Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cú lừa

Tiểu thuyết gốc · 1875 chữ

Trên một góc trời nào đó, có một thanh phi kiếm đang vun vút bay đi. Hiển nhiên là của một vị tiên nhân nào đấy rồi. Đây chính là thanh phi kiếm đang chở ba người về quê. Từ lúc đi có sáu người nhưng vào được tông môn chỉ được có ba. A Bảo xem như phúc đức mấy đời mới được bước vào môn phái. Chính vì vậy hắn luôn khắc sâu ân tình của Đế lão. Sẽ có một ngày hắn sẽ báo đáp công ơn của lão. Trái ngược hoàn toàn với hắn Hồ Vương có thiên phú hơn, gặp được người thầy giúp đỡ nên tu vi tăng tiến vượt bậc. Không biết có phải vì chênh lệch thực lực mà đã kéo dãn khoảng cách của hai người cùng làng. Nhưng dù sao cũng là người cùng một nơi, A Bảo cũng không ngại bắt chuyện với hắn.

"Hồ Vương, lâu lắm rồi không gặp được ngươi đấy."

"Thì sao?"

Câu nói của tên Hồ Vương này làm cho A Bảo gần như á họng. Kiêu căng! Tuyệt đối là vô cùng kiêu căng! Nhưng cũng phải thôi người ta có tiền vốn để kiêu căng mà. Thế nhưng như vậy thì ai mà chịu nổi.

"Thái độ đấy của ngươi là sao vậy hả, Hồ Vương?" Vị sư huynh đang điều khiển phi kiếm lên tiếng.

"Không có gì. Chẳng qua là ta không muốn nói chuyện với mấy tên cấp thấp này mà thôi."

"Ngươi bảo ai thấp kém chứ." Linh nhi nhìn tên kiêu căng này.

"Còn không phải sao? Một tên thì là phụ việc Đan tháp, một tên thì là nông dân quèn trồng dược. Còn không bằng đệ tử ngoại môn. Nhưng như thế cũng tốt có thể phát huy hết tài năng của ngươi nhỉ, A Bảo."

Hắn nói cũng không có gì là sai cả, chỉ là hơi thô mà thôi. Nên A Bảo cũng không muốn đáp trả, giữ tí tâm trạng tốt còn về quê thăm mọi người. Thế nhưng hình như thấy A Bảo không nói gì, tên Hồ Vương này càng được nước lấn tới.

"Ta nói huynh nghe, Ông bà già của hắn là nông dân quèn. Ăn hại quanh năm, nếu như không có bố ta chèo chống thì cái làng ấy cũng đã tan từ lâu rồi. Đúng là phế vật chỉ sinh ra phế vật."

"Hồ Vương, ngươi quá đáng vừa thôi."

"Ta không nói đến ngươi. Ngươi thì cũng chẳng hơn hắn là bao nhiêu. Ta biết nếu không phải đút lót thì ngươi cũng đừng hòng vào được."

"Sao hả? Ánh mắt đó của ngươi là sao hả? Đúng là đồ phế vật."

"Hồ Vương, ngươi tưởng mình giỏi lắm sao. Chưa biết ai hơn ai đâu. Đừng quên kiến còn có thế cắn chết được voi."

"Muốn chết! Tên phế vật này."

"Ta lại ngại ngươi ư?" Cái gì thì cũng có mức độ thôi

"Hai người các ngươi câm mồm. Để ta điều khiển phi kiếm, nếu không ta quẳng cả hai ngươi xuống."

"Cho bọn ta xuống." A Bảo nói một cách dõng dạc.

"Hồ Vương, ngươi có dám xuống dưới đấu với ta một trận không?"

"Châu chấu mà đòi đá xe à. Được ngại gì."

"Nếu ngươi thua thì về làng ngậm mồm chó ngươi lại."

Hồ Vương không nói gì liền lập túc nhảy xuống dưới. A Bảo cũng chuẩn bị nhảy xuống nhưng mà cao quá. Hắn sợ tu vi không đủ chết oan uổng ở đây thì cũng tội cho mình. Nên lời nói gió bay, coi như chưa nói gì tiếp tục ngắm cảnh. Thế mà vị sư huynh kia không nói gì cũng không quay lại đón tên Hồ Vương. Hắn chỉ vừa cười vừa lắc đầu.

Quả thật không có tên Hồ Vương khốn khiếp, bầu không khí trở nên trong lành hơn hẳn. Tâm trạng của A Bảo cũng tốt hẳn lên.

"Ngươi giỏi lắm mà. Giỏi như vậy thì tự mà bò về nhà đi."

"Đúng là cái đồ não cơ bắp."

Cứ thế mà phải đi từ rạng sáng đến chiều tà mới về đến làng.

"Vị sư huynh này, hay là ở lại đây một đêm, chúng ta thiết đãi tiệc rượu cho huynh."

"Thôi không cần. Ta còn phải đến thành thì làm một trận mới đã cái nư."

Không biết hắn làm trận gì mà mặt có chút ưởng hồng nha.

"Nhà ta cũng ở trong thành. Vậy A Bảo ngươi ở lại đây. Ta theo vị sư huynh này về nhà."

"Vậy cáo từ."

Đã bao lâu rồi chưa trở về. Không biết nhà cửa ra sao, bố mẹ thế nào. Giờ này còn sớm, hẳn ông bố đang tưới rau nha. Mình đi vào rừng kiếm chút gì coi như là chiêu đãi mọi người. Dù sao cũng tu tiên, đánh với cả yêu thú thì bắt vài con thỏ, hươu trong rừng là không vấn đề gì. Hắn bắt được nguyên một con lợn rừng về.

Đầu thì làm nộm tai heo. Đùi mang đi nướng dược liệu. Thịt thân thì lóc ra cuốn vào đòn nướng. Xương sườn thì làm món sườn xào chua ngọt- món yêu thích của tác giả đấy. Nghĩ thôi là chảy cả nước miếng. Nhà hắn cuối thôn, bình thường cũng chả mấy ai lui tới. Nên việc hắn ở nhà, nấu cơm thì chả có ai để ý. Chỉ đến lúc khói bay cao nghi ngút thì bố mẹ hắn nhìn thì mới phát hiện ra hướng đó nhà mình. Vắt dép lên cổ mà chạy về.

Cảnh tượng người nhà gặp nhau sướt mướt thế nào thì các bạn tự tưởng tượng nha.

Ba hắn gầy đi nhiều, da cũng đen đi. Tóc cũng đã bạc lại còn cả hói nữa. Già rồi! Già đi nhiều rồi. Còn mẹ hắn thì vẫn không thay đổi gì mấy nhưng hắn nhìn thấy trong ánh mắt của bà có bao ưu lo. Ba người không ôm nhau khóc sướt mướt như trên ti vi mà chuẩn bị đánh chén cái đã.

"Ông nó đi mua chai rượu, gọi chú Tư tới ăn luôn."

"Được rồi."

Bố đã đi xa. Người mẹ mới hỏi:

"Con đi lâu như vậy không biết đường về nhà sao?"

"Quả thật là vô cùng bận rộn. Nhưng con vẫn gửi thư đều về nhà mà."

"Đứa trẻ tồi. Con đi lâu như vậy chỉ gửi mỗi thư không biết gửi tiền về chu cấp cho hai ông bà già này à. Nhìn bố con xem làm nhiều mà hói cả đầu đi rồi."

"Mẹ à, con biết rồi."

"Thực ra mẹ nói thế thôi. Chứ con về là tốt lắm rồi nhưng có tiền thì tốt hơn."

"Rồi. Con biết rồi. Tí con đưa."

"Mà sao cha lâu về thế nhỉ?"

Cha hắn lâu về bởi còn bận khoe dọc xom nữa. Cuối cùng một nhà bốn người cũng có một bữa cơm bên nhau.

Chỉ khổ thân cho ai đó, chạy xuyên đêm vẫn chưa về đến nhà. Phải đến tận sáng hôm sau, khi mặt trời lên đỉnh đầu thì Hồ Vương mói về đến nhà. (Cái tội to mồm, tinh tướng mà lại ngu nó thế đấy). Nhưng kì lạ thay làng hôm nay vắng tanh không một bóng người. Nhà hắn cũng không có ai. Hắn chạy giáo giác khắp làng mà hò hét. Đến tận khi thấy đám khói cao ngất thì hắn lao tới. À! Thì ra là nhà A Bảo đang tổ chức tiệc. Cảm xúc lúc này của hắn cũng dễ hiểu thôi. Hắn hùng hổ lao vào nhưng có ai để ý đến hắn đâu. Mọi người đều đang say bí tỉ rồi. Có lẽ người để ý thấy hắn chỉ có A bảo và hai ánh mắt lỡ va vào nhau. Không nói nhiều lao lên đấm mấy cái đã rồi nói tiếp. Chỉ thấy A Bảo giơ bàn tay ra hiệu dừng lại.

"Ở đây đánh nhau không tiện. Ra sau núi ta sẽ cho ngươi thấy lợi hại,"

A Bảo nói với kiểu chưa có chuyện gì xảy ra cả, như kiểu có tên khốn nào đó đến khiêu chiến giữ lúc đang tiệc tùng vậy. Hồ Vương nhanh chóng rời đi lên núi. Lúc này thì không thể nào để hắn ở trên đấy một mình nên là A Bảo cũng đi thôi.

Vừa thấy hắn, Hồ Vương liền đâm thương tới liên tục dồn dập. Nhưng không ngờ tên này quá chi là nhanh nhẹn. Bộ pháp linh hoạt, tránh né một cách quỷ dị. Nhưng có quỷ dị hơn nữa cũng không đỡ được chiêu này. Chỉ thấy Hắn chống thương xuống đất một cái, hàng nghìn mũi thương từ dưới đất đâm lên, không cho A Bảo đường nào mà di chuyển.

Thế thì ta nhảy lên trời.

Thế thì ta ném bùa nổ chết ngươi.

Thế thì ngươi lại không biết rồi, ta là chuyên gia bùa nổ. Không chỉ nhẹ nhàng đỡ được đám bùa của Hồ Vương mà A Bảo còn nhanh chóng phóng bùa nổ ngược lại hắn. Hồ Vương cũng không phải dạng xoàng. Liên tục mấy thương đâm nổ hết bùa. Thế nhưng làn khói tím nhàn nhạt đã bao vây lấy hắn. Đây là chiến thuật cơ bản của A Bảo rồi. Lấy bộ phi đao ra liên tục phóng vào đám khói. Chả nhẽ không ăn hôi trúng phát nào.

Có trúng thật nha nhưng là trúng vào tấm chắn của Hồ Vương thôi. Nhận thấy dùng thương thì bất lợi cho mình quá. Hắn liền phóng đao kết hợp với khiên đỡ ám khí. Từ Từ tiếp cận A Bảo.

Ngươi tiến thì ta lùi. Nhưng A bảo lùi lắm đến lúc cũng không lùi được nữa. Dùng bùa nổ thì cũng chỉ lừa được một lần. Nên hắn mạo hiểm cho mình yếu thế, chuẩn bị xuất ra đao ẩn. Chỉ thấy hắn bị dồn đến góc cây. Hồ Vương thì đang lao tới. Hắn thì chỉ phóng ra một đao nhưng lại bị Hồ vương nhanh nhẹn lách sang một bên. Một cái đao ẩn từ đó cắn cái nhẹ vào đùi Hồ Vương. Hắn đau chứ nhưng mà đã áp sát, kề đao vào cổ A Bảo. A Bảo thua rồi. Nhân vật chính thua tiếp.

Thế nhưng bọn hắn đây chỉ là so kè chứ không có ý giết gì nhau.

"A Bảo ngươi khá lắm. Lần sau tiếp tục cố gắng."

"Nói như kiểu ngươi là trưởng bối ta vậy."

"Cũng sắp rồi. Sau đợt này ta sẽ tiến vào nội viên tu luyện."

"Ngươi nắm chắc Ư."

"A ! nhẹ tay thôi."

"Xin lỗi ta hơi bất ngờ."

"Tất nhiên là nắm chắc. Sư phụ ta nói được là được. Đến lúc đó ngươi cố mà đuổi theo ta."

"Ngươi cũng đừng coi thường người khác quá."

"Ta coi thường ngươi đấy thì sao."

"A! Đau quá! Ta không coi thường ngươi là được chứ gì."

"Vậy được một ngày nào đó ta sẽ lại khiêu chiến ngươi."

Bạn đang đọc Vạn Kiếp Tu Tiên sáng tác bởi Luyentt2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luyentt2
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.