Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lý Mộc Uy

Phiên bản Dịch · 1890 chữ

"Tần Hiếu Nghi, uổng công ngươi là đại hiệp, con của ngươi bị thương nặng không trị được , liên quan gì đến Mai mỗ?"

Mấy người Lý Mộc vừa bước chân vào hậu viện thì nghe thấy trong hậu viện có tiếng cãi nhau.

Hắn nhìn vào trong nội viện.

Một vị tú tài lôi thôi lếch thếch nghèo kiết xác bị một lão nhân mặc áo bào tím mang bộ mặt nặng nề tóm lấy cổ áo nâng lên giữa không trung, nhưng có vẻ không phục , liên tục trào phúng : "Mai Hoa đạo đả thương con của ngươi, Long Tiểu Vân không nhanh làm lỡ thời gian , ngươi không dám đi tìm Mai Hoa đạo và Lý Tầm Hoan trả thù, lại đòi chém chém giết giết một lang trung như ta , Tần đại hiệp quả là uy phong nha!"

Tần Hiếu Nghi thẹn quá hoá giận: "Lão phu giết tên lang băm nhà ngươi rồi sau đó sẽ đi tìm Mai Hoa đạo báo thù!"

Vừa mới nói xong.

Hắn ném mạnh Mai nhị tiên sinh xuống đất.

Mai nhị tiên sinh phun ra một ngụm máu tươi, cứng đầu nói: "Họ Tần, có gan thì ngươi giết ta đi , để xem Lý Tầm Hoan có bỏ qua cho ngươi không!"

"Lý Tầm Hoan đả thương con trai độc nhất của Long Tiếu Vân , đến bản thân còn khó bảo toàn , ngươi cho rằng hắn sẽ đến cứu ngươi sao?"Trên mặt Tần Hiếu Nghi ánh lên nụ cười đầy ác độc: "Hôm nay lão phu sẽ tiễn ngươi về tây thiên!"

Nói xong .

Hắn rút kim bối khảm sơn đao dắt ở sau lưng ra , chém thẳng vào đầu Mai nhị tiên sinh .

"Tần Tam ca, không thể..."Giọng nói đầy lo lắng của Điền Thất từ trong phòng truyền đến.

Vừa nói hắn vừa lao ra , nhưng với tốc độ của hắn thì chắc chắn không thể ngăn cản được Tần Hiếu Nghi rồi.

Thế là.

Điền Thất đang lơ lửng ở giữa không trung, từ góc độ thứ ba thưởng thức cảnh tượng mà hắn đã từng trải qua.

Tần Hiếu Nghi bỗng vứt bỏ kim bối khảm sơn đao, giống như một tia chớp, thân bất do kỷ lao thẳng ra cửa viện , quỳ một chân trên đất, kẹp lấy một thanh trường kiếm tạo hình hoa lệ.

Phù phù!

Hơi thở Điền Thất lập tức rối loạn , cắm đầu từ trên không xuống đất .

...

"Tần Hiếu Nghi!" Nhìn Tần Hiếu Nghi đang quỳ gối dưới kiếm, Lý Mộc nhíu chặt lông mày : "Ngươi đúng là tên không rõ phải trái a!"

Vốn trong nguyên tác .

Cũng vì Mai nhị tiên sinh, Thiết Truyền Giáp và Tần Hiếu Nghi đánh nhau một trận lên bị bại lộ thân phận.

Lần này.

Thiết Truyền Giáp theo Lý Tầm Hoan rời đi, không ai bênh vực kẻ yếu thay cho Mai nhị tiên sinh.

Hắn mà đến chậm một bước, e rằng Mai nhị tiên sinh đã mất mạng dưới đao rồi!

Tuy Lý Mộc và Mai nhị tiên sinh không có giao tình gì , nhưng cái hành vi lưu manh điển hình của Tần Hiếu Nghi khiến Lý Mộc đặc biệt khinh thường!

"Ngươi là người phương nào? Sao làm nhục lão phu như thế ?" Tần Hiếu Nghi vùng vẫy hai lần nhưng thân thể không thể nhúc nhích được chút nào, hắn trừng mắt với Lý Mộc, giận dữ hét lên.

"Tần Tam ca, đây cũng điều ta muốn nói với ngươi, yêu kiếm Lý Tiểu Bạch Lý thiếu hiệp, võ công của hắn không yếu hơn Lý Tầm Hoan đâu ." Người Điền Thất đầy bụi đất, vừa cười vừa giới thiệu hai bên cho nhau : "Lý công tử, vị này chính là Thiết Đảm Chấn Bát Phương Tần Hiếu Nghi, Tần lão gia tử!"

"Ta biết." Lý Mộc nhìn vẻ mặt đầy oán độc của Tần Hiếu Nghi, bỗng nhiên nói : " Điền Thất, giết hắn đi!"

"Nhãi ranh, ngươi dám?" Tần Hiếu Nghi trợn trừng mắt : "Ta VÀ ngươi ngày xưa không oán ngày nay không thù..."

Điền Thất ở một bên sững sờ , vội vàng giải thích nói: "Công tử, nhi tử của Tần Tam ca bị thương nặng không trị được lên nhất thời xúc động xuất thủ với Mai nhị tiên sinh..."

"Ta biết." Lý Mộc hít vào một hơi : "Nếu hắn không xuất thủ với Mai nhị tiên sinh thì còn dễ nói chuyện. Nhưng bây giờ... Làm người, không thể không có điểm ranh giới cuối cùng như vậy a!"

"Công tử, Tần Tam ca là hảo thủ nhất đẳng trên giang hồ , công phu không dưới ta." Điền Thất vội vàng giải thích thay cho Tần Hiếu Nghi : "Tần Tam ca, đừng thất thần ra thế , ngươi nói gì đi !"

"Điền Thất gia, không cần nói nhảm với hắn , ta không tin hắn dám giết ta!" Tần Hiếu Nghi cười lạnh nói.

Phốc!

Một tiếng xé vải vang lên!

Từ ngực của Tần Hiếu Nghi ló ra mũi đao, tròng mắt của hắn trợn tròn , trong cổ họng phát ra mấy tiếng ọc ọc , sắc mặt cứng đờ lại!

"Ta dám giết ngươi!" Mai nhị tiên sinh lung la lung lay đứng sau lưng Tần Hiếu Nghi, trong tay vẫn đang cầm chuôi đao.

Hắn nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng , ánh mắt sáng rực nhìn Lý Mộc, rồi quay lại nhìn Tần Hiếu Nghi dù đã chết nhưng vẫn giữ nguyên cái tư thế đỡ kiếm như cũ, bỗng nhiên cười : "Hôm nay gặp mặt, mới biết yêu kiếm quả là danh bất hư truyền, ơn cứu mạng, Mai Nhị nhớ kỹ!"

Nói xong.

Hắn chắp tay với Lý Mộc rồi thất tha thất thểu đi ra ngoài.

Nhìn thấy Tần Hiếu Nghi chết oan uổng như vậy , con mắt Điền Thất như muốn nứt ra , lập tức rút nhuyễn côn từ sau lưng ra: "Mai Nhị, ngươi muốn chết!"

Lý Mộc trừng mắt với Điền Thất: "Đủ rồi!"

Điền Thất khẽ run rẩy: "Công tử, hắn giết Tần Tam ca!"

Lý Mộc nói: "Đáng lẽ ngươi mới là người phải động thủ."

Điền Thất: "Ta. . ."

Lý Mộc hít một tiếng: "Từ hôm nay trở đi, ngươi thay Du Long Sinh ở bên cạnh ta đi!"

Du Long Sinh vui mừng quá đỗi.

Điền Thất khóc như cha mẹ chết: "Thiếu gia! Ta. . ."

Lý Mộc nhìn hắn: "Nếu như không thích thì ngươi có thể từ chức hộ vệ, ta nghĩ có rất nhiều người nguyện ý đưa ngươi đi đoàn tụ với Tần Hiếu Nghi!"

Nói đến mức độ như vậy!

Sắc mặt Điền Thất tái nhợt , sao hắn còn không biết vấn đề ở chỗ nào, phù một tiếng quỳ trên mặt đất, dập đầu như giã tỏi: "Thuộc hạ đáng chết muôn lần! Nguyện vì công tử ra sức trâu ngựa."

Lý Mộc đem Thanh Liên kiếm cắm về vỏ kiếm, không thèm nhìn Điền Thất,lập tức đi vào trong : "Chỉ một lần này thôi , không có lần sau nữa đâu!"

. ..

Đường Nhược Du nhắm mắt theo đuôi phía sau lưng Lý Mộc , thận trọng giật giật ống tay áo của hắn: "Lý Tiểu Bạch!"

Lý Mộc hỏi: "Gì thế?"

Khuôn mặt nhỏ của Đường Nhược Du trắng bệch, dù đã gặp người chết nhiều lần, nhưng nàng vẫn chưa thích ứng được , nàng sợ hãi hỏi: "Ngươi không sao chứ! Vừa rồi ngươi thật đáng sợ, ta cảm thấy như ngươi biến thành người khác vậy !"

Lý Mộc cười khổ, thở dài: "Người trong giang hồ, thân bất do kỷ a!"

Đường Nhược Du sợ hãi nói: "Vừa rồi, rõ ràng là ngươi có thể không giết Tần Hiếu Nghi, đem hắn thu làm hộ vệ, nhưng sao ngươi lại không hỏi hắn một tiếng như vậy chứ."

Lý Mộc nói: "Tí nữa thì hắn đã giết Mai nhị tiên sinh."

Đường Nhược Du nói: "Nhưng không phải là hắn vẫn chưa giết sao?"

Lý Mộc sửng sốt , nói khẽ: "Mai nhị tiên sinh là ân nhân cứu mạng của Lý Tầm Hoan, chỉ bằng điểm này, ta không thể thu Tần Hiếu Nghi làm hộ vệ rồi !"

Đường Nhược Du: ". . ."

. ..

Giống như một giọt nước rơi vào trong hồ nước,cái chết của Tần Hiếu Nghi chẳng tạo lên bất kỳ gợn sóng nào.

Không ai vì hắn chết mà thương tâm.

Thời điểm Tần Hiếu Nghi chết , tất cả hộ vệ đều nhìn thấy.

Kết quả này làm bọn họ tuyệt vọng ,biểu hiện của Lý Mộc chứng tỏ hắn chẳng phải người nhân từ và rộng lượng như vậy đâu , không phải chỉ cần đáp ứng làm hộ vệ của hắn là sẽ được tha thứ hết thảy hành vi mạo phạm tới hắn!

Hắn sẽ giết người đấy !

Hơn nữa , lòng dạ của hắn cũng thật nhỏ nha!

Thế là, cái chết của Tần Hiếu Nghi cũng trở thành một lời cảnh cáo, khiến đám hộ vệ thu hồi ngay mấy cái suy nghĩ không lên , hơn nữa càng thêm kính sợ Lý Mộc.

. ..

Xế chiều hôm đó.

Lâm Thi m mang theo Long Tiểu Vân, tự mình đến nói lời cảm tạ Lý Mộc.

Đây là lần đầu tiên Lý Mộc gặp mặt Lâm Thi m .

Tận mắt nhìn thấy nữ nhân làm Lý Tầm Hoan thống khổ nửa đời người , làm Lý Mộc chợt nhận ra được nhiệm vụ của hắn gian nan đến cỡ nào.

Lâm Thi m chí ít cũng hơn ba mươi tuổi, còn là gái một con , vậy mà dung mạo của nàng lại có thể tương xứng với người mới hai mươi như Đường Nhược Du.

Hơn nữa toàn thân nàng có một loại khí chất điềm tĩnh, nhu nhược của danh môn khuê tú, một cái nhăn mày một nụ cười cũng khiến người ta ngẩn ngơ!

Lâm Thi m chỉ đơn giản đứng yên nhưng lại áp chế hoàn toàn Đường Nhược Du ,làm cho nàng chả khác gì một tiểu nha hoàn không rành thế sự!

Sau khi so sánh hai người , Lý Mộc thầm than khổ,không trách được Lý Tầm Hoan lại chướng mắt với Đường Nhược Du như vậy!

Nếu đổi lại là hắn, hắn cũng chọn Lâm Thi m chứ không chọn Đường Nhược Du đâu!

Lâm Thi m cũng không nói nhiều với Lý Mộc , chỉ nói vài câu cảm tạ rồi cáo từ rời đi.

Lý Mộc biểu hiện như một người khiêm tốn.

Hắn có thể làm càn với Lý Tầm Hoan, nhưng ngay trước mặt Lâm Thi m mà dám hồ ngôn loạn ngữ thì đến tám chín phần mười sẽ bị xem như một tên lưu manh để đối đãi.

Từ đầu đến cuối.

Long Tiểu Vân đều nhu thuận giống như một đứa trẻ.

Chẳng qua trước khi chia tay, trong tay hắn trượt xuống một cục giấy vo tròn , nói cho Lý Mộc, hắn không hề đơn thuần giống như thể hiện đâu.

Bạn đang đọc Vạn Giới Giải Mộng Sư (dịch) của Miên Y Vệ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hhnmthvn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.