Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh nhi

Tiểu thuyết gốc · 1522 chữ

"Cuối cùng cũng trở về a!!!"

Sau hơn một tháng từ ngày kết thúc thí luyện, A Bảo mới quay trở lại tông môn. Đáng lẽ nhân dịp này, hắn định quay trở về thôn thăm mọi người một chuyến. Thế nhưng lại đúng dịp tuyển sinh mới nên là phải trở về tông môn ngay. Người ta có câu thịt nguội cũng là thịt. Tuy kiếm chác từ hội chợ không phải là quá nhiều nhưng đối với kẻ quen nghèo khó như A Bảo thì đó cũng là một miếng bánh thơm. Vả lại đồ tốt hắn mang về lần này cũng không ít. Ngoài lt và dược liệu thì hắn kiếm chác được không ít Bồi Nguyên đan từ túi bọn người Thẩm Nguyệt tông cộng thêm thời gian qua hắn luyện chế cũng không dưới 100 viên.

Hắn vui vẻ tiến vào khu chợ. Càng khiến hắn vui vẻ hơn đó chính là Trần Hạo cùng Diệp Trần cũng đang đứng ở đây bán đồ. Ngựa quen đường cũ. Chào hỏi qua loa liền mang hết số đan dược để lên quầy bán.

"A Bảo, nghe Diệp nhi nói lần này ngươi kiếm chác được không ít nha!!!"

"Quả thật là không ít. Với số này cũng đủ để ta vững chắc cảnh giới rồi."

"Ừ! Biết nghĩ đến tu luyện là tốt. Thế giới này đều phải dựa vào nắm đấm nói chuyện. Nói đến ta cũng phải cảm ơn ngươi một tiếng vì đã cứu muội ta."

"Ta cũng không có giúp được gì, chủ yếu là hai vị sư huynh thôi."

Nghe đến "Cứu muôi ta" Diệp Trần lại nghĩ về cảnh tượng hôm ấy. A Bảo nắm tay nàng len lỏi chạy trốn.

"Không được! Ơn này ngươi cũng không nên từ chối. Giữa chúng ta cũng không phải xa lạ. Sau này có việc gì cứ nói Hạo ca một tiếng, ta tuyệt đối không nhíu mày."

"Có câu này của huynh là đệ yên tâm rồi."

A Bảo ngó nghiêng dọc. Hạo ca nhìn sơ qua là biết hắn đang tìm kiếm thứ gì. Mọi lần ra đây đều là A Bảo cùng Linh nhi, hai người như hình với bóng. Lần này trở về không thấy nàng hiển nhiên A Bảo có chút nóng lòng.

:Ngươi không cần tìm nữa. Ta cũng mới từ chỗ nàng về. Nghe nói hôm nay nàng chuẩn bị bái nhập sư môn của một vị trưởng lão Trúc Cơ nào đó nên sẽ không qua đây đâu."

"Vậy sao? Vậy huynh bán hàng hộ ta nha. Ta đi có chút việc."

"Được rồi!!!"

"Huynh, Linh nhi là ai vậy?????"

Biết tin Linh nhi bái nhập một vị Trúc cơ trong lòng A Bảo cảm thấy vô cùng vui mừng. Bởi lẽ nàng phải có tiềm năng nhất định về một phương diện nào đó thì mới được tu sĩ để ý. Nhưng hắn cũng có không ít lo lắng một phần là không biết người ta thật sự có ý tốt với Linh nhi, một phần cũng là tư tâm hắn lo sau này sẽ khó gặp được nàng. Lo lắng của hắn không phải không có cơ sở, Cũng đã từng có không ít vụ lấy dược đồng thử đan rồi. Thế nên dù có thế nào, hắn cũng phải đến gặp nàng hỏi cho rõ tình huống mới an lòng.

Nhưng đời không như là mơ. Đến Đan tháp thì biết tin nàng đã bái phỏng sư môn rồi còn bao giờ về thì chưa biết. Nghe bái phỏng thì chắc thời gian không quá dài đi. Cộng thêm đồ đạc của nàng vẫn còn ở đây hẳn là sẽ nhanh chóng quay về. Hắn đợi nàng cả một ngày trời, ngủ gật ở trước đại sảnh. Đến khi một giọng nữ cất tiếng.

"A Bảo, dậy đi."

A bảo chợt bừng tỉnh giữa cơn mê thì thấy một tiểu đồng đang quét dọn đại sảnh. Đây là một tiểu đồng mới vào được hai năm, đi theo Linh nhi học việc nên cũng coi như là có chút quen biết với hắn.

"Linh nhi vẫn chưa về sao?"

"Tỷ ấy vẫn chưa?? Huynh về trước đi khi nào tỷ ấy về ta sẽ nhắn với tỉ ấy cho."

"Được! Cảm ơn muội. Ngoan lắm!!"

Nói rồi hắn lấy trong túi trữ vật một túi trái cây nhỏ căng tròn đỏ mọng. Hiển nhiên là đồ ngon khiến cô bé cười không khép được miệng. đến đay hắn lững thững đi về trong lòng có chút thất vọng không nói ra được.

Trở về đến nhà thì càng làm hắn buồn vô cớ. Nhà cửa vẫn rất gọn gàng ngăn nắp, không dính bụi dù cho hắn đã đi gần hai tháng. Hiển nhiên là có người thường xuyên quét dọn. Và hiển nhiên người đáy không ai khác ngoài Linh nhi. Nhìn kĩ căn nhà thì hắn thấy trên bàn có một tấm truyền âm phù- một trong mấy loại hạ phẩm phù cấp cao nhất. Chỉ thấy hắn khẽ cầm vào lá bùa, nó tự mình khởi phát. Một giọng nói quên thuộc truyền đến:

"A Bảo, ngươi về rồi sao?"

"Đúng vậy! Ta trở về từ sáng nay."

"Vậy sao giờ mới truyền tin cho ta."

Hắn ngây người một lúc tại chỗ.

"Đợi ta chút. Ta tới liền."

Hiển nhiên người trong đoạn hội thoại vừa rồi là Linh nhi. Vậy có nghĩa là sao nhỉ?? Linh nhi để lại truyền âm phù trong phòng hắn đợi khi hắn về thì lập tức nàng sẽ biết tin. Nhưng đên đủi thế nào, hắn lại không chịu về nhà mà mất công chờ Linh nhi cả ngày tại Đan tháp. Như vậy là do Linh nhi không báo trước hay là do A Bảo ngu ngốc. Điều này đối với A bảo cũng không còn quan trọng nữa. Mà quan trọng nhất là sắp được gặp Linh nhi.

Đàn ông con trai cũng phải làm đỏm tí. Cũng chải chuốt lại tóc tai, chỉnh sửa quần áo, thắp đèn sáng trưng căn nhà. Cũng phải đợi một lúc Linh nhi mới đến. Nhìn bóng hình quen thuộc trong ánh mắt A Bảo bỗng có nhảy lên những đốm lửa tươi vui. Hắn cũng bất giác nhận ra Linh nhi trong lòng hắn lại vô cùng quan trọng.

Mới có hơn hai tháng không gặp nghe mà cứ như xa cách cả đời người ấy nhỉ. Nhưng mà tui hỏi một câu là các vị có người yêu chưa mà biết?? tôi thì cũng không có nhưng mà xem phim nhiều nên ảo tưởng tí mong các vị thông cảm nha.

Ngồi dưới ánh trăng, hai người tâm sự cho nhau nghe về chuyến hành trình mình đã trải qua. Linh nhi có chút lo lắng cho A Bảo- Quả thật chuyến đi này quá kích thích. A Bảo cũng rất ngạc nhiên khi biết tin nàng từ bỏ đan đạo để tập trung theo học phù chú thuật. Nàng còn ấy ra phòng ngự phù- loại hình cao nhất của của phù bảo hạ cấp, cũng là ranh giới giữa đan sư hạ phẩm và Trung phẩm.

"Linh nhi, ngươi thật sự là giỏi quá đi!!!"

"GIờ ngươi mới nhận ra điều đó sao??"

"Ừ! Ta cũng phải nỗ lực hơn nữa mới được."

"Ta thấy ngươi nên tập trung vào học một môn kĩ nghệ thồi. Sư phụ ta nói có như thế mới có thể đi lên cao hơn được."

"Ừ! Ta biết rồi!"

"Đây là bản sao tạo nghẹ phòng ngự phù. Ta đặc biệt lấy cho ngươi."

"Ừ! Cảm ơn ngươi."

"Thôi! Ta phải trở về."

A bảo nhìn theo bóng lưng nàng rời đi. Không cần biết hắn có thích luyện phù hay không, chỉ cần biết hắn có luyện nàng liền chuẩn bị tài liêu trân quý cho hắn. Phải biết rằng thị trưởng rất hiếm để lộ những bí kĩ này. Nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, trong lòng A bảo lại thấy vóng hình ấy có chút cô đơn. Không biết hắn ảo tửng hay là đề cao mình nữa.

"Linh nhi, bao giờ ngươi lại đến gặp ta."

"Ta cũng không biết nữa. Ngắn thì 1,2 tháng chậm thì vài năm. Khi nào có tiến bộ thì ta sẽ gặp ra gặp ngươi. Hoặc là ngươi tiến vào nội môn."

Phải biết nội môn là đệ tử chân chính của tông môn nên không phận sự đệ tử ngoại môn không được phép tiến vào. Linh nhi có thể tiến vào mà không qua khảo hạch bởi lẽ sư phụ mới của nàng là trưởng lão. Thế nên là muốn gặp được gái thì phải có đủ thực lực thế thôi. Không thì next để thằng khác vào húp hộ.

"Được! Ta đợi ngươi. Ta cũng sẽ cố gắng hết mình. Ngươi cầm lấy cái này."

Linh nhi nhận lấy từ A Bảo một túi trữ vật. Nàng liền mở ra, mỉm cười gật đầu với hắn và rời đi.

Bạn đang đọc Vạn Kiếp Tu Tiên sáng tác bởi Luyentt2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luyentt2
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.