Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhớ mong

Tiểu thuyết gốc · 1446 chữ

Trên mảng đại lục Quang Vinh này có ba loại tổ chức tu tiên. Đó là tông môn, môn phái gia tộc và các tổ chức tự do. Có thể nói môn phái gia tộc là tích lũy giàu có nhất sau đó đến tổ chức tự do. Cuối cùng mới là tông môn. Và Hắc Tụ lâu chính là một trong ba tổ chức giàu có nhất, lấy mua bán kinh doanh làm chủ. Hắc Tụ lâu có câu:

Chỉ có ngươi không có tiền chứ không có thứ mà Hắc Tụ lâu ta không có.

Điều này thể hiện sự tự tin của tổ chức này. Tất nhiên thể hiện như vậy đồ cũng nhiều. Không có tiền thì vào thăm quan cho mở mang tầm mắt cũng được. Và đó chính là trường hợp của A Bảo và A Phú lúc này.

Mỗi món xuất hiện đều làm A Bảo thèm nhỏ rãi nhưng mà làm gì có tiền còn đang nợ đầy mình đây này. Khiên này thật oái phong nha- Thôi Yên tỷ làm cho ta rồi. Kiếm này thật sắc nha- Thôi bộ đao còn chưa dùng đủ sao. Cứ thế mà an ủi bản thân như vậy cũng đỡ tủi thân. Quả thật ở đây cái gì cũng có: pháp bảo, đan dược, công pháp nhìn thôi cũng hoa cả mắt. Thế nhưng những thứ hai người A Bảo thấy chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm mà thôi. Chứ thấp kém như họ thì đâu phải cái gì cũng được xem đâu.

Đang quanh quẩn trong khu công pháp thì A Bảo bỗng để ý tới trong góc kệ sách có một quyển sách nhỏ màu trắng mỏng dẹp lét. Không biết môn công pháp gì mà mỏng thế này. Đọc thử thì ra là một môn công pháp che giấu khí tức.

"Ngươi hỏi về cuốn che giấu khí tức này ư?"

"500lt"

"Ông chủ, ông định lừa con nít đấy ư. Ta không luyện cũng biết là nó chỉ có tác dụng trong một số cấp bậc nhất định. Cảnh giới quá cao so với người dùng thì sẽ bị phát hiện ngay. Nói như vậy cuốn công pháp này không hoàn chỉnh rồi. A Bảo, ta khuyên đệ tốt hơn là đừng phí tiền cho thứ này."

"Ấy! Ấy! Đấy là ta nói thách người không biết nhìn hàng thôi. Chứ còn hai vị ta chỉ lấy 200lt. Được không?"

"Sư huynh, ta thấy bộ công pháp này khá hay. Có thể giả heo ăn thịt hổ. Hay huynh với ta chung nhau."

"Thôi đi. Ta thì không cần để đấy nâng cao thực lực còn hơn."

"Thôi mà."

"Ông chủ 100 lt bán thì ta mua."

"Thôi cũng được coi như các ngươi dọn rác cho ta."

"Đa tạ ông chủ."

Ai biết đâu rằng môn công pháp ấy sẽ giúp ích rất nhiều trong các cuộc chiến của A Bảo.

Nhìn chung thì hai người họ cũng chỉ đi tham quan cũng chả mua gì. Rồi sáng sớm hôm sau liền quay trở về. Như vậy thống kê lại thì ngoài một số đan dược trong túi thì bọn họ có khoảng 2000 lt, chia ra mỗi người được hơn 700lt- có thể nói là ngang làm việc cả năm của A Bảo. Và hơn nữa thứ A Bảo nhận được còn là kinh nghiệm chiến đấu sinh tử. Điều này thôi thúc cậu đột phá cảnh giới. Thế nhưng phải biết A Bảo là một tên kém cỏi vô cùng. Mỗi lần đột phá cảnh giới đều phải dựa vào nội đan yêu thí để đề cao linh lực. Tuy rằng hắn đã liên tục tôi rèn thân thể thế nhưng điều đó là không đủ. Chính vì vậy đành đến nhờ Đế lão kiếm hộ một viên nội đan thích hợp.

"Được thôi! Ta sẽ cho ngươi một viên nội đan cấp 3 là đủ. Thế nhưng giá cả phải khoảng 300lt cộng với số nợ chưa trả hết. Tổng cộng là 1000lt. Ngươi định bao giờ trả."

"Nhiều như vậy sao? Đế lão dù sao ta cũng là đệ tử của ngài không bớt chút được sao."

"Đừng làm bộ dáng đó với ta. Nếu là Huyên nhi may ra còn được, chứ đực rựa như ngươi thì tránh xa ta ra. Không muôn thì thôi."

"Được! Cho ta lấy đi. Ta sẽ tiếp tục cày trả nợ cho ngài."

Nói rồi một viên nội đan xanh lam đã nằm gọn trong tay A Bảo.

"A Bảo, sau khi dùng viên này thì tiếp tục củng cố tu vi. Tốt nhất là không nên dùng nội đan đến khi đạt đỉnh phong tứ tầng. Như thế căn cơ của ngươi mới vững mới có cơ hội đột phá cảnh giới cao hơn."

"Được! Ta biết rồi."

Mỗi lần đột phá có thể nói là với A bảo là một lần thống khổ.. Lần trước còn dễ chịu tí vì có Đế lão trợ giúp nhưng cũng đau đớn vô cùng. Lần này không có ai trợ giúp chắc chắn còn thống khổ hơn nhưng hắn muốn làm như vậy, không muốn lúc nào cũng phải dựa dẫm vào người khác. Nếu như người khác đột phá sẽ không thấy quá thống khổ thì A Bảo lại khác. Hắn căn cơ kém cỏi, mạch tựa không vững. Cứ tưởng tượng tạp chất trong cơ thể như tảng đá. Mỗi lần tôi thể thì như dòng nước vuốt nhẹ qua phiến đá tuy không nhiều nhưng chắc chắn vẫn có tác dụng. Mà mỗi lần đột phá thì như lấy búa đập vào. Có thể vỡ ra mảng to nhỏ, can cơ cũng tốt lên chút nhưng lực tác dụng vào tảng đá lại đạp vào thân thể đau đớn không nghĩ cũng hiểu.

"Thà đau khổ còn hơn yếu kém."

Một câu nói khiến hắn chấn tỉnh trong ba canh canh giờ. Cuối cùng thì hắn cũng đột phá Luyện khí tầng thứ tư. Tin vui này chắc chắn là phải mang khoe với Linh nhi đầu tiên rồi. Thế nhưng hiện thực lại một lần nữa vả vào mặt A Bảo. Kì ngộ của Linh nhi cũng không nhỏ đâu, đã dột phá ngũ trọng thậm chí căn cơ đã bắt đầu ổn đinh. Đã luyện được những viên Bồi Nguyên đan đầu tiên, thông thạo ngũ bùa cơ bản.

"Thôi đừng buồn mà A Bảo. Cố gắng lên một chút ngươi sẽ nhanh chóng đuổi kịp ta thôi. Kì thực ta cũng đã dùng rất nhiều đan dược tăng cường mới nhanh như thế tới cảnh giới này."

"Nhanh thật đấy. Chúng ta đã đi gần bốn năm rồi. Hay là chúng ta đi về nhà một chuyến đi."

Trong ánh mắt buồn rầu của A Bảo hiện lên một tia vui mừng. Đã bao lâu rồi hắn không được nằm trong vòng tay ấm áp của mẹ, được tự do tung hoành núi rùng không phải suy nghĩ nhỉ. Từ khi vào đây, đầu óc hắn luôn quay cuồng, luôn dốc sức phấn đấu. Nhưng dù sao hắn cũng là con người cũng phải mệt mỏi chứ. Có lẽ nếu chọn lại thì hắn nên chọn sống tự do ở quê nhà.

"Được! Vậy chúng ta xin nghỉ về nhà một chuyến."

"Vậy được. Thế chúng ta có rủ Hồ Vương về cùng không?"

Hồ Vương- À! Nhớ rồi là tên tiểu tử có thiên phú cao trong làng. Đã có lần A Bảo bị hắn bắt nạt trong Luyện Ngục bảo.

"Không biết bây giờ hắn thế nào rồi ha."

"Ta nghe nói hắn được sư phụ yêu quý. Tu luyện nhanh chóng chuẩn bị tiến vào nội môn vào cuối năm nay."

Vừa mới đột phá mà toàn nghe được tin gì đâu. Nản thực sự. Nếu hắn mà cùng đi về thì chắc chắn A Bảo lại bị lôi ra làm cái đích để so sánh. Thế nhưng dù gì mình cũng đã tu tiên vẫn hơn bọn người trong làng nhiều chứ. Vả lại chưa chắc sau này ai hơn ai đâu. Nghĩ đến đây thì tâm tình hắn cũng không còn sự hẹp hòi nữa.

"Được. Vậy thì gọi hắn về cùng. Như thế cũng đỡ tốn lt hơn chút."

"Vậy bao giờ chúng ta đi?"

"Không phải sắp tới kì tuyển sinh tông môn sao? Chúng ta đi ké vị sư huynh nào đó về thôn."

"Ừ!"

Vậy là lại sắp được về nhà rồi. Thời gian này phải luyện thêm ít đan về hiếu kính cha mẹ mới được.

Bạn đang đọc Vạn Kiếp Tu Tiên sáng tác bởi Luyentt2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luyentt2
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.