mọi người trong thôn tới, Cổ Lão Đa trừng mắt nhìn Dạ Thương.

"Lão Đa, ông hiểu lầm rồi, chúng tôi đến không phải vì chuyện này đâu, Dạ Thương, con không có bị thương chứ?” Dì Lâm, người vốn đối xử với Dạ Thương rất tốt nhìn hắn từ trên xuống dưới.

"Không có!" Mặt Dạ Thương có chút đỏ lên. Đem toàn bộ thú săn về nhà mà không chia cho mọi người, hắn có chút áy náy.

"Là như vậy, tôi định đưa Dạ Thương ra ngoài rèn luyện một chút, chắc nó cũng vì ông già này nên mới làm vậy. Tiểu tử thối, không có ngươi ở đây, chẳng lẽ lão lại chết đói?". Cổ Lão Đa trừng mắt một cái nhìn Dạ Thương.

"Dạ Thương, con muốn ra ngoài?”. Dì Lâm và Ngưu đại thúc đều nhìn Dạ Thương, trong mắt lộ ra ý không nỡ.

"Hừm, cháu định đi ra ngoài thăm thú một chút." Dạ Thương nói rất nhỏ, hắn biết ở Trúc Viên thôn, tất cả mọi người đều rất quan tâm hắn.

"Cũng tốt, ngươi là đứa trẻ xuất sắc nhất thôn chúng ta, hẳn là phải đi ra ngoài ngao du một chút." Ngưu Đại Thúc vỗ vai Dạ Thương nói.

"Ta làm cho con cái áo choàng ngắn, còn chưa xong, vậy mà ngày mai đã phải ly biệt." Dì Lâm nước mắt giàn giụa mãi không thôi.

Trò chuyện một hồi, Dạ Thương đưa bác gái Lâm về, đem thú săn đi xử lý một chút rồi treo dưới mái hiên.

Làm xong những việc này , Dạ Thương vào phòng trúc bên cạnh bắt đầu tập quyền pháp, đây là việc mà hắn thường làm. Trước kia Cổ Lão Đa ở bên ngoài xông pha quá nhiều, đắc tội với rất nhiều kẻ thù lợi hại, kết cục là liễu bại câu thương, liều mạng đánh trả, làm cho đan điền tổn hại, tu vi bị phế nhưng may mắn vẫn còn giữ được một thân thể cường tráng.

Quyền pháp Dạ Thương tu luyện chính là do Cổ Lão Đa truyền thụ.

Chính nhờ tu luyện quyền pháp mà Cổ Lão Đa truyền thụ, mà Dạ Thương mới có một thân thể khỏe mạnh cường tráng, khí lực dồi dào.

Mấy ngày kế tiếp, Dạ Thương mỗi ngày đều dậy sớm đi săn thú, đem về, sau phòng trúc, dưới mái hiên đều treo đầy thú săn. Cổ Lão Đa biết Dạ Thương cũng vì muốn tốt cho lão, không nói gì, những người trong thôn biết Dạ Thương muốn đi du ngoạn cũng đưa rất nhiều thứ tới cho hắn. Dì Lâm cho Dạ Thương y phục, Ngưu đại thúc đưa tới hai túi da đầy rượu với Tuần Báo, Dạ Thương tuổi không lớn lắm nhưng tửu lượng rất tốt, người trong thôn đều biết.

Còn về Tuần Báo, nó là vật cưỡi được Ngưu Đại Thúc thuần dưỡng, cũng là tọa kỵ duy nhất trong thôn. Dạ Thương không muốn nhận nhưng thấy Ngưu Đại Thúc không vui, mặt đỏ đỏ hồng hồng như muốn mắng người, lúc này mới nhận.

Tạm biệt xong xuôi, Dạ Thương tính xuất phát. Hắn chuẩn bị cũng không nhiều: một bao thịt khô và hai túi da đầy rượu Ngưu đại thức cho.

"Ở bên ngoài làm việc nhất định phải cẩn thận, mọi chuyện xảy ra đều phải cẩn thận ứng phó, nếu không thuận lợi thì trở về đây."

Cổ Lão Đa giúp Dạ Thương đem mấy thứ buộc lên Tuần Báo một cách cẩn thận, ông lấy ra một cái túi da nhỏ. “Chỗ này có ít bạc, cầm để phòng thân."

"Lão Đa, ta không cần, đói có thịt khô, ta còn có thể săn thú, khát có nước suối." Dạ Thương cầm túi da nhỏ đựng bạc nhét lại vào tay Cổ Lão Đa.

“Cho ngươi, ngươi chắc chắn sẽ cần." Cổ Lão Đa trừng mắt, râu mép run rẩy mắng Dạ Thương một câu.

Dạ Thương gật đầu, đem túi tiền giắt bên hông, hắn biết chỉ khi đặc biệt kích động, râu mép Cổ Lão Đa mới run run.

"Đi đi!". Cổ Lão Đa phất tay một cái, xoay người vào phòng trúc. Đứng trong sân, nhìn ngôi nhà trúc trong chốc lát, Dạ Thương liền rời khỏi, hắn biết Cổ Lão Đa là không muốn mặt nhìn mặt lúc chia ly.

Vỗ vỗ Tuần Báo, Dạ Thương rời khỏi nhà trúc, rời khỏi nơi mình sống mười mấy năm, trong lòng hắn có chút buồn bã.

Đi được mấy trăm mét, Dạ Thương lại quay đầu nhìn về phía nhà trúc, không gian còn chút ánh nắng sắp tàn, hắn nhìn thấy trước phòng trúc có một ông lão chống gậy trúc nhìn về phía hắn.

Khẽ cắn môi, Dạ Thương xoay người tiếp tục tiến lên, ông lão kia chính là Cổ Lão Đa, người đã chăm sóc mình hơn mười năm.

Ra khỏi thôn, Dạ Thương cưỡi Tuần Báo, chọn phương hướng liền bắt đầu đi tới. Trong hoang sơn đại trạch không có đường, đều trực tiếp xác định phương hướng mà đi.

Gần Trúc Viên thôn nhất chính là thành Cổ Nam Trấn. Hơn nửa năm trước Dạ Thương cùng thợ săn trong thôn đã đi qua một lần, lần đó mang theo hàng hóa nên tốc độ tương đối chậm, đi mất sáu bảy ngày.

Ở Trúc viên thôn thì nhất định phải tới Cổ Nam Trấn đổi lấy đồ dùng hàng ngày, đường xa không nói, trên đường còn có dã thú, yêu thú hoành hành, ngoài ra còn có cả bọn thổ phỉ sơn tặc thủ đoạn độc ác. Có sơn phỉ chỉ cướp hàng hóa nhưng cũng có những kẻ giết người cướp của, không giữ lại người sống.

Đi mười mấy dặm trời đã sáng trưng, Dạ Thương không có thời gian đi xem cảnh sắc của núi rừng, hắn vỗ cổ Tuần Báo, bảo nó cấp tốc lên đường, cũng may là con Tuần Báo này tương đối quen với Dạ Thương, có thể hiểu ý của hắn.

Cùng ngày, Dạ Thương đã đi được ba trăm dặm đường, cứ theo tốc độ này thì có thể tới Cổ Nam Trấn. Buổi tối hắn không dám lên đường, núi sâu đầm lớn độc trùng rắn kiến khắp nơi, không cẩn thận sẽ gặp xui xẻo.

Lúc này Dạ Thương mang Hắc Thiết Thương trên vai, phía trên treo hai cái cung tên màu mỡ thỏ, lên đường đi săn. Như một điều tất yếu, Dạ Thương không muốn ăn thịt khô, hương vị tuyệt nhất của thịt khô cũng không thể nào ngon bằng thịt thú săn được, còn phải đến Dược Cốc, đường đi còn rất xa, ai biết trên đường sẽ xảy ra cái gì.

Trước khi trời tối, Dạ Thương tìm được chỗ nghỉ ngơi - một bãi cỏ sạch sẽ dưới gốc cây cổ thụ. Hắn đem đồ đạc trên người Tuần Báo đặt xuống đất, mang một con thỏ cho nó ăn, sau đó nhóm lửa nướng thỏ.

So ra thì Dạ Thương còn ăn hết thỏ trước cả Tuần Báo.

Nằm xuống nghỉ ngơi, Dạ Thương tựa vào gốc cây suy tính, hắn lo lắng cho Cổ Lão Đa không quen sống một mình.

Một trận gió chợt thổi tới, Dạ Thương rùng mình một cái, cảm giác có chút không đúng, trong gió có hơi thở của dã thú, còn có chút mùi hôi thối, thân thể Tuần Báo lúc này cũng run rẩy.

Có chút kinh nghiệm thợ săn, Dạ Thương cảm giác được sự nguy hiểm, hắn đứng lên nhìn xung quanh.

Cảnh tượng Dạ Thương trông thấy làm cho hắn vô cùng lo sợ, ở xa bảy tám trượng có hai ngọn đèn xanh đen rất lớn, theo kinh nghiệm săn thú, Dạ Thương biết đây chắc chắn không phải là cái lồng đèn lớn, đó là hai mắt dã thú.

Bạn đang đọc Vạn Đạo Thành Thần (Dịch) của Tân Bản Hồng Song Hỉ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi man_man_1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.