Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cú lừa

Tiểu thuyết gốc · 1610 chữ

"Sư phụ, sư huynh sư tỷ, ta trở về rồi đây!!"

A Bảo đứng trước dược toà cất cao giọng nói. Cánh cổng dược toà mở rộng, từng người từng người trong đó bước ra ngay cả Đế lão cũng có mặt. Ai nấy mặt mày đều vui vẻ, tỏ rõ trên mặt. Ngay lúc này, A Bảo cảm thấy mình cũng khá là quan trọng trong lòng mọi người đấy chứ nhỉ. Tam sư tỷ là người lên tiếng trước:

"A Bảo, ngươi cuối cùng cũng về. Làm mọi người ngày đêm mong nhớ ngươi."

Ai nấy đều gật gù tán thành.

"Xin lỗi mọi người, ta có chút việc nên về trễ. "

"Không sao về là tốt rồi." Một vị sư huynh lên tiếng

"Thôi các ngươi định ở đây tâm sự à! Mau quay trở vào Dược toà đi." Đế lão âm trầm nói.

Chúng đệ tử đều nhất mực dạ vâng. A Bảo thậm chí còn cúi sâu người hành lễ ấy chứ. Hắn cảm kích Đế lão. Đế lão thường ngày vô cùng bủn xỉn bẩn tính nhưng có vẻ vẫn luôn chăm sóc, để ý đệ tử. Thật vậy A Bảo vừa về, Đế lão đã cho hắn một phần quà khủng lồ trong Dược toà. Đó là một ngọn núi nhỏ linh dược chưa được sơ chế. Bấy giờ bước vào hắn có chút sững người, hình như chợt hiểu ra cái gì đó.

Nụ cười, sự niềm nở của mọi người vẫn đều là thật nhưng thứ họ niềm nở không phải là hăn mà là công việc được sẻ chia kìa. Hiển nhiên họ chẳng có tốt tính như thế. Đến cả A Phú bó bột một tay cũng không tha, đang cố lấy tay còn lại mà sơ chế. Quen việc dễ làm, vị trí của ai thì lại về chỗ người ấy. CHỗ A Bảo cũng được sắp xếp sẵn hình như là chỉ đợi hắn về mà thôi.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, cho dù thế nào hắn vẫn thấy Dược phòng là nơi bình yên, thoải mái nhất. Mọi người cùng nhau sơ chế dược liệu, cười nói rôm rả. Đến loại dược liệu nào thì cũng đều được Đế lão giảng cho công dụng, dấu hiệu nhận biết và quan trọng nhất là các sơ chế của nó rồi.

"Đây là Huyết Diễm hoa. Sinh trưởng ở nơi có hoả nguyên tố nồng đậm. Thích hợp để tạo dịch tẩy tuỷ cốt. Các ngươi nhìn cho kĩ loại hoa này. Nhớ kĩ giá của nó là 25lt/1 gốc. Cao hơn chính là mua hớ rồi."

"Các ngươi nhớ kĩ trong đại hội luyện đan, phải chú ý mua loại hoa này. Môn phái chúng ta đang thiếu khuyết nó."

A Bảo vẫn nghe chăm chú nhưng hắn đột nhiên phát hiên một từ khoá mới: "Đại hội luyện đan"

"Nó là gì vậy sư huynh?"

A Bảo quay sang hỏi A Phú.

"Đó là một lễ hội dành cho Luyện đan sư do chủ thành Văn Lang tổ chức. Mười năm diễn ra một lần. Không chỉ đan sư trong tỉnh mà ngay cả ngoài tỉnh cũng đến góp vui."

"Nói chung là đệ đến thử thì sẽ biết thôi."

Đế lão tuy già nhưng tai vẫn còn thính lắm.

"Đúng vậy! Nửa năm nữa là đến đại hội luyện đan. Đến lúc đó ta sẽ dẫn tất cả các ngươi đi mở mang tầm mắt."

"Không phải lần trước, Dược phòng chúng ta chỉ cố hai suất đệ tử được đi tham dự sao, sư phụ?"

"Lần trước khác, lần này khác. Nói cho các ngươi biết sư phụ các ngươi lần này được bổ nhiệm làm một vị chủ khảo nên lấy thêm được mấy cái vị trí."

Mọi người vui vẻ ra mặt.

"Có gì mà mọi người vui vẻ vậy?"

"Đệ không biết đấy thôi. Đại hội vô cùng náo nhiệt đấy. Mang linh dược đi bán ở đấy thì chắc chắn sẽ có giá cao hơn thị trường."

"NGươi chỉ biết đến tiền thôi. A Bảo, ngươi đừng nghe hắn. Đến đấy ngươi có thể mở mang tầm mắt các đại sư luyện đan như thế nào. Cái đó mới trọng yếu, có thể giúp ngươi trong con đường luyện đan sau này."

"Yên tĩnh!!! Trong thời gian tới ta đã chuẩn bị đủ dược liệu cho các ngươi luyện đan. Trong vòng nửa năm tăng cao năng lực luyện đan, đừng làm mất mắt sư phụ. Đặc biệt là ngươi A Bảo. Ngươi bây giờ mới là hạ phẩm luyện đan sư phải cố gắng nhiều lên. Trước nửa năm phải luyện nhuần nhuyễn Tịnh Tâm đan."

"Vâng thưa sư phụ."

"Sư phụ vậy đan dược chúng ta luyện ra, có thể......"

"Nghĩ cũng đừng mơ. Tiền dược liệu ta chi, đan lô, hoả chủng cái gì cũng cần lt duy trì. Các ngươi thì hay rồi luyện đan không có thất bại sao. Thế nên đan luyện ra sẽ thược về lão phu."

Đúng là công phu sư tử ngoạm mà. Không để lọt lưới cơ hội nào. Nói đến cũng thật trùng hợp, A Bảo cũng đang có ý muốn luyện Tịnh Tâm đan.

Thứ nhất là bởi đây là một trong ba loại đan chủ chốt của hạ phẩm đan dược.

Thứ hai là luyện loại đan này có thể giúp gia tăng thần thức của mình( Bởi lẽ Tinnhj tâm đan tạo ra chính là để an tâm dưỡng thần)

Thứ ba cũng là tư tâm. Muốn giúp đỡ Linh nhi, tinh thần mạnh hơn chút thì Luyện phù chú cũng dễ dàng hơn chút.

Nói tóm lại là luyện. Tuy nhiên nói thì dễ nhưng làm thì có thì có chút phức tạp, cũng may cho hắn là còn có các vị sư huynh sư tỷ cùng sư phụ luôn luôn chỉ dẫn hắn. Thế nhưng hình như tư chất hắn tệ quá hay sao mà mất hơn chục lò đan, hơn năm tháng học tập mới luyện chế thành công. Điều này làm cho Đế lão đau đến đứt ruột.

Bấy giờ quần áo hắn xộc xệch, đầu tóc rối bời, người thì nhếc nhách nhưng A Bảo không thèm để ý đến những thứ đó. Hắn nhanh chóng rời khỏi phòng luyện đan, lao vun vút về cổng nội viện.

"A Bảo, là ngươi đúng không?" Diệp nhi nhìn thấy hắn.

Hắn không đáp lời mà vẫn chạy tiếp. Không phải hắn làm cao hay bơ nàng mà dơn giản là hắn không để ý đến những thứ xung quanh mà thôi. Thứ hắn để ý lúc này chỉ có Linh nhi bởi nàng đã truyền âm phù cho hắn. Có lẽ đây là lần cuối cùng gặp nhau của họ trong mấy năm sắp tới đấy. Cảnh mặn mòi thì ta cũng không giỏi miêu tả lắm. Đúng như cấu trúc truyện, họ gặp nhau trau cho nhau những lời động viên an ủi. TỰ hứa sẽ cố gắng ra sao trong thời gian này và trao cho nhau vật định ước. A Bảo ngu si không mang theo vật gì chỉ có bình Tịnh Tâm đan mà hắn mới luyện chế được.

Sau đó mấy ngày thì cũng đã đến lúc tiến vào thao hội luyện đan.

"Các ngươi kiểm tra lại vật phẩm một lần nữa xem."

"Lão sư, Đã kiểm tra mấy lần rồi, không thiếu thứ gì cả!!!"

"Tốt nhất là như vậy. Nếu thiếu thứ gì thì đại sư tỷ ngươi gánh."

"TA!" Đại sư tỷ bất đắc dĩ thốt ra.

Người ta thì cưỡi phi kiếm đi còn mấy sư trò nhà này lại đi sớm cả tháng trời để đi bộ. Theo như Đế lão nói, là để có thể tìm kiếm dược liệu quý giá trên đường đi. Nhưng ai cũng biết là hắn ki bo linh thạch mà. Thế nhưng đi ở mặt đất cũng có cái hay riêng của nó. Núi sông thác nước, cảnh đẹp không ít. Và đối với A Bảo ảnh đẹp nhất chính là nơi thôn quê của hắn. Bọn họ đi ngang qua thôn hắn. Hắn mang tiếng chủ nhà nên ba mẹ và chú Tư cũng sắp mâm cơm để mời mấy thầy trò.

Mới có hơn hai năm không về mà Trung Thiên- con độc nhất của chú Tư đã lớn rồi. Cũng mười bốn tuổi. Hắn còn nhớ như in ngày ấy, chú Tư dành xuất tiến về tiên môn cho hắn nên hắn mới có chút thành tựu ngày hôm nay. Chính vì vậy hắn đã quyết định dù thế nào cũng giúp Trung Thiên vào bằng được tiên môn.

"Tứ thúc, đây là bồi nguyên đan và Huyết Thụ đan. Ba ngày dùng một lần mỗi lần một viên thay phiên hai loại thuốc."

"Ngươi đây là....."

"Không có gì đâu! Thúc cứ để cho Thiên nhi uống."

"Ba mẹ ta lại phải đi rồi. Bảo Nam ở nhà chăm sóc bố mẹ nha."

"Yên tâm. Ca ngươi nhớ cẩn thận." Giọng nói non nớt của một đứa trẻ vang lên. Trong thời gian A Bảo không có ở nhà, bố mẹ hắn cũng chăm chỉ cày cuốc ra một cu cậu nữa rồi. Đợi hắn lớn hơn một chút lại tìm cách đưa hắn vào tiên môn.

https://truyenyy.vip/truyen/tu-vu-son-trang/

Hiện tại tác dừng dịch bộ truyện này chuyển sang dịch truyện. Bộ này cũng khá hay, gần thể loại với bộ truyện. Đh nào có hứng thú có thể vào ủng hộ.

CẢM ƠN MN ĐÃ ỦNG HỘ.

Bạn đang đọc Vạn Kiếp Tu Tiên sáng tác bởi Luyentt2

Truyện Vạn Kiếp Tu Tiên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luyentt2
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.