Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết giao

Tiểu thuyết gốc · 1470 chữ

Quả thật là mặt hàng đan dược này bán rất chạy. Mỗi viên đan đều toả hương khí dịu nhẹ. Viên đan thì bóng bẩy thâm chí có hơi chút phát quang, nhìn sơ đã thấy không phải vật phàm rồi. Nhiều người mua thử một viên, ngồi tại chỗ hấp thụ thì thấy ngay hiệu quả nên mua nhiều hơn. Giá rất được 4 lt 5lt đều có người mua cả. Có thể nói là đắt như tôm tươi. Trần Hạo có thể nói là cũng cười tươi không nhặt được mồm bởi lẽ nhờ có đan dược bên cạnh nên hàng của hắn cũng bán khá chạy.

"Tiểu bằng hữu, ta muốn mua 50 viên đan dược." Một tráng hán lên tiếng. Tráng hán này quần áo đều là da thú. Răng nanh lông chim treo đầy người hiển nhiên là người ở bộ lác nào đó tới đây.

"Được! Lấy huynh 230lt."

"Ta không có lt"

"Đùa ta đấy à!" Giọng điệu Trần Hạo như là một tiểu phú ông vậy. A Bảo vội vã ngăn lại. Hắn hiểu cảm giác của vị tráng hán này. Ngày xưa hắn không phải cũng như thế sao, không biết cái gì cả.

"Vậy huynh có cái khác trao đổi cũng được."

"Rầm!" Một tiếng nổ vang trời. Đó là tiếng rơi xuống của một vật- một chiếc mai rùa.

"Mai rùa này là của một yêu thú ta săn giết được. Các ngươi xem thử."

Trần Hạo cũng có vẻ biết xem hàng. Hắn nhào lại xem xét, hắn phán

"Đây là mai rùa của yêu thú cấp 3 nha. Làm khiên có thể chống lại cao thủ Luyện khí kì ngũ tầng trở xuống. Giá trị cao nhất chỉ khoảng trăm rưỡi lt. Vị tráng hán này còn vật nào khác không???"

"Ta còn."

"Khoan!!!" A Bảo tự nhiên dơ tay ra ngăn cản.

"Vị tráng hán này lần đầu chúng ta gặp nhau. Coi như ta đổi cho huynh, kết giao bằng hữu được không??"

"A Bảo ngươi điên rồi sao?"

Vị tráng hán nọ nhìn A Bảo vẫn chưa lên tiếng. Có lẽ hắn hiểu những gì mà Trần Hạo nói. A Bảo cũng không biết tại sao mình lại tốt bụng như vậy. Có lẽ là hắn thấy sự quen thuộc tiết vị tráng hán này chăng.

"Linh nhi, phần này cứ tính vào của ta. Ngươi không có ý kiến gì chứ!"

Linh nhi khẽ gật đầu

"Vậy được. Ngươi cứ cầm lấy đi coi như chúng ta kết giao với nhau."

"Được. Ta cũng không có câu nệ gì. Ta tên Vương Lực. Ân tình này ta nhớ rõ sau này có cơ hội ta sẽ trả lại cho ngươi. Cáo từ."

"A Bảo ngươi có ấm đầu không?" Trần Hạo sờ thử đầu A Bảo.

"Thôi mà Hạo ca, ta cũng đâu có lỗ lắm."

Vậy là từ lúc đấy, có nhiều người đều mang bảo bối của mình ra trao đổi. Nhưng cũng chả có món nào là lọt qua mắt Trần Hạo được

"Thật là nhanh nhá! Mới có buổi sáng nay mà bán xong rồi."

"Đúng vậy. Ta cũng không ngờ luôn."

"Nhưng ta vẫn thấy cay vụ tên họ Lương kia lừa chúng ta." Linh nhi siết chặt nắm tay nhỏ.

"Tên họ Lương nào?"

"Thì tên đổi đan cho chúng ta tại chợ ẩn đó."

"À! Thì ra là hắn nhưng tại sao ngươi biết tên đó họ Lương."

"Ôi! Lỡ miệng rồi! A Bảo ngươi không được kể với ai vụ tên họ Lương kia đâu đấy."

"Yên tâm đi mà."

"Nhưng mà chúng ta cũng không nên nhờ cái tên họ Lương kia kiếm bút cho ngươi nữa. Ta nghĩ hắn sẽ lừa mà độn giá lên cho chúng ta."

"Vậy phải làm sao. Hạo ca huynh có biết kiếm bút pháp ở đâu không?"

"Đương nhiên là biết rồi. Nể tình hôm nay các ngươi đã giúp ta kiếm kha khá. Ta sẽ dẫn các ngươi đi tìm sư tỷ của ta. Một cao thủ luyện bảo đó nha."

"Được. Vậy chúng ta đi luôn đi."

Tại chân một ngọn núi nọ

"Sư tỷ! Sư tỷ! Ta lại đến chơi đây." Trần Hạo đứng dưới chân núi mà hò hét. Đột nhiên từ trong bụi cây lao ra hai con trâu lớn không có vẻ gì là sợ người cả.

"A Quý A Bửu, hai ngươi lại lớn hơn một chút rồi đúng không?"

Hình như chúng nghe hiểu được tiếng của Trần Hạo nên khẽ gật đầu. Rồi chúng từ từ hạ mình xuống để lộ ra vị trí ngồi trên lưng.

"Lên đi!" Hạo ca vẫy tay gọi.

Linh nhi có chút ngạc nhiên trước tình cảnh này. Còn A Bảo thì chả còn xa lạ gì nữa Bá Ngưu còn to hơn thế này. Thế nhưng A Bảo chác chắn có thể khẳng định Bá Ngưu không thể nào đạp trên lá cây mà đi như thế này. Hai con trâu leo vun vút lên đỉnh ngọn núi. Trên đỉnh có một toà nhà không tính là quá cao lớn nhưng trông đã thấy vô cùng kiên cố. Có âm thanh từ trong vọng ra:

"Tiểu Hạo, ngươi lại muốn mang rắc rối gì cho ta đây???"

"Không có nha! Ta đến là muốn là nhờ tỷ luyện cho bạn ta một cây bút pháp."

"Được rồi! Vào trước đi đã."

Nói xong liền thấy hai con trâu chúi sừng vào hai cửa sắt và đẩy nó ra.

"Quả là hiếu khách nha." Linh nhi cảm thán.

"Không phải đâu! Mỗi cánh cửa này nặng mười tấn, nếu hai chúng nó không đẩy cho thì chúng ta cũng không vào được."

Vừa bước qua đại điện thì thấy một nữ tử mảnh mai đang đứng trên một lò rèn khổng lồ. Từng búa từng búa đập xuống đều có dư chấn ra xung quanh làm cho A Bảo và Linh nhi đứng cũng không vững. Quả thật là một cao thủ nha. Đúng vậy. Nếu không phải là cao thủ Trúc cơ thì cũng không có tư cách tự phong lấy một ngọn núi.

"Sư tỷ, tỷ không nghỉ tay được chút sao?"

"Đợi tí. Ta sắp xong rồi."

Một tiếng "ĐÙNGGGGG" trầm dài chấn bay cả hai người đi cũng may mà có Hạo cả kịp thời kéo lại.

"Xong rồi."

"Hai ngươi A Bảo thấy vị sư tỷ này tiến lại thì vội cung kính hành lễ."

"Hai ngươi cũng không cần đa lễ thế đâu. Ta ghét nhất là mấy thủ tục rườm rà này. Lần sau thì không cần vậy đâu nhé."

"Các ngươi đến đây là nhờ ta chế tạo pháp bảo gì?"

"Là một cây bút pháp cho vị tiểu sư đệ này, sư tỷ ạ."

"Bút pháp. Được đó gần đây ta cũng mới tìm được một linh hồn Hắc huyết mãng có thể làm một cây bút có đọc tính nha. Cơ mà giá cả thì không rẻ đâu."

"Ta không phải nói thách các ngươi. Nhưng để ưng ý với con Hắc Huyết mãng này ít nhất là phải 600lt."

"600 LT, tỷ giết ngươi à."

"Không muốn thì thôi."

"A Bảo" Trần Hạo quay lại nhìn A Bảo. A Bảo sau khi bán hết đan dược trừ đi 50 viên cho vị tráng hán kia thì cũng chỉ kiếm được 650lt. Tất nhiên là hắn có chút đắn đo. A Bảo hỏi nhỏ Trần Hạo:

"Có tin được không Hạo ca?"

"Tất nhiên là tin tưởng được. Ta đây làm việc sẽ khiến cho ngươi hài lòng."

"Vậy được ta xin tin tưởng tiền bối "

Hắn không dám gọi là tỷ vì dù sao người ta cũng hơn mình cả một đại cảnh giới.

"Đây là tiền. Xin tiền bối nhận cho."

"Đủ rồi! Mà ngươi cứ gọi ta là Yên tỷ như tiểu Hạo vẫn gọi là được."

"Vâng. Yên tỷ!"

"Đưa tay ngươi đây để ta kiểm tra một chút mới có thể tạo một cây bút phù hợp."

"Ây da. Mạch này của ngươi quả thật là quá kém rồi. Phải tu luyện rất nhiều thì mới bồi quyết đủ nha."

"Dù sao ngươi cũng đã gọi ta một tiếng sư tỷ, ta tặng ngươi công pháp Kim Cương thể này. Chỉ là hạ cấp công pháp nhưng rất phù hợp với ngươi. Chắc chắn sẽ giúp nhiều cho tu luyện của ngươi."

"Cảm tạ Yên tỷ."

Vừa được bút vừa được công pháp xem ra lần này là không lỗ đâu nhá. Cơ mà bà sư tỷ này cũng hơi keo rồi. Rõ ràng có hai người tới mà lại tặng có một. Thôi dù sao người ta cũng có lòng, ai lại nói thế nhỉ?

Bạn đang đọc Vạn Kiếp Tu Tiên sáng tác bởi Luyentt2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luyentt2
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.