Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quân tử có thể lừa thì cứ lừa

Phiên bản Dịch · 2082 chữ

"Tiểu Bạch, ngươi biết khá nhiều chuyện về giang hồ đấy!"

Chẳng biết Lý Tầm Hoan tỉnh lại từ lúc nào,hắn lười biếng dựa vào vách xe ngựa , cười giống như cười mà không phải cười nhìn Lý Tiểu Bạch.

"Lý thúc, ngươi tỉnh rượu rồi à?"

Lý Mộc vô cùng vui mừng.

Nhân vật chính tỉnh, chỗ trống để hắn có thể thao tác cũng nhiều hơn.

Lý Tầm Hoan bất tỉnh, ngay cả lôi kéo làm quen hắn cũng không làm được, một đường đánh quái cà kinh nghiệm có tác dụng cái lông ấy!

Lý Mộc hoàn toàn không biết rằng chỉ vì nhất thời thống khoái mà làm cho kịch bản loạn đã khiến nhiệm vụ của hắn tăng thêm vô số biến số.

"Rượu ngon!" Lý Tầm Hoan thở dài , dư vị vô tận : "Lâu lắm rồi chưa được say chân chính như vậy!"

"Đúng thế, không ngon đã không gọi là đứng đầu , đây là bình rượu duy nhất có trên thế gian a !" Lý Mộc chép miệng , hơi tiếc một chút , hắn chỉ có thể mang theo bốn kí lô vật phẩm xuyên qua, hai vũ khí phòng thân là Thanh Liên kiếm và chùy đã nặng đến ba cân rồi , lại thêm một số vật phẩm thiết yếu thượng vàng hạ cám, mang được một bình rượu đã là cực hạn rồi.

Nếu không hắn cũng chẳng tiếc rẻ mà mang thêm cho Lý Tầm Hoan mấy bình.

"Một bình duy nhất ?" Lý Tầm Hoan nhìn về phía bình rượu lưu ly sáng long lanh vẫn bày ra trong xe ngựa , sững sờ trong chốc lát, khi hắn ngẩng đầu lên thì sắc mặt trở lên nghiêm túc hẳn : "Lễ hạ tại người tất có sở cầu. Tiểu Bạch, có chuyện gì thì cứ nói thẳng , phàm là việc Lý mỗ có thể làm chắc chắn nghĩa bất dung từ!"

Lại một hiểu lầm đầy mỹ diệu được sinh ra !

Ngũ Lương Dịch xuất phát từ Tứ Xuyên thời Minh , không biết Lý Tầm Hoan đã được uống qua hay chưa, nhưng chiếc bình thủy tinh dùng để đựng Ngũ Lương Dịch chắc chắn là cái bình duy nhất, dùng từ giá trị liên thành để đánh giá cũng không có chút gì gọi là quá phận.

Ăn người miệng ngắn, bắt người nương tay, bỗng Lý Tầm Hoan cảm thấy hơi hối hận, đúng là mê rượu làm hỏng việc mà.

Rốt cuộc, Lý Tầm Hoan là người giữ mặt mũi .

Lý Mộc cũng không ngờ tới nửa bình rượu vậy mà lại có hiệu quả lớn như vậy, với hắn thì điều này đúng là niềm vui ngoài ý muốn, làm cho giọng nói của hắn cũng có phần run rẩy : "Chuyện gì cũng có thể sao?”

Lý Tầm Hoan bỗng đề cao cảnh giác: "Việc vi phạm hiệp nghĩa, đạo đức không được."

Mặc dù hắn muốn mặt mũi nhưng cũng không phải là người cổ hủ, không thể vì một bình rượu mà vứt bỏ thanh danh được.

"Yên tâm, yên tâm, sẽ không vi phạm đạo đức, pháp luật, cùng tinh thần hiệp nghĩa không dính dáng tí gì đâu , làm chuyện này thậm chí còn có thể tính là vì dân trừ hại nữa!" Lý Mộc cười mị mị nói.

"Nói đi !" Tính cảnh giác của Lý Tầm Hoan đề cao đến cực hạn , thậm chí còn âm thầm lấy phi đao từ trong ống tay áo ra.

"Lý thúc, ngươi cảm thấy sư tỷ của ta thế nào?" Lý Mộc nhìn Lý Tầm Hoan, cười hỏi.

Từ sau khi rời khỏi khách sạn , trạng thái của Đường Nhược Du vẫn luôn không được tốt cho lắm, cứ như bị tổn thương tinh thần , bộ dáng uể oải suy sụp, nhưng khi thấy Lý Mộc nói chuyện, vẫn rất phối hợp ngồi ngay ngắn, nở một nụ cười ngọt ngào.

Lý Tầm Hoan sững sờ một lúc rồi bật ra tám chữ: "Huệ chất lan tâm, khí chất đặc biệt!"

Quá tốt !

Trang phục thời hiện đại của Đường Nhược Du khác hẳn tính thẩm mỹ của thời cổ đại , chưa nói đến chuyện bộ dáng của Đường Nhược Du là lấy hình tượng phóng đãng xuất hiện trước mặt Lý Tầm Hoan!

Nói thật, nếu lấy cái hình tượng ấy để đánh giá thì ắt hẳn đám nữ tử buôn son bán phấn thời này cũng không thể sánh nổi với Đường Nhược Du rồi.

Lý Tầm Hoan ra được tám chữ đánh giá này không biết đã phải nói dối lương tâm bao nhiêu lần nữa!

Có lẽ cũng chỉ người có đầu óc đơn giản như Đường Nhược Du nghe được đánh giá như vậy mới cảm thấy cao hứng thôi!

Lý Mộc thầm thở dài , tiếu dung chân thành: "Lý thúc, thực không dám giấu , từ nhỏ sư tỷ ta đã ngưỡng mộ tài hoa và võ công của Tiểu Lý Phi Đao, từng lập lời thề, không phải quân không gả. Đến mức đã hơn hai mươi năm vẫn lẻ loi một mình, nếu tiếp tục nữa chỉ sợ cả đời phải làm bạn với Thanh Đăng Cổ Phật . Ngài chưa lập gia đình, sư tỷ ta chưa gả, không bằng thừa dịp nhân chi mỹ, cưới sư tỷ ta được không?"

Lý Mộc bịa chuyện không chút ngại ngùng!

Quân tử có thể lừa được thì cứ lừa thôi, có thể dùng một bình rượu để giải quyết Lý Tầm Hoan thì hắn lười chả muốn đánh quái cà kinh nghiệm làm gì !

Đối với Giải Mộng sư thì nhiệm vụ luôn luôn được đặt ở vị trí thứ nhất.

Giải Mộng sư mà không lúc nào không để nhiệm vụ ở trong lòng thì không phải là một Giải Mộng sư hợp cách.

Ách!

Lý Tầm Hoan cứng đờ.

Hắn nghìn tính vạn tính nhưng vẫn không ngờ Lý Mộc sẽ đưa ra cái yêu cầu như thế này!

Gương mặt xinh đẹp của Đường Nhược Du đỏ bừng, nàng nhìn Lý Tầm Hoan, đôi mắt to ngập nước đầy mong chờ , chờ một câu trả lời chắc chắn.

Sững sờ nhìn Đường Nhược Du một lúc , Lý Tầm Hoan như nhớ lại chuyện cũ,khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ đỏ bừng, sau đó bỗng nhiên ho khan kịch liệt.

Ho khan vô cùng kịch liệt, hắn thống khổ đến mức phải khom người xuống, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn.

Lý Mộc nhíu mày, theo bản năng che miệng và mũi.

Lý Tầm Hoan ho khan ác liệt vậy a!

Có phải là bệnh lao phổi không nhỉ ?

Có vẻ không phải là bệnh lao phổi đâu , có nhiều người tiếp xúc gần với hắn như vậy mà có thấy ai bị hắn truyền nhiễm đâu!

"Lý đại hiệp, ngươi không sao chứ!" Đường Nhược Du không hề để ý đến vấn đề bệnh truyền nhiễm, nàng theo bản năng vươn tay định vỗ lưng cho Lý Tầm Hoan giúp hắn thuận khí.

Lý Tầm Hoan hơi nghiêng người, né tránh cánh tay của Đường Nhược Du: "Tạ cô nương giúp đỡ, Lý mỗ không sao."

Đường Nhược Du ngượng ngùng thu cánh tay lại .

Thấy cảnh này, Lý Mộc thầm than, hỏa hầu vẫn chưa đủ a!

Nhưng hắn không định từ bỏ ý định vẫn cố gắng lần cuối cùng: "Lý thúc kích động như vậy, xem ra ngươi đã đồng ý a!"

"Tiểu huynh đệ, chuyện này không đùa được đâu !" Cơn ho khan mà Lý Tầm Hoan vất vả lắm mới ngừng lại có xu thế bị lại , hắn nhịn đến đỏ bừng mặt mới ngăn được dục vọng muốn ho : "Tiểu Bạch, ngươi hiểu rõ chuyện giang hồ như vậy thì ắt hẳn cũng biết rõ quá khứ của Lý mỗ!" Hắn thở dài một tiếng : "Đã biết chuyện cũ của Lý mỗ thì cần gì phải đem Lý mỗ ra làm trò đùa. Sau khi trải qua chuyện đó , tâm Lý mỗ đã chết, đừng nhắc đến chuyện hôn nhân nữa !"

Đường Nhược Du buồn bã , u oán nhếch miệng, lại bị cự tuyệt lần nữa rồi.

"Lý thúc, con người phải hướng đến tương lai , không thể luôn đắm chìm trong chuyện cũ đã qua a!" Lý Mộc cười cười rót canh gà cho Lý Tầm Hoan: "Truyện của Lâm Thi m , thế nhân đều cảm thấy thúc ngốc, nhưng ta khẳng định trăm phần trăm với thúc là thúc đã làm rất đúng, thúc mà kết hợp với Lâm Thi m mới là hại mình hại người !"

Ba chữ Lâm Thi m giống như là ma chú vậy.

Sắc mặt Lý Tầm Hoan lập tức trở nên vô cùng khó coi, các thớ thịt trên mặt hắn vì thống khổ mà trở lên vặn vẹo.

Trong khoảnh khắc này , trước mắt hắn như hiện lên vẻ nhăn mày và nụ cười của Lâm Thi m.

Đó là kí ức đã chôn sâu vào trong tiềm thức của hắn.

Một tiếng ho nặng nề vang lên , tiếng Thiết Truyền Giáp đầy tức giận từ ngoài xe ngựa vọng vào: "Lý thiếu hiệp, đừng có hồ ngôn loạn ngữ."

"Ha ha!" Lý Mộc cười khan hai tiếng, dừng ngay cái hành vi lang thang bên bờ sinh tử này lại , chẳng may Tiểu Lý Phi Đao mất lý trí, khoảng cách gần như thế này mà một đao bay tới thì ai mà chống được a, hắn chăm chú nhìn Lý Tầm Hoan : "Lý thúc, ta không có ý gì . Ta chỉ muốn thúc dũng cảm tiến tới, như vậy mới có thể cảm nhận được cuộc sống tươi đẹp này một lần nữa. Thật ra , sư tỷ ta cũng rất tốt, tâm hồn lớn .. Thanh thuần, một nữ hài có thể xoa dịu tâm hồn ..."

"Lý thiếu hiệp, đừng nói nữa, Lý mỗ không thể vì bản thân mình mà làm hại một đời người." Lý Tầm Hoan nhắm mắt lại.

"Lý thúc, ta không ý gì khác..." Lý Mộc gượng cười.

"Đừng gọi ta là Lý thúc." Lý Tầm Hoan trở lên lãnh đạm hẳn : "Chuyện báo ân không cần phải nhắc lại, Lý mỗ mặc dù mê rượu nhưng trí nhớ còn rất tốt. Thời điểm tam hung phục kích Lý mỗ vẫn còn bị giam , đến bản thân còn khó đảm toàn thì lấy đâu ra dư lực mà cứu người khác!"

Lý Mộc gượng cười, hắn không hề cảm thấy ngại khi bị Lý Tầm Hoan phơi bày hoang ngôn, đó chỉ là cái cớ mà hắn tùy ý lập ra để tiếp cận Lý Tầm Hoan mà thôi, căn bản khó có thể cân nhắc cẩn thận được.

Mục đích đã đạt được , có lộ ra cái gì thì cũng không còn quan trọng nữa rồi!

Chẳng qua cái dáng vẻ khó chơi của Lý Tầm Hoan khiến Lý Mộc phiền muộn vạn phần,quả nhiên là nhiệm vụ không dễ ăn như vẻ bề ngoài a!

Tẻ nhạt!

Bầu không khí trong xe có vẻ lại rơi vào bế tắc.

Sau khi Đường Nhược Du bị Lý Tầm Hoan vô tình cự tuyệt có vẻ trạng thái của nàng đã hồi phục được một chút , nàng tức giận trừng mắt với Lý Tầm Hoan, trên mặt đầy vẻ không phục.

Tình cảm lưu luyến của Lý Tầm Hoan với Lâm Thi m xuyên suốt qua toàn bộ tác phẩm, hoàn toàn có thể nói là tình so kim kiên, muốn dùng một bình rượu để Lý Tầm Hoan đổi tính á , khả năng thành công là cực kỳ nhỏ.

Vốn Lý Mộc cũng chỉ ôm tâm lý đánh cược thử một lần xem sao , thành công thì tốt còn không thành công cũng không tổn thất gì nhiều a.

Sau khi tìm hiểu được tâm tư của Lý Tầm Hoan , Lý Mộc không còn hung hăng càn quấy, mỉm cười: "Nếu Lý thúc tạm thời chưa để ý tới sư tỷ ta thì ngã tư tới xin dừng xe !"

"Cũng được !" Lý Tầm Hoan nhìn Lý Mộc , nhàn nhạt đáp.

Bạn đang đọc Vạn Giới Giải Mộng Sư (dịch) của Miên Y Vệ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hhnmthvn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.