Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu mới

Tiểu thuyết gốc · 1043 chữ

Sau cuộc thi tuyển chọn, A Bảo vẫn luôn giữ vũng quyết tâm một lần nữa thi lại. Ngày qua ngày cậu đều nỗ lực hơn chăm chỉ hơn trong công cuộc luyện tập. Đôi khi cậu cũng chạnh lòng khi nghĩ về cha mẹ ở quê nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc về quê lúc này. Bởi cậu không muốn thấy phụ sự kì vọng của cha mẹ (cũng bởi vì đường về nhà thật quá xa xôi đến mấy vạn dặm lận- Cậu biết mình không đủ sức để về :>>>>). Chính vì vậy cậu đã quyết định ở tại một ngọn núi cách tông môn khoảng mấy chục dặm. Cậu tin tưởng nếu mình nỗ lực thì chắc chắn sẽ vượt qua được. Thế nhưng cậu đã quên mất một điều rằng muốn thi lại một lần nữa thì phải có lệnh bài dự thi.

Ngọn núi cậu đang ở có tên là Côn Luân-một ngọn núi cao lớn sừng sững. Cỏ cây hoa lá đều phát triển um tùm, tài nguyên phong phú. Thế nhưng lại không có mấy người ở. A Bảo ngoài tập luyện trên núi, cậu còn thường xuyên thu nhặt dược liệu bán lấy tiền mưu sinh. Cứ như vậy cậu đã sống ở đây được ba tháng rồi. Cũng không có gì quá khó khăn với A Bảo, mọi thứ hầu như đều giống với cách sinh hoạt trước kia của cậu. Chỉ khác ở chỗ không có ai bên cạnh mà thôi.

Hôm nay cũng như bao ngày khác, cậu cũng lên núi để kiếm thuốc. Cậu men theo một con suối nhỏ để leo lên đỉnh núi. Bởi thượng nguồn thường có những thực vật quý hiếm hơn, lâu năm hơn. Và có lẽ kinh nghiệm ấy của cậu thật sự đúng đắn. Leo lên chừng gần đỉnh núi, cậu ta đã ngửi thấy một hương vị vô cùng quen thuộc. "Là gì vậy nhỉ? Thật là quen nha". Cứ thế cậu mên theo sườn núi và đã bắt gặp được một vật vừa lạ lại vừa quen.

"Ô DIỆP SƠ!!!!!"

"Thật sự là Ô Diệp Sơ sao?"

Thật sự là nó. Thứ đã đưa cậu vào cuộc đời tu tiên giả này. Và cũng chính nó sẽ đem lại một hy vọng mới cho cậu. Cây Ô Diệp Sơ này nhìn thì có vẻ nhỏ hơn nhiều so với cây ở nhà, màu sắc thì lại trắng đục hiển nhiên là không tinh thuần bằng cây kia. Nhưng dù sao nó cũng chính là bảo vật. Người ta thường hay hay nói: " sau cơn mưa trời lại sáng". Có lẽ đây chính là một tia ánh sáng lẻ loi chiếu xuống cho A Bảo. Không nghĩ ngợi nhiều A Bảo xắn tay áo chuẩn bị mang về.

"Khoan!!!! Đừng làm thế."

Một lão giả từ đâu bất thình lình xuất hiện. Quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, khuôn mặt đen. Thế nhưng kì lạ là trên người ông ta lại toả ra một hỗn hợp hương thom kì lạ khiến A Bảo thực sự bị đắm chìm trong đó. Ông già chỉ tay vào A Bảo mà hét:

"Ngươi có biết đây là gì không?"

"Ô Diệp Sơ"

"Ngươi có biết cây này đã bao nhiêu năm tuổi rồi không?"

Ừ nhỉ. Từ lúc nhìn thấy cây Ô Diệp Sơ này, A Bảo cũng không chú ý đến điều đó. Nhìn kĩ thì cây này có ba lá: 2 lá 5 khía và lá còn lại có ba khía

"thì khoảng trên dưới 130 năm"

"Có chút hiểu biết nha"

"Thế nhưng ngươi cứ thế mà nhổ lên là sai cách rồi. Phải đào đất xung quanh rồi lấy nước dội hết đất đi. Nếu để đứt rễ thì dược chất cũng theo đó mà trôi đi mất"

Nói rồi ông lão bắt đầu đào bới xung quanh. A Bảo ngẩn người ra. Hình như cậu cũng đã nghe cha nói vào tối hôm đó nhưng có lẽ lúc đó mải mê ngắm cây lạ nên không để ý. Thế nhưng cây này là do ta tìm được cơ mà sao ông ta lại đào bới. Lần này đến lượt A Bảo hét lên:

"Ông làm gì vậy? Cây này là do ta tìm thấy cơ mà. Nó là của ta"

"Ai bảo là của ngươi, nó là của Trung Trần môn"

"Ông định lừa ai chứ! Trung Trần môn cách đây mấy chục dặm cơ mà."

Ông lão quay ra nhìn A Bảo

"Thế ngươi không biết gì à. Trăm dặm xung quanh tông môn chính là địa phận của tông môn ta."

A! Điều này quả thật là A Bảo không biết. Thảo nào lâu như vậy cũng không gặp mấy người ngoài mấy vị tiều phu chặt củi thì hắn thật cũng không gặp ai cả.( Như vậy là định cư bất hợp pháp có thể bị pháp tiền đó nha". A Bảo đứng thẩn người ra đó. Và cũng chỉ trong chốt lát ấy, ông lão cũng đã thao tác xong. Cây Ô Diệp Sơ đã nhanh chóng được rửa sạch phát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt thanh khiết. Ông ta bỏ nó vào một hộp gỗ màu nâu đỏ rồi cất vào lồng ngực.

Ông lão nhìn A Bảo rồi cất tiếng:

"Tiểu tử, thấy ngươi cũng có chút kiến thức về thảo dược. Theo ta về tông môn, giúp việc trồng thảo dược cho ta. Làm một dược sư bổn tông tuy không so sánh được với đệ tử ngoại môn nhưng linh đan, bổng lộc thì hơn xa bọn chúng. "

"Thế nào?"

"Thật sao" A Bảo không kịp suy nghĩ đã thốt lên

"Đương nhiên. Đế Vinh ta chưa từng nói lời nguỵ biện"

"Vậy ta phải xin đa ta ông. Ta sẽ dốc hết sức mình để làm việc"

"Nhớ rõ lời ngươi nói đấy nhá!!!!'

Đây có phải là mơ hay không. Đi bên cạnh lão giả, A Bảo đã không biết bao nhiêu lần tự nghĩ trong đầu mình. Lần này thì thật sự ông trời đã phù hộ mình nha. "Ô Diệp Sơ! Ngươi đúng là vật may mắn của ta đó nha."

Bạn đang đọc Vạn Kiếp Tu Tiên sáng tác bởi Luyentt2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luyentt2
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.