Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiểm cảnh

Tiểu thuyết gốc · 1480 chữ

Chương 2: Hiểm cảnh

Nam Hoa Đại Lục

Bát Liên Quốc

Tiêu Kim Trấn,

Một lỗ hỏng nhỏ trong hư không xuất hiện thân ảnh một người phụ nữ ôm trong mình một đứa bé, bắt đầu nhìn trên lòng bàn tay đứa bé thấy hình thành một ấn ký có hình dạng như mặt trời ở trung tâm bàn tay.

“Thì ra là thế” – Người phụ nữ lẩm bẩm.

“Vị tỷ tỷ này, cô không sao chứ?” – Một thanh âm từ một nữ hài 5 tuổi vang lên khi nhìn thấy sắc mặt xanh xao của người phụ nữ.

“Ta ổn, tiểu cô nương cho ta hỏi đây là đâu?” – Nhu Vân nhìn sang tiểu cô nương

“Đây là Tiêu Kim Trấn, một thị trấn nhỏ của Bát Liên Quốc, vị tỷ tỷ trông thật xinh đẹp, khi lớn lên ta muốn xinh đẹp như tỷ, đứa bé này …” – Luyên thuyên một hồi cô bắt đầu nhìn vào đứa bé rồi lẩm bẩm.

“Ha ha, là ta hài tử Khương, vị tiểu cô nương này ta cũng đã có tuổi, ta gọi Nhu Vân, sau này cứ gọi ta Vân nương là được.”

“Ân, Vân nương xinh đẹp thế ta cứ tưởng nàng còn rất trẻ, ta gọi là Hương Lãnh Tuyết”

Vân Nhu ảm đạm nhìn vào đứa bé, quay sang hỏi Lãnh Tuyết:

“Tuyết nhi, ngươi xem Khương nhi có phải quá điềm tĩnh? Từ lúc sinh ra chỉ mới cất tiếng khóc chào đời, tới bây giờ vẫn chưa thấy nó oa lên tiếng thứ hai” – Nhu Vân nhìn kỹ đứa bé đang mút ngón tay say sưa ngủ.

“Ta thấy sau này chắc chắn Khương nhi sẽ trở thành nam tử hán đại trượng phu.” – Lãnh Tuyết cười lên đáp.

“Nam tử hán đại trượng phu …” – Nhu Vân thầm nghĩ.

“Vân nương vừa mới đến đây, trông bộ dạng mệt mỏi có thể theo ta về gặp mẫu thân, mẫu thân ta có thể giúp người” – Hương Lãnh Tuyết víu lấy vạt áo, rất mong mỏi Nhu Vân có thể đến nhà của mình, Nhu Vân thấy thế cũng không nở từ chối.

“Thế làm phiền rồi.”

Cả hai người một đứa bé bắt đầu di chuyển về đến nhà Hương Lãnh Tuyết, nhà của Hương Lãnh Tuyết nằm ở gần rìa thị trấn, nơi đây vắng vẻ lại yên tĩnh, sau khi được chăm sóc sức khỏe Nhu Vân dần bắt đầu hồi phục, Nhu Vân thông tri với gia đình Lãnh Tuyết là sẽ sống ở đây, xây dựng một ngôi nhà bên cạnh nhà của Hương Lạnh Tuyết. Tiên giới hạ phạm người, việc xây dựng một ngôi nhà chỉ cần điều động chân khí điều khiển vật thể chẳng chóc lát là căn nhà đã hoàn tất, gia đình của Lãnh Tuyết cũng biết đến người tu võ nên xem đây là chuyện bình thường.

Từ đó, thời gian bắt đầu trôi qua chẳng mấy chốc 6 năm trôi qua.

“Tuyết tỷ tỷ, mau trả cho ta Linh thảo, ta vừa hái được muốn đem về tặng mẫu thân” - Một tiếng của một hài tử vang lên, tiểu hài tử này không ai khác ngoài Vũ Nhất Khương đang đuổi theo Lãnh Tuyết xung quanh nhà.

“Không chơi nữa, chỉ là một ngọn linh thảo tầm thường thôi mà.” – Lãnh Tuyết dừng lại, ném trả lại cho Nhất Khương.

Nhất Khương hí hửng, cầm lại ngọn linh thảo, đang có ý định chạy vào nhà tặng mẫu thân

“Khoan đã! Ta biết một nơi có một ngọn linh thảo có thể phát quang trông rất đẹp. Ta nghĩ đệ nên lấy nó làm quà cho Vân nương.” – Lãnh Tuyết chạy đến bên cản không cho Nhất Khương chạy vào nhà.

“Được rồi tỷ nói xem.”

“Mấy ngày trước, ta cùng phụ thân có vào rừng hái ít hoa quả, trên đường về có nhìn thấy một thứ phát ra tử kim quang, khi đó ta gọi phụ thân nhưng phụ thân bảo không nhìn thấy gì cả, bắt ta về thật nhanh trước canh Hợi ( trước 9h tối). Nhưng lúc đó ta nhìn lần cuối cuối cùng nhìn ra đó là đóa hoa đang phát sáng.”

“Như vậy có nguy hiểm quá không Tuyết tỷ?” – Nhất Khương ra vẻ sợ sệt.

“Không sao. Nơi đó cách đây ba năm dặm. Chúng ta ngày mai xuất phát từ ban ngày ất hẳn sẽ tìm được, hái thật nhanh rồi đi về nên không có việc gì đâu! Có tỷ tỷ ở đây, tiểu Khương không phải sợ!” – Nói xong Lãnh Tuyết xoa đầu Nhất Khương rồi vào nhà chuẩn bị đồ đạc.

Ngày hôm sau,

“Đi thôi! Ta xin phép mẫu thân ra ngoài hái hoa quả nên họ không thắc mắc gì hết!” – Lãnh Tuyết cười nói hí hửng

“Tuyết tỷ, mẫu thân ta đưa vật này bảo mỗi khi ra ngoài phải mang theo” – Nhất Khương đưa tay ra nhìn vào thấy một tấm phù trên đó có vài đường văn quỷ dị.

“Thế tốt rồi! Mẫu thân ngươi lợi hại đây chắc là vật tốt rồi!”

Nói xong hai người bắt đầu đi, một nén nhang thời gian đến nơi. Nơi đây xung quanh đều là cây cối, lưa thưa một số tản đá lớn nhỏ xen nhau, một âm thanh bỗng vang lên.

“Đến rồi, ta còn nhớ phụ thân có để lại một số ký hiệu khi đi qua nên nếu không lầm thì xung quanh đây chắc chắn có. Chúng ta chia ra đi tìm đi! Phải nhớ giữ không được đi quá xa đâu đấy!”

“Ân, Tuyết tỷ!”

Hai người bắt đầu tìm kiếm, họ lúc soát mọi ngóc ngách xung quanh, các tảng đá lớn nhỏ, gốc cây, bụi cỏ, suốt mấy canh giờ vẫn không tìm thấy, hai người họp lại ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Xem ra, gốc hoa đó đã bị ai hái rồi!” – Lãnh Tuyết đừ người, than vãn

“Không sao, Tuyết tỷ! Ta tặng mẹ một gốc linh thảo cũng đủ làm cho mẫu thân vui rồi!” – Tiếng nói cùng với tiếng thở dốc, nụ cười nở lên trên khuôn mặt của Nhất Khương.

Bỗng một tiếng gầm đâu đó xung quanh như là tiếng giận dữ của một con hổ.

“Không xong rồi! Mau về thôi!” – Lãnh Tuyết kéo lấy tay Nhất Khương đứng dậy nhưng không ngờ vừa đứng dậy con hổ nhảy ra xuất hiện trước mặt hai người.

Trên đôi mắt của Lãnh Tuyết xuất hiện vẻ sợ sệt, lệ bắt đầu tuôn vì biết chính mình đã hại cả Nhất Khương, Nhất Khương đứng thờ lại không nhút nhích vì kinh hoảng,Lãnh Tuyết đẩy Nhất Khương ra để Nhất Khương tỉnh lại.

“Chạy đi! Tỷ sẽ ở đây dụ nó! Nếu đệ còn ở đây nó sẽ giết cả hai đó!”

“Không! Ta sẽ ở lại cùng với ...” – Nhất Khương thét lớn

Bỗng nhiên, một cú tát lên mặt Nhất Khương.

“Mau đi đi”. –Lãnh Tuyết tức giận.

Nhất Khương lập tức lấy ra tấm phù của mẫu thân, lập tức quang mang bắt đầu xuất hiện trên tấm phù. Nơi đây linh khí thật sự thưa thớt, nhưng lại tập trung về trung tâm của tấm phù làm không khí xung quanh nó rung chuyển mạnh. Một tia sáng từ tấm phù được bắn ra nhằm vào thân con hổ, tia sáng xuyên qua rồi bành trướng lên, quang mang che kín cả một vùng, vài hơi sau, cả hai mở mắt thấy xác con hổ cũng không cò để lại một đường thẳng bị san bằng trong tới mười dặm.

Lúc này, Nhu Vân cảm ứng được rằng tấm phù của mình đã được sử dụng, nàng hô lên.

“Vạn Thấu Cầu”

Một quả cầu trong suốt hiện ra trước mặt Nhu Vân, trong quả cầu xuất hiện một vài hư ảnh, nàng nhìn vào quả cầu thấy hài tử mình vẫn ổn, nàng thở phào nhẹ nhõm nhưng quyết định không xuất hiện trước mặt con trai. Chỉ im lặng quan sát vì nàng cảm thấy có gì đó không đúng.

Đối với những người từ Tiên giới khi xuống Hạ giới sẽ bị phong ấn tu vi trở về thành Thiên Hoàng cảnh ( Cảnh giới tối cao của Hạ giới) nên việc có thể nháy mắt di chuyển đến vị trí khác rất nhanh chóng. Nhưng Thiên Hoàng cảnh chỉ có thể phá hư không một khoản ngắn,lại không thể phá không một khoảng dài từ 2 đại lục, muốn phá không khoảng cách to lớn như thế cần có thủ đoạn đặc biệt như cách Vũ Thiên Phong sử dụng cấm thuật dịch chuyển 2 mẫu tử Nhu Vân.

Bạn đang đọc Vạn Giới Chưởng Khống Thần Đế sáng tác bởi Tieuanhzz0091
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieuanhzz0091
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.