Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết quả

Tiểu thuyết gốc · 1094 chữ

"A Bảo, Tỉnh dậy đi."

Linh Nhi liên tục lắc người A Bảo. A Bảo dần dần mở mắt ra.

"A! Linh Nhi sao rồi chúng ta có quá được vòng hai chưa?"

"Tất nhiên là chưa qua rồi. Đáng tiếc cho ngươi, đến cổng rồi mà lại ngất đi. Thật đáng tiếc!"

"Ngươi đây có được coi là an ủi ta không vậy?"

"Đương nhiên là an ủi ngươi rồi. Thôi dù sao cũng đến vòng thứ ba rồi. Cơ hội cuối đấy!"

"Linh Nhi ta đã ngất đi bao lâu rồi?"

"Mới có nửa canh giờ, sao vậy?"

"Thật là kì lạ tại sao trong cơ thể ta chả có tí cảm giác mệt mỏi gì thậm chí còn có chút khoản khoái nha!"

"CÁC VỊ ĐẠO HỮU!!!!! Thật là đáng buồn cho các ngươi không thể qua được hai vòng vừa rồi."

"Hai vòng vừa rồi đã có 461 vị qua thử thách được tiến vào ngoại môn đệ tử. Thế nên tông môn đã quyết định tuyển thêm 39 kí danh đệ tử."

Đúng như tên gọi kí danh đệ tử, tuy cũng có cái mác đệ tử nhưng có lẽ phần nhiều là như là gia nhân môn phái. Tuy nhiên nói thế nào thì trong môn phái vẫn sẽ được tu luyện sẽ có pháp lực vẫn tốt hơn vô số lần so với cuộc sống trước kia. Thế nên dù là kí danh đệ tử cũng đã làm cho toàn người sôi sục.

CỬA THỨ BA: MAY MẮN

May mắn là gì? May mắn là ngàn người được một. Vòng thi này cũng rất đơn giản: Trong vạn quả cầu trong chậu đá khổng lồ có nhưng quả cầu có ấn kí của trưởng lão Thiên Không, ai có thể bốc trúng thì có thể thành đệ tử kí danh. Người người xô đẩy tiến lại chậu đá khổng lồ. Trông không khác nào dân tị nạn thấy thức ăn vậy.A Bảo không chen vào được. Cậu chỉ đơn giản là nhặt được một quả cầu dưới đất.

"Tất cả đã lấy được cầu của mình chưa?"

"Vậy từng người tiến lên để các đệ tử kiểm tra cầu."

"Trật tự và thẳng hàng"

A Bảo nhìn dòng người dài đằng đẵng trước mặt, trong lòng có chút chờ mong. A Bảo nhìn lên khán đài xem có ai may mắn chưa bởi cứ mỗi người may mắn xuất hiện là hi vọng của cậu lại nhỏ bé đi một phần. Một chàng thiếu niên tuấn tú bước lên trong tay cầm một hộp ngọc trắng noãn không biết là làm từ loại chấp liệu gì. Thật sự là xa xỉ. Nếu thế thì không biết bên trong còn chứa bảo vật quý hiếm gì. Chỉ thấy Thiên Không trưởng lão nhẹ gật đầu. Như vậy là hắn ta đã được tiến vào trong. Tiếp theo lại có một vài người làm như vậy. A BẢO ngẩn người, cậu vẫn chưa kịp định hình là đang xảy ra việc gì.

"Nhìn còn không hiểu sao, đó là hối lộ đấy. Nói là vòng ba nhưng thực chất là xem ai tài phú tốt thôi. Dân đen thì thôi không cần nghĩ đến." Một giọng nói ồm ồm vang bên tai.

"Ồ! Thì ra là thế ta hiểu rồi." Nhưng mà chờ đã giọng nói này không phải của Linh Nhi. A Bảo quay mặt nhìn lại thì thấy một tráng hán râu riu xồm xoàm đang nói chuyện. Hắn chỉ gật đầu ra hiệu chào hỏi. Hắn nhìn giáo dác khắp nơi để tìm Linh Nhi. A, kia rồi. Cô gái đang luồn lách ra khỏi đám người và tiếng về quảng trường. Linh Nhi đưa cho trưởng lão một túi gấm đỏ. Không biết là gì nhưng nhìn mặt ông ta hớn hở ra mặt đặc biệt xếp Linh Nhi ở phía sau mình.

"Linh Nhi đậu rồi. Thật là số tốt nha" A Bảo nghĩ trong đầu. Trông đầu cậu giờ chỉ có vui mừng cho cô ấy. Cậu không oán trách là tại sao cô ấy lại không cho mình đi cùng. Cậu biết rõ dù sao mình và cô ấy cũng đâu đến mức thân thích gì mà phải làm như vậy.(thật là chàng trai tốt nha).

Cậu cũng tự nhìn lại người mình. Trên con người nhà quê như mình thì làm gì có đồ tốt. Mấy bộ quần áo cũ trong nải hay là củ khoai mẹ luộc. "A còn cái gì nữa đây?? Sao lại có cái hồ lô. À là thứ trước lúc đi chả đã đưa cho mình."

A Bảo lôi ra thì thấy ba hạt tròn nho nhỏ, trắng đục, toả ra một hương thơm dịu nhẹ khiến cho cậu thấy thư thái hẳn lên. Chẳng lẽ đây là tiên đan ư? Chắc là vậy rồi không thì không thể thần kì như vâỵ. Nghĩ vậy, A Bảo cũng chen lách để lên trên khán đài. Mặt cậu không khỏi toát lên một nụ cười rạng rỡ. "Ông trời cũng giúp ta, ông trời cũng giúp ta" (Nhưng liệu có phải như vậy, nếu ông trời muốn giúp thì phải giúp ở vòng hai chứ để đến vòng ba mất thêm mấy viên đan)

Và hiển nhiên rồi, A Bảo là một con người không may mắn. Khi Thiên Không trưởng lão nhìn vào chiếc hồ lô thì đã tát bay A Bảo khỏi khán đài.

Nói qua một chút về ba viên đan. Bà viên đan này đúng là đan đó tiên sư luyện chế. Trong lần chú Tư được tiên sư cứu đã được tiên sư tặng cho đan này để trị thương. Tuy nhiên đan này thuộc hàng kém cỏi nhất chỉ dùng để nhanh liền vết thương. Hầu như đệ tử bình nào cũng có vài chục viên dắt bên người.

Đó là lí do Thiên Không trưởng lão nổi giận như vậy. Ông ta còn định tiếp tục ra thêm một chưởng đánh què hai chân A Bảo nhưng cũng may được Linh Nhi ngăn cản. Bước ra ngoài xã hội một ngày, A Bảo đã thấy rõ bộ mặt của nơi đây. Đồng thời A Bảo cũng đã ghi nhớ khuôn mặt của vị trưởng loã này. Hắn tự hứa với lòng sẽ có một ngày trả lại cho lão gấp trăm ngàn lần.

Nói đến đây các bạn cũng đã hiểu A Bảo đã bị loại toàn tập. Và tất nhiên bị đuổi khỏi đỉnh núi Trung Trần phái này.

Bạn đang đọc Vạn Kiếp Tu Tiên sáng tác bởi Luyentt2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luyentt2
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.