Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phe phái

Tiểu thuyết gốc · 1695 chữ

Sau khi nói chuyện với trưởng làng thì A Bảo được Thiết Sản dẫn tới nơi nghỉ ngơi. Theo như lời miêu tả của Thiết Sản này thì ngôi làng này cũng không quá lớn chỉ khoảng trên dưới nghìn người. Được điều hành bởi trưởng làng và các bô lão. Trưởng làng mỗi đời thì đều là cha truyền con nối chứ không phải dựa vào tài năng. Theo như Thiết Sản nói thù trưởng làng hiện tại là một người vô cùng sáng suốt. Thế nhưng những điều này A Bảo cũng không để ý lắm. Thứ mà hắn để ý chính là biểu hiện của dân làng khi nhìn thấy Thiết Sản. Nó được chia làm hai hướng khác nhau hoàn toàn. Một hướng thì vô cùng cung kính, cúi có thể nói là rạp người. Một hướng cũng cung kính nhưng lại vô cùng giả tạo thậm chí là những vẻ mặt khó ưa ngay sau khi cúi đầu. Nhìn qua cũng thấy là địa vị Thiết Sản trong bộ tộc không nhỏ. Thế nhưng A Bảo cũng không dám hỏi nhiều dù sao cũng chẳng phải việc nhà mình.

A Bảo được dẫn đến một quần thể nhà. Gọi là quần thể nhà bởi có một căn nhà lớn và vây trong xung quanh là các căn nhà nhỏ. Nó có kiểu dáng khá giống với ngôi nhà của trưởng làng ở trung tâm và những ngôi nhà khác ở xung quanh. Nhưng nó chỉ ở một góc ngôi làng và cũng nhỏ hơn nhiều so với nhà trưởng làng. Thiết Sản giới thiệu căn nhà ở chính giữa ấy là của hắn. Và con Thiết Ngưu cấp ba kia là chiến hữu của hắn. Hắn không mang nó đi đến tông môn vì sợ không chăm sóc tốt nó.

Bước vào căn nhà thì quả thật là khác hoàn toàn so với nhà trưởng làng. Có chút quá đơn sơ rồi. Chủ yếu là binh khí. Bàn ghế cũng khá đơn giản. Bên trên còn treo các loại thực phẩm khô, có lẽ là tích trữ mùa đông chăng.

"A Bảo, mời ngồi. Người đâu mang nước lên đây."

Đợi đến khi người mang nước đi ra thì Thiết Sản mới bắt đầu nói.

"Chắc hẳn cậu cũng nhìn ra cách mà người ở đây đối xử với cậu. Ta cũng không muốn dấu cậu bởi điều này có thể ảnh hưởng đến an nguy của cậu. Cậu còn nhớ cái tên lắm mồm chúng ta gặp chứ. Tên Thiết Bố ấy chính là con của trưởng làng. Ta cũng là con của trưởng làng nhưng mà chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Ta là con nuôi của trưởng làng."

"Thường thì chỉ có con ruột mới được kế thừa vị trí trưởng làng nhưng để tôi luyện cái tính khí nóng nảy của Thiết Bố nên trưởng làng đã cho ta tư cách tham gia. Chính vì vậy người ở đây đa phân chia thành ba phe: Phe ủng hộ Thiết Bố, ủng hộ ta và phe trung lập. Nói chung thì ta cũng không có ý tranh giành nhưng mà Thiết Bố lại rất là để ý vấn đề này."

"Ta cũng muốn nói với huynh, bây giờ huynh dừng lại vẫn còn kịp. Một khi huynh tiết lộ công thức điều chế Diệp Ô Sơ thì huynh sẽ bị cuốn vào vòng xoáy này. Rất có khả năng huynh sẽ bị truy sát bởi người của Thiết Bố và nếu như ta không nhìn lầm thì người đi cạnh hắn là người của Thẩm Nguyệt tông."

"Thẩm Nguyệt tông- tông môn đối nghịch với Trung Trần phái. Mang tiếng xấu đầy mình tại tông môn."

A Bảo cười, nói một cách nhẹ nhàng như không:

"Vấn đề này hình như không có trong hợp đồng nha. Nếu xong việc này thì ngươi phải thưởng thêm cho ta đó."

Cầu phú quý trong nguy hiểm. Chỉ có nguy hiểm mới tạo nên những có thể mạnh mẽ.

"Ta cũng không muốn nói nhiều về vấn đề này. Nếu huynh đã nói thế thì ta cũng nói luôn. Chỉ cần Thiết Sản ta còn sống thì chắc chắn không để huynh chịu chút tổn thương nào."

"Được! Nhớ đấy nhá!"

"Vậy ta giới thiệu cho huynh người của ta. Nếu có bất kì vấn đề nào cứ nói . Họ sẽ dốc hết sức giúp huynh."

"Là Sát, ngươi tập hợp mọi người đến đây." Cô nương đứng cạnh dâng nước từ nãy đến giờ lên tiếng.

"Được Sản ca. Sản ca, huynh đệ của ngài khá là khôi ngô đấy chứ."

Cô nương nơi hoang dã thật sự có chút mê người đó nha. Thân hình thì cao ráo. Vận động nhiều cơ thể săn chắc, chỗ cần lớn thì nó cứ lớn. Khuôn mặt đường nét toát một vẻ nữ hào kiệt. Màu da rám nắng căng tràn sức sống, ai dám chê là không đẹp. Thế nhưng nếu vớ vẩn là cẩn thận gãy răng đấy nhá.

Sau một lúc đôi chân săn chắc chạy đi thì người đã tập trung đầy đủ trước sân. Có khoảng 60,70 người. Các vị không nghe nhầm đâu là sáu, bảy mươi người. Trong đó còn có cả người già, trẻ con. A Bảo nhìn cảnh tượng này mà há hốc cả mồm.

"Thiết Sản, không phải huynh nói bộ lạc có hơn nghìn người sao?"

"Đúng vậy." Hắn nói với một giọng có chút tự hào.

"Thế sao phe huynh có từng này người đấy chứ. Chắc chắn là họ bận ra ngoài đúng không?"

"Không đâu. Toàn bộ đấy. Ta bắt mọi người nghỉ việc để đến gặp ngươi đấy."

A Bảo lúc này xúc động vô cùng, hắn hét thẳng vào mặt Thiết Sản:

"Huynh đùa ta đấy à. Bên kia chắc chắn phải mấy trăm người. Lấy thịt đề cũng đủ chết bên ta rồi."

"Cũng chưa chắc như vậy đâu. Trong đây cũng có một lão giả Trúc Cơ kì toạ chấn. Có lão ở đây không ai dám làm càn đâu."

Trúc Cơ kì- nghe thấy từ này người A Bảo gần như cứng đờ. Trúc Cơ kì là khái niệm gì? Là có thể tự do bay lượn, sức lực ra sao hắn chưa từng biết. Phải biết tông môn cũng không có bao nhiêu người có tu vi ấy. Mỗi người như thế đều có núi riêng, đều được phong trưởng lão, địa vị cao quý nhường nào. Thế mà ở đây lại có một vị. Như vậy không phải cơ hội trời ban sao? Không phải Thiết Sản nói có thể nhờ họ làm bất cứ việc gì sao. Nhờ vị lão giả này chỉ dạy, hắn chắc chắn lĩnh ngộ không ít đâu.

Hắn cứ đứng đực ra đấy, miệng thì cứ mỉm cười nhìn như thằng ngốc vậy. Cũng may mà Thiết Sản nhanh chóng ra hiệu mới khiến hắn lấy lại bình tĩnh.

"Ta là A Bảo. Thời gian tới mong các vị giúp đỡ nhiều."

Ngắn gọn, lịch sự, không quên cái gập người thật sâu. Dù sao thì trong đây cũng có cao thủ làm như thế chắc chắn không thiệt.

"Được rồi. Mọi người nghe đây thời gian ngắn tới A Bảo sẽ ở đây giúp đỡ chúng ta nâng cao hiệu quả linh dược. Thế nên mọi người nhớ chiếu cố hắn nhiều."

"Yên tâm. Sản ca, huynh đệ của huynh cũng là của tụ này. Huynh đệ cần gì cứ nói với chúng ta."

"Đa tạ lão huynh."

"Mọi người giải tán trước đi. Tối này chúng ta tiệc tùng chút nha."

"Ca lão mời ngài theo ta một chút."

Một lão giả hùng tráng bước ra. Thôi đây có phải vị cường giả kia không nhỉ? A Bảo cẩn thận từng chút sợ là phật lòng lão. Lão cũng thật có dáng vẻ nhá. Cơ bắp cuồn cuộn, mặt vuông chữ điền, da dẻ rám nắng bóng loáng.

Vị lão nhân này cúi đầu chào A Bảo. À! Đây là đang thử mình đây ư. Hắn cúi đầu càng thấp hơn.

"Ây da. Ngài đừng làm thế ta ngại. Ta cũng chỉ là một lão luyện dược cho tông môn thôi."

"Thế ngài không phải tu sĩ Trúc Cơ sao?"

"Đâu phải đâu. Ta chỉ là tên luyện dược, ngài thử cảm nhận khí tức ta xem."

"Ừ đúng vậy ha. Làm ta lo lắng từ nãy đến giờ."

"Vậy ta đi chuẩn bị dược liệu, ngài dạy ta nhá."

"Lão nhân gia để ta đi cùng. Ta cũng phải xem dược liệu nơi đây thế nào. Mà lão nhân gia cũng đừng gọi ta là ngài, cứ gọi ta là A Bảo là được rồi."

"Vậy có dược không?"

"Thoải mái mới có tâm trạng làm việc chứ. Với lại ta cũng không giỏi giang đến thế, có gì thì còn nhờ ngài chỉ dạy cho ta nha."

Hai người cứ thế sôi nổi trao đổi suốt đêm về những vấn đề luyện dược.

Đến sáng ngày hôm sau, khi A Bảo đang vươn vai thì Thiết Sản tới.

"Sao rồi hôm qua lão Ca chỉ dạy cho ngươi gì rồi."

"Hôm qua chúng ta thảo luận dược liệu cả đêm, giờ có chút mệt. Thôi ta về phòng nghỉ ngơi chút nhá."

Thiết Sản gãi đâu, nói thầm

"Thế Ca lão không chỉ điểm ngươi công pháp gì ư?"

"Uầy công pháp gì chứ. Ta đã nói là thảo luận dược liệu mà. Hôm qua ta còn tưởng lão là tu sĩ trúc cơ nữa chứ."

"Ừ thì lão là tu sĩ trúc cơ mà. Ca lão lại trêu đùa người rồi."

"Gì!!!!!!"

Mặt A Bảo biến dạng một cách khủng khiếp. Cũng may hôm qua không quá vô lễ. Lại còn xưng anh gọi em với lão nữa chứ. Nghĩ đến đây hắn lao thẳng về phòng luyện đan.

Đấy đừng bao giờ coi thường người khác nhé. Chủ tịch giả nghèo đấy, bà bán nước mấy căn tiên tỷ. Không ai biết trước được đâu.

"

Bạn đang đọc Vạn Kiếp Tu Tiên sáng tác bởi Luyentt2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luyentt2
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.