Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tu luyện

Tiểu thuyết gốc · 1508 chữ

Bước vào Luyện khí kì là đã có một chút linh lực trong cơ thể, có thể bắt đầu tư luyện các loại công pháp. Và cái loại Luyện khí kì tầng một thì tất nhiên là luyện những đạo pháp cơ vản nhất. Trung Trần phái cũng như hầu hết các môn phái khi bắt đầu tu luyện đều là luyện ba loại công pháp cơ bản đó là:

-Khống vật

-Tụ khí phát lực

-Biến khí tạo lửa

Có thể thấy "khống vật" là công pháp dễ nhất bởi nó không cần phải biến đổi linh khí bản thân chỉ đơn giản là điều khiển vật. Vậy nên A Bảo cũng bắt đầu luyện môn công pháp này. Khống vật hiểu đơn giản là di chuyển đồ vật theo ý của mình. Còn theo như công pháp là phải lấy linh lực của mình bảo quanh vật thể rồi dùng ý niệm để điểu khiển nó. Tuy nhiên để cho linh lực có thể tiến xa về vật thể thì quả không đơn giản. Thứ nhất là linh lực phải đủ dày. Thứ hai là tinh thần lực phải đủ mạnh. Và hiển nhiên rồi A Bảo chắc chắn là chả đạt cái nào. Chính vì vậy cậu đành phải tập luyện nhiều hơn để có thể nâng cao bản thân mình. Và phải sau hai tháng cậu mới có thể khống được một cốc nước. Đế lão đã cho cậu một bài tập đó là phải luôn luôn khống một viên đá. Tức là mọi lúc cậu đều phải sử dụng linh lực để giữ viên đá. Từ đó sẽ giúp linh lực của cậu bền bỉ hơn đông thơi có thể giúp cậu khống vật trong vô thức.

Tụ khí phát lực là môn công pháp tiếp theo mà A Bảo phải học. Hiểu một cách đơn giản là tập trung khí về lòng bàn tay và nén nó lại. Sau đó thả nó ra sẽ tạo thành một vụ kích xạ nhỏ, tác động một lực vào vật. Và cái giường đá đến công chuyện với ta. A Bảo lôi Giường đá ra giữa sân và phát lực lên đó.( Thực ra cũng muốn thay giường mới rồi chứ nằm giường đá thì lạnh lắm.). Vì có được khả năng khống chế Linh khí được luyện tập trong khống vật nên là việc tập trung linh lực và nén lại đơn giản hơn một chút. Bà tháng sau, tảng đá đã vỡ.

Biến khí tạo lửa. Đây là một sự thay đổi về chất rồi. Cũng là tập trung khí về bàn tay nhưng mà không phải cứ thế mà phát ra. Ở môn tạo lửa này, linh khí phải được ma sát đủ mạnh để tạo sức nóng mới có thể phát ra lửa. Và trong môn công pháp này Đế lão có một cách luyện tập rất hay. Đó là ngâm mình trong nước để luyện tập. Như thế sẽ khiến người tập sẽ tập trung hơn vào linh lực mà cũng tránh bỏng tay.( Và cũng có nước nóng để ngâm mình. Một công đôi việc:>>>>). Cứ như vậy hắn phải luyện tập thêm nửa năm nữa mới có thể sáng tạo ra lửa.

Cuối cùng phải mất gần một năm để có thể thuần thục ba môn công pháp cơ sở này. Như vậy cộng toàn bộ thơi gian rời nhà, hắn đã đi gần hai năm rồi. Thật sự thời gian như thoi đưa vậy. Hai năm lại sắp đến lúc người từ khắp nơi đổ về, chuẩn bị cho kì tuyển chọn cho tân đệ tử. Nhớ đến điều này hắn lại bồi hồi xúc động.

"A Bảo, chúng ta đi thôi!!!!"

Là tiếng của Linh nhi. Linh nhi chính là người bạn tốt của hắn, Chơi đùa cùng hắn. Thậm chí có thể coi cô nương này là thầy của hắn cũng được. Bởi ngoài thời gian luyện tập và môn công pháp cơ bản thì hắn cũng học phù chú từ Linh nhi. Tuy một tuần chỉ có một buổi nhưng đó cũng là sự yêu quý rất lớn của Linh nhi dành cho cậu rồi. Và không phụ sự kì vọng ấy thì hắn cũng đã luyện được một loại phù chú là Bùa Nổ trong vòng một năm rưỡi. Trong khi đó Linh nhi chỉ dùng ba tháng.( Thôi không nên so sánh vậy vì dù sao A Bảo cũng phải theo sư phụ luyện tập môn công pháp khác mà nhỉ.) Và hôm nay, hai người họ chuẩn bị xuống chân núi bán Bồi Nguyên đan để mua bút pháp cho A Bảo. Các ông đừng có mà coi thường A Bảo nhá. Hắn ta cũng có làm việc, cũng được thưởng các thứ mà thời gian qua hắn lại không tiêu pha gì mấy. Nên là trong một năm rưỡi đã qua hắn cũng đã tích súc hơn hai trăm viên đan và có trên trăm hạ linh thạch. Cơ mà linh thạch bị Đế lão thu hết rồi. Bởi lão bảo lúc dùng nội đan lão đã dùng đan dược trân quý nên phải trả cho lão. Bình thường thì giá trị vật phẩm lão sư dùng cho đệ tử sẽ hơn xa giá trị họ đòi lại. Nhưng ở đây thì không, Đế lão lấy đúng giá- coi như là có lòng giúp đỡ đi. Nhưng cái giúp đỡ này là 40 hạ linh thạch.( Đấy sư phụ đấy- mà A Bảo còn không biết gì còn vui vẻ đưa cho lão)

Thôi không nói về vấn đề này nữa. Lần này hắn xuống núi cầm theo đan dược bán đi để lấy tiền mua bút pháp. Bởi vì bán ở đây thì giá cả sẽ cao hơn một chút so với tông môn.

"Linh nhi vậy chúng ta đi thôi."

"Ừ!"

"Linh nhi hôm nay ngươi mang nhiều linh đan không. Cũng cỡ 300 viên, ta đang tích tiền để mua một thanh phi kiếm."

"Thật sao? Bao giờ ta mới lên được cấp 3 đây nhỉ."

"Chắc cũng không lâu đâu. Đợi ngươi lên được cấp hai có thể đến công tháp chọn một môn võ kĩ. Có thể nâng cao tốc độ luyện tập của ngươi."

"Ngươi nhìn kìa. Thật là đông người quá đi mất."

" Nhớ năm đó chúng ta cũng như vậy nha. Ta còn nhớ ngươi mua hai đôi giày đó. Suýt nữa thì ngươi đã là đệ tử ngoại môn rồi." Linh nhi nhớ lại.

"Vụ gì vậy?" A Bảo vẻ mắt ngơ ngác

"A! Hồi đó ta chưa kể ngươi nghe vì sợ lúc đó ngươi buồn. Hồi đó lúc ngươi sắp leo lên đỉnh núi ý, có một vị trưởng lão đã gọi hỏi tên ngươi. Mà ngươi ngất ngay lúc ấy nên không được nhận."

"Thôi có lẽ đấy là duyên phận rồi. Mà chưa chắc đã tốt được như ở dược phòng đâu."( Nếu hắn mà biết đấy là top 5 trưởng loã môn phái thì hắn sex nghĩ như thế nào nhỉ?)

"À mà không biết năm nay với sư huynh đó có tới đây không nhỉ. Dù sao cũng có duyên, chúng ta đi tìm thử xem."

"Được."

Vẫn chỗ cũ vẫn rạp hàng kia vẫn là vị thanh niên tự xưng là "Hạo ca" nhưng nay hai người A Bảo đã lớn khôn hơn và đã ở trong tông môn rồi.

"Chào Hạo ca huynh." A Bảo vẫn nhớ rõ tên huynh ấy. Bởi cũng mấy lần gặp mặt và được huynh ấy chỉ điểm trong tu luyện.

"Ngươi là? À ta nhớ nha! Thiếu niên mua giày ta mùa trước."

"Chính là đệ đây."

"Ngươi cũng là đệ tử ngoại môn rồi nha."

"Cũng không phải, ta thuộc dược phòng."

"Sao hôm nay xuống đây thăm quan sao?"

"Không hôm nay chúng ta cũng xuống bán đồ như huynh."

"Bán gì vậy?"

"Bán Bồi Nguyên đan."

"A, các ngươi có nhiều như vậy sao???"

"Nói nhỏ thôi. Huỳnh muốn người khác để ý ak."

"Không nổi không được vì cũng chả mấy ai dư dả đan dược mà bán đâu."

"Ta khuyên các ngươi cứ bán đắt lên. Dù sao người ngoài cũng không được hưởng vật phẩm này."

"Vậy huynh thấy bán bao nhiêu thì được??"

"5 hạ linh thạch đổi 1viên. Nếu không chúng ta hạ xuống, 3 linh thạch cũng lãi lớn."

"Trời ạ! Linh nhi, hình như lần trước chúng ta bị lừa rồi."

"Thôi! Đa tạ huynh. Ta đem đi bán đây."

"Đi đâu vậy sao không đúng luôn chỗ ta. Các ngươi đứng đây khẳng định giày bán cũng chạy hơn. Mà ở đây đều chia khu vực hết rồi. Tự tiện bán cẩn thận bị các sư huynh khác đánh cho."

"Các ngươi cứ bán ở đây. Chỉ cần cho ta một chút là được."

"Được vậy chúng ta quyết định ở đây bán hết đống này."

Cuộc chơi bán hàng đa cấp bắt đầu :≥>>>>>>.

Bạn đang đọc Vạn Kiếp Tu Tiên sáng tác bởi Luyentt2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luyentt2
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.