Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ được chọn

Tiểu thuyết gốc · 2050 chữ

Sài Gòn 09/11/2022, Phong lê xác về nhà sau một ngày dài và mệt mỏi vì cậu vừa phải đi học vừa phải đi làm. Ai bảo vì cậu đạt chuẩn sinh viên nghèo vượt khó chi ?

Sau khi ném chiếc balo qua một góc và nằm lên ổ chó của mình Phong bắt đầu than thở

“Cái định mệnh nay ngày gì mà xui vãi lờ hết đi học trễ không nói còn mắc mưa lúc đi làm, rồi còn bị thằng quản lý chửi nữa chứ cái lịt mẹ cuộc đời”

Đúng vậy Phong vừa học vừa phải làm phụ bếp để kiếm thêm thu nhập cho mình chứ không còn xin tiền ba mẹ như mấy năm trước nữa

Nghĩ đến đây Phong nhớ lại lúc mình còn nhỏ, khi ấy Phong học lớp 5 và nhận ra rằng cuộc sống này vốn dĩ éo phải màu hồng như chúng ta thấy khi còn là trẻ con nữa

Chẳng có siêu nhân hay anh hùng nào có thể cứu chúng ta khi gặp khó khăn cả và cũng chẳng có người tốt hoàn toàn trên cuộc đời này

Từ đấy Phong có cái nhìn khác, thậm chí cậu còn nhận ra cái khó khăn của gia đình mình chẳng phải giàu sang hay khá giả gì cả chỉ là đủ ăn cho 4 người và cậu thấy mừng vì điều đó

Càng lớn, Phong càng ý thức được điều này vì cậu biết được ý nghĩa đằng sau cái thở dài của cha và cái ho mỗi đêm của mẹ cậu

Phong càng thêm cố gắng để có thể giúp gia đình một phần nào nhưng người tính không bằng trời tính, cậu học hành chẳng giỏi và chẳng có cái tài nào, cả diện mạo cũng vậy đều bình thường hết sức

Sau khi tốt nghiệp cấp 3 và cố gắng lắm mới được vào một trường Đại học công lập cứ ngỡ mọi thứ sẽ thay đổi nhưng cuộc sống đôi khi trớ trêu như vậy

Cậu vẫn như vậy chẳng thể nào có thể khá lên được, nhìn xung quanh bạn bè chí ít cũng có người hơn cậu về mọi thứ

Nhiều khi nghe nhạc của Dick xong cậu tự hỏi

“Vậy chúng ta sống để làm gì ?”

...

Lại một ngày nữa trôi qua, đang đi bộ về nhà Phong thầm nghĩ

“Vài ngày nữa đến World Cup không biết có thêm bao nhiêu thằng ra tập bơi với cá dưới cầu Sài Gòn nữa đây ?”

Đang mải mê suy nghĩ thì Phong có cảm giác có người đi theo sau lưng mình, Phong hơi giật mình vì giờ này cũng hơn 12h rồi

Bình thường đi còn éo thấy ai nay tiện có người đi sau hồi nào không hay

Vội bỏ qua suy nghĩ đó, Phong quay lại để xem người đó như thế nào, thì lúc này Phong chỉ muốn nói một câu

“Vãi lờ !!!”

Vì người đi phía sau ăn mặc khá dị, người đó mặc một bộ vest như trong phim Hitman 47. Ngoài ra còn cầm thêm một cây dù che khuất mặt và trên tay còn xách một cái vali đen

Chính điều này mới khiến Phong hơi sợ vì giờ này mà ăn mặc như vậy thì chỉ có lòi lờ chiến sĩ

Ngay lúc này Phong nở một nụ cười vì những lúc như thế này chúng ta chỉ cần một nụ cười tự tin và toả sáng, tiếp tục đi về phía trước được vài phút

Phong càng sợ thêm vì sắp đến hẻm quẹo vô nhà mà người này vẫn cứ bám theo, hết cách Phong đành đi tiếp để cố cắt đuôi người đó

Nhưng người đàn ông cứ bám theo mãi khiến Phong càng thấy lạnh và có suy nghĩ khác lạ

“Lịt mẹ chẳng lẽ mình tới số trai bao sắp đổi đời, có khi nào giờ này ngày mai mình thức dậy ở một nơi xa ?”

Bỏ qua suy nghĩ đó, Phong tính quay lại hỏi người đó đi đâu để chỉ đường về chứ cả 2 thằng cứ đi như thế này có ngày đau đít

Lúc Phong quay đầu lại, thì dường như người đó biết được suy nghĩ của Phong liền mở miệng nói trước bằng một giọng nói không có cảm xúc cũng không nghe được là nam hay nữ

“Cậu có muốn thay đổi cuộc đời không ? Có muốn sống một cuộc sống mà cậu luôn mong muốn từ trước cho đến nay không ?”

Phong giật mình lấy hai tay che trước ngực và nói

“Á đù thật là vãi lờ !!!”

"..."

Chưa đợi cậu lên tiếng, người đàn ông nghiêm túc nói

“Không phải cái đó mà là cái cậu luôn khao khát hàng ngày kìa”

“Làm như ông biết tôi đang nghĩ cái gì vậy ? Sao ông không nói ông là chủ tịch hay tổng thống cmn luôn đi cho nó vuông ?”

Phong nhăn mặt lại rồi nói vì lúc này dường như lời nói của người đó như đụng tới nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cậu

Thứ khát vọng ấy không có dập tắt mà cứ bập bùng từng ngày đợi một ngày bùng nổ

Thấy Phong có cảm xúc khác lạ người đàn ông liền hỏi

“Vậy nếu như tôi nói đúng thì cậu sẽ làm gì ?”

“Tôi sẽ thử suy nghĩ lại về đề nghị mà ông vừa nói”

Phong trả lời, cậu đang đánh cược người đàn ông này có câu trả lời mà cậu tìm kiếm suốt nhiều năm qua

Cho dù việc bất chấp nghe lời một người lạ là một điều tham lam ngu dốt mà người thầy nào đó từng dạy cậu

“Rất tốt vậy ta sẽ trả lời cậu”

Người đàn ông bình tĩnh nói vẫn cái giọng điệu không có cảm xúc ấy

“Cậu vừa suy nghĩ rằng tôi tính thông đít cậu …”

“Dừng dừng tôi tin !!!”

Phong ngại quá hoá giận nói lớn với người đàn ông

“Được rồi ông nói về việc sống một cuộc sống mà tôi mong muốn đi”

Người đàn ông vẻ mặt vẫn bình tĩnh và nói

“Tôi đã theo dõi cậu rất lâu và thấy cậu là một người rất phù hợp với thứ mà chúng tôi đang tìm kiếm”

“Cái gì ? Chúng tôi ? Ông theo dõi tôi từ lúc nào ?”

Phong càng thêm sợ hãi nếu như chỉ nghe việc ông ta nói đúng về suy nghĩ của mình thì giờ đây cậu mới thật sự thấy sợ hãi

Khi bị cả đám người không rõ lai lịch theo dõi một thời gian rất lâu khiến cậu như muốn chạy khỏi nơi này

Nhưng dường như hai chân cậu như có thứ gì đó nắm lại không thể di chuyển được nữa, cậu tính kêu cứu nhưng miệng cậu không nói được

Quá hoảng sợ, Phong như muốn xỉu vì sợ hãi, câu hỏi đặt ra khiến cậu nhiều năm đi kiếm giờ lại là lí do khiến cậu gặp nguy hiểm

Như biết được suy nghĩ của Phong, người đàn ông liền nhẹ giọng nói

“Cậu yên tâm cậu sẽ không bị gì cả. Tôi làm như vậy để cuộc trò chuyện của chúng ta được tiết kiệm thời gian thôi, từ giờ cậu chỉ việc nghe còn việc nói cứ để tôi là được”

Nghe đến đây, Phong như tiếp thêm được một phần sức mạnh để có thể đứng vững và tỉnh táo để nghe người đàn ông đó nói

Phong hơi mấp máy đôi môi để ra hiệu người đàn ông rằng mình đã hiểu, thấy vậy người đàn ông tiếp tục nói

“Chúng tôi không phải người thuộc thế giới này, theo như cách mà loài người các cậu biết thì chúng tôi có lẽ là người ngoài hành tinh đi”

“Với sự tiên tiến về mặt khoa học công nghệ chúng tôi đã đến Trái Đất hàng ngàn thế kỷ trước để tìm ra người được chọn cho thí nghiệm của chúng tôi”

“Cuộc tìm kiếm khó hơn nhiều so với chúng tôi tưởng tượng vì lúc đó không có người nào phù hợp cả"

"Mãi đến thế kỷ 21 con người có tiến bộ hơn về khoa học người cần tìm chúng tôi mới dần xuất hiện”

“Đó chính là kiểu đối tượng tồn tại chứ không sống. Đây chính là mẫu thí nghiệm mà chúng tôi cần, vì quá phụ thuộc vào điều kiện phát triển nên họ cứ ỷ lại và sống một cách không trọn vẹn”

“Nhưng cho dù như vậy vẫn không có đối tượng nào đạt được đến yêu cầu mà chúng tôi cần vì thế cuộc tìm kiếm vẫn cứ tiếp tục diễn ra và cậu chính là một trong số đó”

“Và hôm nay tôi đến để nói với cậu rằng việc thí nghiệm đối với cậu đã sẵn sàng dù cậu muốn hay không vẫn thực hiện"

"Nhưng vì tính chất công bằng chúng tôi đến thông báo trước để cậu có thể làm hết những việc đang dang dở mà cậu thấy hối tiếc để bắt đầu cuộc thí nghiệm”

Nghe đến đây đầu óc Phong như muốn vỡ tung vì quá rối, có quá nhiều thông tin khiến cậu không thể tin nổi nếu không tận mắt chứng kiến được và đều đó đang diễn ra trước mặt cậu

Nhưng rất nhanh chóng Phong dần bình tĩnh lại vì cậu cũng hay đọc và xem biết bao nhiêu chuyện tương tự và đúng như lời người đàn ông đó nói cậu chỉ biết tồn tại cho qua ngày chứ chưa thật sự sống bao giờ cả

Còn như việc người đàn ông là người ngoài hành tinh thì Phong éo quan tâm vì giờ này cậu chỉ nghĩ đến việc sắp đăng xuất khỏi cmn Trái Đất rồi với lại thêm một vấn đề nữa là thật là quá hư cấu

Khi từ đầu tới giờ Phong vẫn éo thấy được mặt người đàn ông vì cây dù che khuất mặt cái kiểu che này như kiểu che thần thánh trong mấy cảnh hen trong anime vậy dù mày tua chậm cỡ nào cũng éo thấy là éo thấy

Như biết được điều Phong đang suy nghĩ, người đàn ông liền nói

“Bây giờ cậu có thể nói chuyện, cậu có câu hỏi nào không ?”

“Có, rất nhiều là đằng khác !!!”

Phong vội lên tiếng sau khi nghe người đàn ông nói, vì thật sự bây giờ có rất nhiều điều mà cậu muốn hỏi nhưng cậu thật sự chẳng biết phải hỏi từ đâu

Mọi thứ cứ rối như trời đất quay cuồng, đời Phong nó hài như điện thoại mất dây nguồn

“Vậy thì thí nghiệm này là gì ? Làm sao nó có thể khiến tôi làm lại cuộc đời và sống một cách mà tôi mong muốn ?”

Phong cuối cùng cũng bình tĩnh và hỏi điều cậu luôn tìm kiếm lâu nay

Người đàn ông vẫn không cảm xúc liền từ từ giải thích

“Thí nghiệm này có tên là H.Ø.P.E, được chúng tôi tạo ra từ rất lâu về trước, con người có thể hiểu theo nghĩa đen là cuộc thí nghiệm này đi tìm Vùng đất của hi vọng"

"Với mục đích là cho phép đối tượng nghiên cứu sống theo cái cách mà họ mong muốn và thay đổi cuộc đời họ, sống một cách trọn vẹn bằng cách để họ sống ở một thế giới khác …”

“Thế giới khác ?”

Nghe tới đây Phong muốn như điên lên vậy, không biết là mừng hay vui nữa vì cái định nghĩa này nó quá quen thuộc với mấy thằng như cậu rồi

Nào là chuyển sinh, trùng sinh, xuyên không qua thế giới khác như truyện bên Trung hay là isekai như truyện bên Nhật

Ai mà chẳng muốn tới thế giới khác, nơi mà họ tự do làm chính mình và có thể làm điều mà họ muốn tiền tài, quyền lực, mỹ nữ, sức mạnh, tất cả mọi thứ mà thằng con trai mong muốn

Bạn đang đọc Vạn giới ký sáng tác bởi XaoLonDaChetMe
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi XaoLonDaChetMe
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 342

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.