Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyến đi đầu đời

Tiểu thuyết gốc · 1239 chữ

"Không! Không cần nói thêm gì hết nữa" Giọng chú Tư gầm gừ.

"Em cũng đã đến tuổi nên lấy vợ rồi còn ham muốn gì cái vụ tu tiên ấy chứ! Cứ để A Bảo đi. Nó còn trẻ còn nhiều hy vọng hơn. Anh hai à, anh cũng biết em coi nó như con mình mà."

"Chú Tư, vậy anh cũng không nói thêm nữa. Vậy chúng ta cùng nhau lên núi kiếm cho thằng bé ít đồ trước khi lên đường ."

"A Bảo chuẩn bị đồ đi. Mai còn lên đường sớm"

A Bảo cũng không nói gì cả. Cậu bé biết chú Tư đã nhường cơ hội cho mình. Cậu không năn nỉ chú đi hay cảm thấy tội lỗi. Cậu biết chỉ có khi mình nỗ lực, có tiếng nói thì mới có khả năng báo đáp công ơn của mọi người. Đó cũng là suy nghĩ và cũng là phương châm sống của cậu sau này. Xen lẫn với y chí ấy hiển nhiên vẫn là sự mong chờ, háo hức về vùng đất mới mà cậu đã mơ thấy không biết bao nhiêu lần.

"Mẹ à, mẹ nghĩ tiên tông sẽ như thế nào hả. Chắc là đẹp lắm."

"Haizzz đẹp hay không thì đi đến nơi là biết. Cơ mà con đi đừng quá ham chơi. Nhớ lâu lâu phải viết thư về nhà. Không là khi về ta sẽ tét đít con. Còn nữa nhớ cầm theo ít đồ ăn lỡ đâu đồ ăn trên đấy ăn còn chưa quen. Còn nữa......"

" Tối nay ta sẽ nấu một bữa thật ngon trước khi lên đường."

"Mẹ cứ làm như đi đánh trận vậy ha ha ha" A Bảo cười toét cả miệng

Tối đó A Bảo được ăn một bữa có thể nói là ngon nhất trong vòng cả chục năm sau này.

" Cha với chú đi bao giờ mới về đây mẹ. Sáng mai con phải đi rồi"

" Yên tâm hai người đó sẽ về kịp lúc mà"

"Ngủ đi"

"Nhưng con không ngủ được. Sáng nhanh lên được không!!!!"

Sáng sơm tinh mơ hôm sau, cả thôn làng nhỏ bé đã sôi động hẳn lên. Người người đều đến để đưa tiễn cho 5 người thiếu niên này. Có lẽ họ chính là một hi vọng nhỏ nhoi dành cho thôn quê nghèo khó ấy.

"Tất cả đến đủ chưa?"

"Đều đến đủ hết rồi, thưa Tiên sư"

"Được vậy ta cho các ngươi 5 phút, còn gì muốn nới thì nói nhanh đi"

"Mẹ! cha và chú Tư vẫn chưa về"

A Bảo trong lòng có một sự lo lắng vô cớ. Từ hôm qua, sau khi quyết định để cậu đi thì cha và chú Tư đi giờ vẫn chưa về. Không biết họ đi đâu vậy.

"Thôi được rồi. Chúng ta phải lên đường thôi!"

Vị tiên sư kia rút thanh kiếm ở sau lưng ra. Thanh kiếm bỗng chốc lại có thể ngưng giữ không trung khiếm mọi người có mắt không tin vào mắt mình. Đáng kinh ngạc hơn là vị tiên sư này kết một loại ấn kì dị trước người. Thanh kiếm bỗng phát ra thanh sắc nhàn nhạt và rồi dần dần trở nên to lớn như một chiếc thuyền. Vị tiên sư khẽ vẫy tay cả năm người được chọn đã nhẹ nhàng bay lên và đáp xuống trên thân kiếm.

"Các người nhớ bám chắc nếu có ngã thì hậu quả khôn lường."

"Trưởng thôn, ta vẫn nói lại với ông một lần nữa: Đây là ta lấy danh nghĩa của ta cho chúng dự thi còn có đỗ hay không chính ở duyên phận của chúng."

"Ta hiểu. Vậy cung tiễn Tiên sư lên đường bình an"

Thanh kiêm bắt đầu bay lên cao dần.

"A Bảo bắt lấy"

"Cha, chú Tư"

"Nhớ dùng nó cho tốt nhá"

"Tạm biệt cha, chú Tư. Ta nhất định sẽ mang lại vinh quang cho nhà chúng ta."

Không biết là vật gì nhưng có lẽ đối với A Bảo lúc này nó là vật quý giá nhất trên thân. Chàng thiếu niên ôm chặt lọ hồ lô và thầm mơ ước về tương lai không xa.

VẠN SỰ KHỞI ĐẦU NAN

Trên thanh kiếm, Trên độ cao chim bay, A Bảo cảm nhận được từng cơn gió thổi mạnh qua. A! Tốc độ thật nhanh! A Bảo không thể nhìn rõ được những gì xảy ra bên dưới kia. A Bảo chỉ còn nhìn thấy một bóng dáng thiếu nữ ngồi phía trước.

"Người này là ai"-A Bảo tự hỏi trong đầu

Thôn cạu nhỏ, hộ dân sinh sống không nhiều nên mọi người trong thôn đều quen mặt nhau. Nhưng vị cô nương trước mặt này lạ quá. Trong thôn làm gì có ai mặc loại lụa xa xỉ như vậy.

"A, Ngươi hỏi ta"

"Ta là Dung Thuỷ" "Ngươi cũng có thể gọi ta là Dung Nhi"

Nụ cười nhẹ nhàng của cô ấy đã khiến cho A Bảo đắm đuối từ cái nhìn đầu tiên. Thật là đẹp! Thế nhưng tại sao cô ấy lại có thể ở trên này.

"Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì đấy. Cha ta đã phải dùng một số tiền cực lớn và đưa ta đi trong đêm đấy"- Vị cô nương thì thầm vào trong tai A Bảo.

"Thì ra là thế. Có lẽ đó cũng là một cách tốt. Thay vì nghĩ về những điều viển vông xa xôi thì họ chọn một cuộc sống tốt đẹp hơn."- A Bảo nghĩ thầm trong đầu -"Thế nhưng sẽ có một ngày ta sẽ đem lại cho cha mẹ ta hạnh phúc gấp trăm ngàn lần như thế"

Quãng đường dài đằng đẵng có lẽ nó sẽ thật tẻ nhạt nếu như không có Dung Nhi. A Bảo có thể khẳng định đây là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau. Thế nhưng một cảm giác thân thuộc khiến cậu bất giác lại niềm nở với cô gái lạ như thế. Cô gái ấy cũng tỏ ra thật gần gũi với cậu. Hai người nói chuyện từ lúc ấy đến tận chiều tối thì Dung Nhi quá mệt mỏi và đã tượng đầu vào A Bảo, ngủ thiếp đi. Thanh kiếm chở 6 người vẫn bay đi vun vút không có dáu hiệu ngừng lại. Không biết đã bay được bao xa nhưng A Bảo biết nó có thể là một quãng đường dài vô cùng. A Bảo cũng dần dần thiếp đi..

"Đến nơi rồi."-Vị tiên sư kia đánh thức mọi người dậy

"Các ngươi nghe đây, Đây là cổng lớn Trung Trần phái ta. Các ngươi cứ ở đây sáng mai đến ghi danh. Có thể được gia nhập hay không là tuỳ duyên của các ngươi rồi."

Nói rồi vị tiên sư phóng ra bốn tấm lệnh bài.

"Nghe đây cầm thật chắc nó. Nếu không có nó thì cơ hội để ghi danh cũng không có đâu."

"Hồ Vương theo ta"

hai người họ dần dần đi vào trong bóng tối. Thứ duy nhất còn sót lại là một chút ánh sáng le lói của thanh bảo kiếm. A Bảo nhét tấm lệnh bài vào trong lồng ngực. Người dựa vào thân cây cột rất to, bên cạnh là Dung Nhi đã dựa Vào người cậu và ngủ từ bao giờ.

Bạn đang đọc Vạn Kiếp Tu Tiên sáng tác bởi Luyentt2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luyentt2
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.