Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta liều mạng với ngươi

Tiểu thuyết gốc · 6333 chữ

Bạch Liên Sơn...

" Oa... đúng là đã ra ngoài thật rồi " Tiêu Yên thích thú vỗ tay.

" Mê trận này cũng rất rắc rối... không tu luyện qua cấp Ảo Hóa dĩ nhiên sẽ không ra ngoài được... tiểu cô nương... muội hãy cảm thấy may mắn khi dựa vào ta " Chiêu Dao đắc chí, phất tay rồi rời đi.

" Tiêu Yên cô nương!... cuối cùng cô cũng ra ngoài rồi... cô hãy theo thuộc hạ về đi " Một môn hạ Thiên Cầm Môn đứng túc trực thấy Chiêu Dao đi ra liền chạy đến thành khẩn nói.

" Ta không về đâu... các người không tin lời ta nói... ta tự đi trả thù cho cha ta " Tiêu Yên lúc này cũng bước đến từ sau lưng Chiêu Dao, nữ tử phẫn uất vô cùng.

" Sao... sao lại có hai Tiêu Yên cô nương vậy " Tên môn hạ giật mình kinh ngạc, Chiêu Dao dứt khoát đi đến đánh một quyền làm tên môn hạ ngất tại chỗ.

" Nhân lúc không có ai phát hiện... mau đi thôi, tránh sinh thêm chuyện " Chiêu Dao khẩn trương cất bước.

" Ò " Tiêu Yên gật đầu cất bước theo hồng y nữ.

Vạn Kiếm Môn...

" Môn chủ... gần đây trên giang hồ có một nhóm người tự xưng là Ma Tông... theo thuộc hạ biết Ma Tông đã suy tàn và sụp đổ từ nhiều năm về trước... nhưng bây giờ chúng lại xuất hiện... hành động của chúng vô cùng ngông cuồng... năm lần bảy lượt xảy ra xung đột với môn hạ Vạn Kiếm Môn ta... thuộc hạ thiết nghĩ nên diệt trừ chúng để bảo vệ uy danh Vạn Kiếm Môn " Ngô Kinh tay cầm quải trượng, khẩu khí đanh thép.

" Môn chủ... thuộc hạ cho rằng không đánh mà khuất phục được địch chính là kế sách thượng thừa... nếu có thể khiến chúng khuất phục trước Vạn Kiếm Môn ta mới là thể hiện uy danh tông môn ta " Dương Trạch thẳng thắn trình bày ý kiến riêng.

" Nực cười... không đánh mà khuất phục được địch, ngươi nói chuyện thật dễ dàng... chẳng lẽ cử một đám mĩ nữ chiều chuộng bọn chúng trên giường khiến chúng mất trí sao? " Ngô Kinh nhếch mép khinh bỉ.

" Mấy năm nay Bắc sơn chủ chinh chiến lao khổ công cao... lẽ nào bàn đến kế sách dùng trí thì chỉ đưa ra những nữ nhân yếu đuối biết chiều chuộng sao? "Dương Trạch đưa mắt hỏi.

" Hắc hắc... Dương đại nhân đúng là có khẩu khí... vậy thì mời ngài đích thân đi một chuyến để bàn chuyện khuất phục đi... nhớ tuyển vài mĩ nữ nhu mì một chút " Ngô Kinh giương mắt nhìn Dương Trạch, cười lạnh khiêu khích.

" Ngươi " Dương Trạch phẫn nộ, bàn tay nắm chặt lại nén cuồng hỏa trong lòng.

" Đủ rồi " Tiểu Khải khẽ nói nhưng âm lực chấn động khiến cả Ngô Kinh và Dương Trạch lùi hai bước.

Tiểu Khải ngồi trên hắc long ngai băng lãnh tà dị, trên người y vẫn là bộ hắc y quen thuộc đầy ma mị tỏa ra một chút áp lực vô hình nào đó khiến mọi người trong chính điện không khỏi rùng mình.

" Ma Tông hiện tại ở đâu?... môn chủ là ai? " Tiểu Khải hỏi ngắn gọn.

" Môn chủ là một hán tử ngang tàn... cầm theo đại đao... môn đồ của hắn là Ma Tôn... không biết hắn có thần tượng Ma Tôn đã chết ở mộ kiếm hay không mà lấy cùng tên... lập môn phái tại U Linh Sơn " Ngô Kinh cũng chưa từng thấy mặt Ma Tôn trước khi trận chiến ở mộ kiếm xảy ra, ông ta nhớ là Chiêu Dao từng được Ma Tôn mời tham dự tiệc ở Ma Tông ngày trước, còn về tên Ma Tôn mới nổi ở U Linh Sơn thì ông ta cũng có phần nghi ngờ là cùng một người.

" Gần U Linh Sơn sao?... vậy thì không thể dung thứ được " Tiểu Khải nhíu mày, hung quang lóe trên đôi mắt.

" Thuộc hạ nguyện... " Ngô Kinh mở lời xung phong nhưng Tiểu Khải không quan tâm.

" Nhất Đa "

" Có thuộc hạ " Một hán tử trên tay cầm một thanh trường kiếm lập tức bước lên nhận lệnh.

" Trong vòng ba ngày trừ môn phái này... kẻ chạy thì tha... chống đối thì chết " Khí chất Tiểu Khải tỏa ra càng thêm sắc lạnh khiến mọi người khẽ rùng mình.

" Thuộc hạ tuân lệnh "

Biệt viện Vạn Kiếm Môn...

" Môn chủ... thuộc hạ không hiểu... mấy năm nay tác phong hành xử của môn chủ đều không tàn nhẫn như Tiên môn chủ... lần này nếu có thể khiến bọn chúng khuất phục chúng ta, tuy sẽ phải tốn chút thời gian nhưng không cần diệt trừ môn phái của chúng... tại sao môn chủ lại dứt khoát tiêu diệt vậy? " Dương Trạch bạo gan hỏi.

" Chỗ gần U Linh Sơn... tuyệt không để có người làm loạn trật tự " Tiểu Khải tỏa ra hung ý, vì U Linh Sơn là nơi y sinh ra cơ mà.

Thiên Cầm Môn...

" Môn chủ... Tiêu Yên cô nương hôm nay đã rời khỏi Bạch Liên Sơn, đánh ngất một đệ tử... cô ấy rời khỏi Thiên Cầm Môn không rõ đã đi đâu... nghe đệ tử đó nói Tiêu Yên cô nương trước khi đi có tiết lộ là muốn đi trả thù cho phụ thân của cô ấy... nhưng mà tâm trạng cô ấy không định... sợ là... " Lỗ Can, sư đệ của Lý Tử Phong bẩm báo.

" Sai người tìm cô ấy về đây " Lý Tử Phong điềm tĩnh nói.

" Dạ... ừm... " Lỗ Can có chút ấp úng như muốn nói gì.

" Đệ còn chuyện gì nữa sao? "

" Còn một chuyện kì lạ nữa là đệ tử bị đánh ngất nói là hình như có hai Tiêu Yên cô nương... nhưng khi tỉnh lại thì thấy đau đầu nên không dám khẳng định "

" Hai người? " Lý Tử Phong có chút kinh ngạc liền sau đó vội đi vào Bạch Liên Sơn xem xét tình hình.

Y chạy đến trụ băng thì thấy nó đã vỡ ra từ đời nào, trên một phiến băng vụng gần đó có dính chút máu, Lý Tử Phong cầm lên dò xét, đôi mắt của y lóe lên tinh quang.

U Linh Sơn...

Ma Tôn đứng trước đám môn hạ chính phái vừa bắt được, khẽ cười lạnh rồi thôi thúc ma khí bao trùm đám người rồi mạnh mẽ cắn nuốt không để lại một chút xương cốt, cảnh tượng phải nói kinh dị tột cùng.

" Ma chủ... người của Vạn Kiếm Môn tới " Môn hạ của Ma Tông tức tốc chạy vào bẩm báo.

" Nộp mạng " Ma Tôn nhếch mép cười, sát khí tỏa ra ngút trời chờ con mồi của mình tới.

Nhất Đa dẫn theo môn hạ của Vạn Kiếm Môn xông vào chính điện của Ma Tông.

" Ngươi là kẻ nào mà dám làm loạn ở đây? " Nhất Đa rút kiếm chỉ thẳng vào Ma Tôn.

" Là ông nội của ngươi đó... hắc hắc " Ma Tôn cười khiêu khích.

" Lên " Môn hạ của Vạn Kiếm Môn lập tức phóng đến toàn ý muốn diệt sát.

....

" Nữ ma đầu... cô nói cô phải trở về Tiên Môn sao?... cô về đó làm gì " Tiêu Yên vừa ôm thanh kiếm trên tay vừa hồn nhiên hỏi.

" Ta về môn phái của ta... nói thử xem ta làm gì " Chiêu Dao bình thản nói.

" Nhưng Tiên Môn bây giờ coi như sát nhập chung với Vạn Kiếm Môn rồi mà... cô muốn về làm môn chủ sao?... nhưng hiện giờ Phàm Thiên Khải đang làm môn chủ rồi cơ mà "

" A... thì ra hắn tên là Phàm Thiên Khải... ma tinh chuyển thế quả không đơn giản " Chiêu Dao nhất thời nhớ đến cảnh tượng Tiểu Khải vung ma kiếm diệt sát cô, trong lòng nữ tử lửa hận bùng phát, đôi mắt nàng lóe lên một tia hung quang.

" Cô nói cô muốn về Vạn Kiếm Môn làm môn chủ?... lỡ Phàm Thiên Khải không đồng ý thì phải làm sao? "

" Không đồng ý thì ta giết hắn... dành lại những thứ vốn thuộc về ta " Chiêu Dao giận dữ ngoảnh mặt lại nói, khẩu khí có phần ngang tàn khiến Tiêu Yên khẽ rùng người.

" Hảo tiểu muội... tỷ tỷ có chuyện muốn hỏi muội " Chiêu Dao bất chợt thay đổi thái độ sang mỉm cười đầy thiện ý.

" Cô hỏi đi "

" Năm nay ta không xuất sơn... cô kể rõ tình hình trong giang hồ cho ta nghe... hiện giờ ở giang hồ Vạn Kiếm Môn có vị trí như thế nào? "

" Vạn Kiếm Môn lợi hại lắm đó... hiện giờ chắc cũng sắp thống nhất giang hồ rồi... Phàm Thiên Khải tới thời huy hoàng rồi đó ".

" Tới thời huy hoàng?... vậy cô có biết dưới trướng hắn gồm có những ai không? "

" Ờ... có một người tên là Dương Trạch, đội trưởng của đội Liệp Ảnh, thành viên trong Liệp Ảnh thề chết trung thành chỉ nghe lệnh Phàm Thiên Khải thôi, ai ai cũng bất phàm đạt cấp Hư Linh trở lên... Dương Trạch ông ta cũng rất uy phong, ông ta đã sớm đạt Ảo Hóa đại viên mãn rồi... nhiều chuyện Phàm Thiên Khải đều phái họ đi làm " Tiêu Yên kể rõ tình tiết.

" Dương Trạch?... Liệp Ảnh thề chết trung thành sao? Xem ra dưới trướng Phàm Thiên Khải có nhiều người bản lĩnh như vậy " Chiêu Dao cũng gật gù cảm thán.

" Tôi có nghe giang hồ nói dưới trướng Phàm Thiên Khải còn có bốn vị sơn chủ trấn giữ tứ phương quanh Phong Thần Sơn... người ta có nhắc nhiều đến Bắc sơn chủ Ngô Kinh, còn mấy sơn chủ khác hình như giang hồ không mấy ai nhắc đến "

Bắc sơn...

" Sơn chủ... có chuyện gì mà ngài tức giận vậy? " Thiết Bàn, thuộc hạ thân tín của Ngô Kinh thấy bộ dáng hậm hực của ông ta khi về tới sơn môn thì bạo gan hỏi.

" Tên Phàm Thiên Khải đó... không hề xem ta ra gì... tìm mọi cách trấn áp thế lực Bắc sơn ta " Ngô Kinh đay nghiến nói.

" Suốt mấy năm qua Phàm Thiên Khải dụng tâm tạo thế lực riêng... môn hạ Tiên Môn ta đã bị hắn tẩy não không ít " Thiết Bàn cũng phẫn uất.

" Ta nhẫn nhịn hắn chính là đợi một ngày nào đó có thể nghênh đón Tiên môn chủ... nhưng hiện giờ mộ kiếm đã trống không... đón Tiên môn chủ về coi như là không còn hi vọng... hừm... Tiên Môn không còn như trước, ta không thể nhẫn nhịn hắn thêm được nữa " Ngô Kinh phẫn nộ, đôi mắt lóe lên một tia hung quang đáng sợ.

" Sơn chủ " Thiết Bàn kinh ngạc.

" Phàm Thiên Khải... ngươi phải vì chuyện ngươi đã làm mà trả giá đắt " Ngô Kinh nghiến răng, trong đầu ông ta đã suy tính kế hoạch lật đổ Tiểu Khải.

U Linh Sơn...

Nhất Đa bị ma đao của Ma Tôn kề sát cổ, miệng trào máu liên tục, đám người Vạn Kiếm Môn đều bị thương nằm la liệt.

" Bây giờ ta cho ngươi cơ hội giữ lại mạng sống... đồng ý làm thuộc hạ cho ta thì sẽ được tha mạng... còn không thì chết " Ma Tôn nhếch miệng cười lạnh.

" Ma đầu... muốn giết cứ giết " Nhất Đa bất khuất không hề sợ hãi, nhắm mắt thả lỏng tinh thần.

" Vui lòng khách đến... vừa lòng khách đi... hắc hắc " Ma Tôn nói xong, một nhát đao ngọt lịm kết thúc cuộc đời của một đại trượng phu.

" Người của Vạn Kiếm Môn quả như lời đồn... đều vô cùng trung thành... số người còn lại... hay là chơi một trò chơi với ta đi " Ma Tôn thích thú nhếch mép nói.

Sau đó cả đám môn hạ Vạn Kiếm Môn bị nhốt vào địa lao.

" Quy tắc trò chơi rất đơn giản... hôm nay trong nhà lao này chỉ có một người sống sót bước ra ngoài thôi, còn chuyện ra ngoài như thế nào phải dựa vào bản lĩnh của từng người... có công bằng không nào " Ma Tôn vỗ đùi thích thú.

Đám người bị nhốt trong nhà lao lập tức ập vào tàn sát nhau không thương tiếc. Ma Tôn ở ngoài sảng khoái hấp thụ lượng tử khí nồng đậm trong nhà lao, sau một nén nhang nhà lao chỉ còn một người sống sót.

" Quay về nói với Phàm Thiên Khải... Ma Tôn ta sẽ gây dựng lại Ma Tông... trong tương lai không xa ta sẽ thâu tóm cả Vạn Kiếm Môn ".

" Ma chủ... bây giờ chúng ta khiêu chiến với Vạn Kiếm Môn, e là không ổn lắm " Tên Ma Vệ đứng bên cạnh âm trầm nói.

" Không sao... ta đang cần khoa trương " Ma Tôn xoa cằm nói.

Trấn Thuận An...

" Che mặt lại đi " Chiêu Dao đưa một tấm lụa cho Tiêu Yên.

" Đúng a... hai chúng ta trong mắt người khác nhìn y hệt như nhau... ủa... nhưng tại sao không phải là cô che " Tiêu Yên hồn nhiên nói.

" Hửm " Chiêu Dao đưa mắt nhìn đầy sắc lạnh.

" Thì... tôi che... tôi che " Tiêu Yên không khỏi sợ hãi lập tức lấy lụa che mặt lại.

Cả hai vừa đi vừa nhìn xung quanh không khỏi hiếu kì trước cảnh sắc nhộn nhịp.

" Dưới Phong Thần Sơn chẳng qua chỉ là cái thôn nghèo nàn thôi mà... từ khi nào trở thành thị trấn nhộn nhịp vậy? " Chiêu Dao không khỏi thắc mắc nhìn ngó xung quanh.

" Cải xanh đê... quẹo lựa đê "

" Bánh mì Sài Gòn... hai đồng một ổ... ăn vào đại bổ nha quý vị... quẹo lựa đê "

" Quý vị mời vào xem thử quán trọ Ngọc Thiên... sàn của quán trọ dùng Huyền Ngọc Đài để lót sàn đó... phòng ốc rộng rãi, sạch sẽ lắm nha " Một hán tử đứng trước quán trọ chào mời người qua đường.

" Ngươi nói cái gì? " Chiêu Dao chạy đến túm cổ áo người hán tử.

" Rộng... rộng rãi, sạch sẽ lắm nha " Ông chủ quán lắp bắp trả lời.

" Trước câu đó kìa " Chiêu Dao trừng mắt nhìn.

" Dùng Huyền Ngọc Đài để lót sàn "

" Các ngươi dùng Huyền Ngọc Đài để lót sàn sao? " Chiêu Dao trố mắt, đôi mắt khẽ lóe lên tia hung quang.

" Phải... đúng như vậy ".

" Không thể nào!... hoang đường " Chiêu Dao tức tối, một mạch đi thẳng rời khỏi.

" Thật mà cô nương... Huyền Ngọc Đài là do Phàm môn chủ tặng chúng tôi... đi mát chân lắm " Ông chủ quán nói với theo.

" Nữ ma đầu... cô làm sao vậy? " Tiêu Yên ngạc nhiên trước thái độ giận dữ của Chiêu Dao.

" Cô còn hỏi nữa... lúc ta còn làm chủ Tiên Môn... để thể hiện uy phong đã bỏ ra rất nhiều công sức mới đào được miếng Huyền Ngọc có ba lớn làm pháp đài... đúng một miếng Ngân tinh thể làm cơ quan trận pháp... ở trước cửa Tiên Môn đầy rẫy thuốc nổ, cơ quan cạm bẫy... muốn xông vào không chết cũng trọng thương... ta hao tổn công sức như vậy mà bây giờ lại có người nói với ta là Huyền Ngọc Đài của ta bị người khác đem đi lót sàn " Chiêu Dao than thở, nghĩ tới cô đau lòng vô cùng.

" Thịt heo chính gốc của Phong Thần Sơn chúng tôi đây... dùng Ngân tinh thể của Vạn Kiếm Môn luyện hóa thành dao phay cực kì sắc bén... thịt heo được tạo hình rất bắt mắt, đảm bảo ăn vào một miếng lại muốn ăn thêm miếng nữa... cực phẩm lắm a " Ông chủ quán thịt heo hô to gọi mời mọi người xung quanh.

" Khốn... khốn kiếp " Chiêu Dao lửa giận ngùn ngụt nắm chặt nắm đấm định chạy đến ăn thua đủ với ông chủ quán.

" Ê... ê... bình tĩnh nào... để tôi qua đó tìm hiểu xem " Tiêu Yên cản Chiêu Dao lại, nhỏ nhẹ khuyên nhủ rồi đi về phía trước hỏi cụ thể ông chủ quán.

" Ông chủ... thịt heo của ông được chế biến sao vậy? " Tiêu Yên cởi mở hỏi.

" Thịt heo của chúng tôi được dao phay luyện hóa từ Ngân tinh thể, cắt từng miếng trông tươi ngon và đẹp mắt vô cùng... bảo đảm ăn bao ghiền luôn... Phàm môn chủ đích thân tặng nha " Ông chủ tươi cười trình bày.

" Phàm Thiên Khải!!! " Chiêu Dao hét to, nhắm đến sơn đạo của Vạn Kiếm Môn mà điên cuồng chạy, nếu Tiểu Khải có ở đây chắc chắn Chiêu Dao sẽ liều mạng phóng đến cắn xé không thương tiếc. Tiêu Yên tức tốc chạy theo.

Trên đường đi đến sơn đạo, cả hai trông thấy vô số ruộng lúa, rau màu tươi tốt ven đường trông cảnh tượng thanh bình vô cùng.

" Chỗ này... đây là cái gì? " Chiêu Dao không khỏi tò mò, chu môi hỏi

" Là đồng ruộng, còn đây là những luống ra " Tiêu Yên đứng bên cạnh chỉ trỏ xung quanh.

" Tên tiểu tử đó mà cần trồng rau sao?... Không phải hắn là đại ma đầu máu lạnh à? " Chiêu Dao chau mày khó hiểu.

" Cái gì mà đại ma đầu máu lạnh chứ... Phàm môn chủ của Vạn Kiếm Môn đã giao mảnh đất này cho chúng tôi trồng trọt cơm no áo ấm, bình yên vô cùng... ngài ấy là một người tốt a " Một người nông dân trung niên đi đến nói, gương mặt thiện lành vô cùng.

" Cô coi... thật ra như thế này cũng tốt mà... cảnh sắc đẹp biết bao nhiêu... hơn nữa mọi người đều vui vẻ... an cư lạc nghiệp " Tiêu Yên thích thú nói, Chiêu Dao liếc nhìn làm cô im bặt không dám nói một lời nào nữa.

" Phàm Thiên Khải... mối thù đoạt môn kèm cái tội phá đồ của ta... ta với ngươi không đội trời chung... ta nhất định bắt ngươi xuống địa ngục, bắt ngươi phải quỳ xuống xin lỗi ta " Chiêu Dao biểu lộ căm phẫn, đay nghiến nói. Tiêu Yên im lặng bên cạnh khẽ rùng mình.

Biệt viện Vạn Kiếm Môn...

"Khụ... khụ " Tiểu Khải đang ngồi đọc sách thì ho khan vài tiếng, lỗ tai hơi ngứa ngứa liền ngoáy vài cái.

Dương Trạch bước vào ôm quyền cúi đầu bái kiến.

" Môn chủ không khỏe sao? "

" Không sao " Tiểu Khải lắc đầu.

" Nhất Đa đi tiêu diệt Ma Tông đến nay chưa về... so với thời gian dự tính đã trễ đi nhiều "

" Gặp phải chuyện gì sao? " Tiểu Khải hớp một ngụm trà cho thanh giọng rồi điềm tĩnh hỏi.

" Vẫn chưa tra ra... nhưng thuộc hạ cho rằng nên điều thêm nhân thủ đến đó điều tra " Dương Trạch nghiêm nghị cất giọng.

" Ừm... kêu Mã Đại dẫn người đi điều tra sự tình... nếu cần cứ chi viện " Tiểu Khải nói xong cầm sách chăm chú đọc.

" Tuân lệnh " Dương Trạch ôm quyền rồi quay lưng rời đi.

Sáng hôm sau...

" Bẩm môn chủ... thuộc hạ đã tới sào huyệt của Ma Tông nhưng không có tên ma binh nào ở đó... Nhất Đa đã chết thảm... hình như là cùng một người làm " Mã Đại cung kính nói, sau lưng của y là một cây cung màu lam nhìn rất đẹp mắt.

" Một người làm sao? " Tiểu Khải đăm chiêu suy nghĩ.

Tất cả mọi người đều nhìn về tên môn hạ còn sống sót trở về đầy nghi ngờ.

" Môn chủ... Ma Tôn hắn quá ngông cuồng... thuộc hạ tình nguyện đi tiêu diệt hắn " Dương Trạch khí thế lẫm liệt nói.

" Hắn ngông cuồng chắc chắn có cái lí của hắn... khoan hãy đụng tới hắn... điều tra lai lịch người này xem thực lực ra sao?... có thể hắn và Ma Tôn mấy năm trước là cùng một người " Tiểu Khải âm trầm nói.

" Lui xuống đi "

Mọi người đều rời khỏi, trả lại sự yên tĩnh trong căn phòng.

Tiểu Khải đứng bên cửa sổ ngắm bình minh chói sáng.

" Sóng gió giang hồ khi nào dừng... thái bình thịnh thế sao mà khó như vậy hả Chiêu Dao " Đôi mắt Tiểu Khải nhìn xa xăm, trong lòng phủ đầy phiền muộn ưu sầu.

Bắc sơn...

Hai nữ tử dắt nhau đi đến một thành trì kiên cố cao chót vót.

" Ủa... chỗ này đâu phải Vạn Kiếm Môn đâu " Tiêu Yên thắc mắc ngó xung quanh.

" Đi tìm Bắc sơn chủ "

" Bắc sơn chủ Ngô Kinh hả?... nghe nói ông ta rất hận người chính phái... nếu ông ta gặp tôi nhất định sẽ giết tun mất " Tiêu Yên run sợ.

" Thôi đi... sợ cái gì chứ... theo ta " Chiêu Dao chắp tay ra sau lưng ung dung cất bước về sơn môn.

" Đứng lại... hai người là ai? " Tên môn hạ Bắc sơn đứng chặn hai nữ tử lại.

" Vào bẩm báo với Ngô Kinh... Tiên môn chủ đã trở về... kêu hắn ra nghênh đón " Chiêu Dao đắc chí hất cằm nói.

" Tiên môn chủ?... ở đâu vậy... kêu cô ta ra đây xem " Tên môn hạ vung đao các kiểu khiêu khích.

" Vị tiểu cô nương này dám mở miệng đòi Bắc sơn chủ ra nghênh đón... lá gan thật không nhỏ "

" Ngươi có thể xem thường ta, cười nhạo ta... nhưng mà ngươi nên biết nếu làm sai chuyện sẽ ra sao... ngươi không có mắt nhìn, hậu quả sẽ mất đi đôi mắt đó " Chiêu Dao nhếch mép đe dọa khiến bọn môn hạ có chút chột dạ.

" Mau kêu hắn ra đón ta đi... nhanh lên " Chiêu Dao lên giọng ra lệnh.

" Bớt giở trò đi... bây giờ bọn ta vào trong báo mới là trò cười đó... cút mau "

" Nữ ma đầu... chúng ta đi thôi " Tiêu Yên đứng kế bên sợ hãi níu tay áo của Chiêu Dao.

" Có nghe thấy chưa... ngươi mau cút đi cho ta... còn dám quấy rầy bổn đại gia ta... coi chừng cái đầu của ngươi đó "

" Ta thấy giữ cái đầu của ngươi lại cũng vô dụng " Chiêu Dao nhếch mép khinh bỉ.

" Hả... tưởng bổn đại gia không trị được ngươi sao " Nói xong gã vung đao đến Chiêu Dao, nữ tử một tay đỡ đao một tay kích chưởng đến lồng ngực của tên môn hạ, điều kì lạ là tên môn hạ chẳng hề hấn gì mà ngược lại Chiêu Dao bị gã kích chưởng ngược lại khiến khí lực bên trong của cô hỗn loạn.

Chiêu Dao trọng sinh lại là nhờ có máu của Tiêu Yên nên sức mạnh của cô giống với Tiêu Yên là ở cấp Hợp Thể đại viên mãn, còn tên môn hạ thì đang cấp Chân Tu sơ kỳ.

" Công pháp của mình " Chiêu Dao thở nặng nhọc.

" Cứ tưởng nha đầu ngươi lợi hại lắm chứ... không ngờ một chiêu cũng không đỡ nổi... còn ngạo mạn kêu Bắc sơn chủ ra nghênh đón " Tên môn hạ cười cười khinh thường Chiêu Dao.

" Nữ ma đầu " Tiêu Yên lo lắng chạy đến đỡ Chiêu Dao.

" Cũng may hôm nay sơn chủ đi vắng... hôm nay bọn ta đã dạy cho ngươi một bài học... còn không cút mau ".

Tiêu Yên dìu Chiêu Dao rời khỏi sơn môn về lại trấn Thuận An. Dần dần khí lực của Chiêu Dao ổn định lại.

" Cô ở lại quán trọ này đi... ta đi thăm dò một lát "

" Cô phải cẩn thận đó " Tiêu Yên lo lắng.

" Yên tâm " Nói xong nữ tử quay lưng rời đi. Cô đi đến trại ngựa, mua một con bạch mã trong oai phong vô cùng.

" Cà rộc... rộc... rộc " Tiếng vó ngựa vang lên khắp mọi nẻo đường nữ tử đi qua, không biết từ lúc nào cô đã chạy đến Cấm địa của Vạn Kiếm Môn. Mấy tên lính canh bất ngờ vô cùng, bất lực nhìn nữ tử chạy qua.

" Người đâu có kẻ xông vào Cấm địa " Đám lính canh lập tức truy hô đuổi theo.

Chiêu Dao lúc này chạy đến bên một cây đại thụ, bên cạnh có một ngôi, nhìn sơ qua ngôi mộ này đã lâu chưa được dọn dẹp. Bỗng trên trời cao mây đen kéo đến kèm theo sấm chớp nổi dậy, con bạch mã giật mình hất Chiêu Dao bay vào cây đại thụ, điều kì lạ là cô không va vào thân cây mà xuyên nhập vào nó.

" Chết rồi... làm sao đây... có người xông vào Cấm địa... nếu như bị môn chủ phát hiện ra chúng ta sẽ bị phạt đó " Môn hạ canh giữ cấm địa không khỏi lo lắng.

Lúc này cuồng phong nổi dậy, một lực đạo truyền tống kinh khủng xuất hiện. Tiểu Khải đang ngồi đọc sách thì cảm nhận có người lạ xâm nhập vào Cấm địa nên dùng Độc Hành thuật truyền tống đến đây.

" Bái kiến môn chủ... bái kiến môn chủ " Những tên môn hạ lập tức quỳ xuống cung kính, Tiểu Khải gấp gáp bước đến.

" Có kẻ dám xông vào Cấm địa sao? " Tiểu Khải giữ nét trầm tĩnh cất tiếng hỏi.

" Dạ... dạ " Đám người run sợ lắp bắp trả lời.

" Tại sao không truy sát hắn? " Vẫn là phong thái trầm tĩnh, Tiểu Khải đưa mắt hỏi.

" Bởi vì môn chủ lúc trước có dặn không được giết người bừa bãi "

" Chỗ khác thì không được... nhưng tự ý xông vào Cấm địa... bất kể nguyên nhân gì... giết! " Tiểu Khải tỏa ra sát khí, áp lực toàn bộ đám lính canh.

" Lo xong chuyện này thì tự tới Chấp Pháp Đường chịu phạt đi " Tiểu Khải nói xong thì đi vào trong Cấm địa.

Ở một nơi gần đó...

Dương Trạch đang đứng đưa mắt nhìn tên môn hạ sống sót từ tay Ma Tôn.

" Tại sao ngươi thoát ra được? " Dương Trạch hỏi ngắn gọn.

" Thuộc hạ... thuộc hạ là người sống sót duy nhất tại nhà lao... thuộc hạ đã đánh ra ngoài " Tên môn hạ ấp úng nói.

" Vạn Kiếm môn quy... kẻ giết đồng môn sẽ như thế nào? " Dương Trạch gầm lên, đôi mắt bộc lộ hung quang.

" Đại nhân... đại nhân tha mạng... thuộc hạ là bất đắc dĩ " Tên môn hạ run lẩy bẩy dập đầu liên tục xuống đất cầu xin.

" Quy tắc là quy tắc... người đâu " Dương Trạch hét to.

" Tuân lệnh " Một môn hạ đứng kế Dương Trạch vung kiếm chém chết tên phản đồ tại chỗ.

" Đại nhân... người của Cấm địa báo tin tới... có người xông vào Cấm địa " Một môn hạ chạy đến báo tin.

" Đi " Dương Trạch dẫn theo đội Liệp Ảnh tức tốc chạy đến Cấm địa.

Lúc này Tiểu Khải đã đến đứng trước cây đại thụ, y chỉ thấy có con bạch mã đang đứng đó.

" Không có ai sao? " Tiểu Khải quét mắt xung quanh không phát hiện có nguồn khí tức lạ nào.

" Bẩm môn chủ... lúc nãy có một nữ nhân ở trên ngựa... không biết đã đi đâu rồi... chắc là ả đã trốn thoát ".

" Phái người đi tìm đi "

" Tuân lệnh "

Tiểu Khải đi đến trước ngôi mộ, nhìn vào tấm bia không tên, tay khẽ nhặt vài lá cây rụng trên bia mộ, y phủi sạch sẽ bụi bậm trên bia thật kĩ càng. Lúc này cơn mưa như thác nước trút xuống nhân gian.

Chiêu Dao sau khi xuyên vào cây đại thụ thì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt người qua lại nhộn nhịp vô cùng, ở trước cổng ra vào có một kim bảng lớn để ba chữ Thánh Nguyên Cảnh.

" Lão nhân gia... cho ta hỏi Thánh Nguyên Cảnh này như thế nào? " Chiêu Dao thấy một ông lão tuy nhìn lớn tuổi nhưng tráng kiện vô cùng nên chạy đến chào hỏi.

" Thánh Nguyên Cảnh chính là nơi buôn bán những dược liệu hiếm có trên thế gian này... chẳng hạn như Nhập Mộng đan, Hồi Nguyên đan ".

" Hửm... Hồi Nguyên đan là cái gì vậy? "

" Chính là giúp hồi phục công pháp của mình trong thời gian ngắn " Ông lão vui vẻ nói, đôi mắt Chiêu Dao sáng rỡ.

" Đi thôi sư phụ... nhìn cô ta là biết không có tiền rồi " Linh đồng đứng cạnh hối thúc ông lão rời đi.

" Ta mà không có tiền hả? " Chiêu Dao nhảy dựng tức giận.

Chiêu Dao nhìn vào cây đại thụ khi nãy mới bước ra, thấy hình ảnh Tiểu Khải bên trong.

" Tên xấu xa đó " Chiêu Dao bất ngờ, giương mắt căm phẫn nhìn Tiểu Khải.

Tiểu Khải ngồi trước bia mộ, khẽ mỉm cười.

" Đến vội quá... quên hái táo cho cô... ngôi mộ đã lập năm năm rồi nhưng ta lại không dám tới... Chiêu Dao... cô có trách ta không? "

" Hảo tiểu tử... lập cả bia mộ cho ta nhưng lại không ghi chữ... Thiên Địa Chí Tôn, Thần Thông Quản Đại, Uy Phong Thần Võ... Tiên môn chủ... Vạn Lộ Chiêu Dao... có mấy chữ mà cũng không khắc " Chiêu Dao tức giận chỉ trỏ.

" Tiên Môn hiện giờ đã gia nhập chung với Vạn Kiếm Môn... ta giúp cô quản lí rất tốt " Tiểu Khải vẫn ngồi tâm sự.

" Ngươi nói vậy thì ta phải đa tạ ngươi đã hại chết ta, đoạt vị của ta sao? " Chiêu Dao nghiến răng ken két.

" Có Vạn Quân kiếm trong tay... ta nhận lại được sức mạnh của mình " Tiểu Khải vẫn ngồi tâm sự.

" Tên xấu xa này... uổng công lúc trước cứu ngươi "

" Vạn Kiếm Môn hiện giờ đã rất hưng thịnh " Tiểu Khải tiếp tục tâm sự.

" Rốt cuộc thì ngươi cũng muốn thống nhất giang hồ... trở thành ngôi vị chí tôn... nó vốn là của ta "

" Cái cô muốn tôi đang giúp cô biến nó thành hiện thực " Mĩ nam ngồi dưới mưa vẫn tâm sự, tay luôn vuốt ve bia mộ tựa như đó là gương mặt của Chiêu Dao.

" Đúng vậy... cái ta muốn đều bị ngươi cướp hết " Chiêu Dao nắm chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn Tiểu Khải.

" Đáng tiếc cô không nhìn thấy " Tiểu Khải ngấn lệ nói, giọt lệ hòa cùng nước mưa chảy trên gương mặt nam tử.

" Ta liều mạng với ngươi " Chiêu Dao hét lên rồi phóng vào cây đại thụ trở về thế giớt thực.

Nữ tử thấy có một thanh kiếm của tên môn hạ để quên lúc trước bèn chạy đến nhặt lên rồi phóng tới vung kiếm đâm Tiểu Khải.

Đầu kiếm gần tới thì Tiểu Khải vung tay một cái khiến nữ tử bị hất văng đến vách đá cách đó không xa, Chiêu Dao phun ra một ngụm máu.

" Tên tiểu tử xấu xa... tuy vết sẹo trên mặt ngươi đã mất... so với bộ dạng xấu xí lúc trước còn đáng sợ hơn vạn lần " Chiêu Dao thầm nghĩ.

" Aaa...aaa " Chiêu Dao tiếp tục ngoan cố vung kiếm tấn công, Tiểu Khải lại phất tay một cái khiến cô văng đến trước ngôi mộ. Tiểu Khải lạnh lùng thôi thúc ma khí vào lòng bàn tay định kích chưởng tiêu diệt nữ tử trước mắt.

" Sát chiêu này bị trúng chắc chắn sẽ chết... kế duy nhất trước mắt là... " Chiêu Dao suy nghĩ.

" Thiếu hiệp tuấn tú lợi hại... tiểu nữ tử cam lòng nhận thua " Chiêu Dao cúi đầu ôm quyền thành khẩn, Tiểu Khải trố mắt nhìn, hình ảnh cố nhân lập tức hiện ra khiến y dừng tay.

Dương Trạch dẫn người đến, lập tức lấy dù che cho Tiểu Khải.

" Ngươi là ai? " Tiểu Khải lấy lại vẻ lạnh lùng, cất giọng hỏi.

" Thiếu hiệp... ờ... Phàm môn chủ... tiểu nữ Vạn Lộ... ờ... tiểu nữ Lý Tiêu Yên đi ngang đây... phụ thân của tôi bị Trì Liễu Nguyên của Trì Thiên Môn hãm hại... tôi không nơi nương tựa, muốn đầu quân vào Vạn Kiếm Môn... không ngờ bị đệ tử Trì Thiên Môn truy bắt nên xông vào cấm địa, thật sự tôi không cố ý... xin môn chủ hãy tha thứ bỏ qua cho tiểi nữ, Chiêu Dao thành khẩn nói, trong lòng thầm mắng chửi Tiểu Khải.

" Cô đầu quân Vạn Kiếm Môn sao?... xuất kiếm cũng khá lắm " Tiểu Khải đưa mắt nhìn chỗ khác, phong thái của y trông như một cao thủ tịch mịch không quản chuyện đời khiến bọn môn hạ càng thêm hâm mộ.

" Vì gặp được môn chủ tôi vui mừng khôn xiếc liền muốn tỉ thí vài chiêu... môn chủ!... tôi muốn bái ngài làm sư phụ " Chiêu Dao cúi đầu ôm quyền cung kính.

" Muốn bái môn chủ làm sư phụ?... nữ tử của chính phái, đừng có hòng " Tên môn hạ mang cấp Tu Chân vung kiếm định giết Chiêu Dao.

" A... ui da " Tiểu Khải búng tay một cái, tên môn hạ liền bị đánh văng ra xa.

" Ai cho ngươi tự tiện cả gan vậy? " Tiểu Khải đưa mắt nhìn.

" Môn chủ... chẳng phải lúc nãy ngài nói ai xông vào Cấm địa bất kể nguyên nhân gì đều giết hay sao?... hộc hộc " Tên môn hạ ôm ngực thở nặng nhọc.

" Môn chủ... kẻ xâm phạm Cấm địa chiếu theo môn quy thì đúng là phải giết " Dương Trạch đứng bên cạnh cũng lên tiếng.

" Môn chủ... không phải tôi xông vào... chỉ là bất đắc dĩ thôi... tôi không muốn mạo phạm đâu, ngài đừng giết tôi mà " Chiêu Dao ủy khuất bày ra bộ mặt đáng thương.

" Tại Hồng Nhật Phong... sắp xếp chỗ ở cho cô ta " Tiểu Khải nói xong quay lưng rời đi. Trước khi đi còn tạo một kết giới bao bộc ngôi mộ tránh bị ướt bởi nước mưa.

" Môn chủ... sao hôm nay đối với kẻ xông vào Cấm địa... ngài lại nhân từ vậy " Dương Trạch thắc mắc bạo gan hỏi.

" Còn ngươi dẫn người vào Cấm địa... quấy nhiễu Tiên môn chủ an nghĩ... chuyện này không có lần thứ hai " Tiểu Khải sắc lạnh nói.

" Dạ... thuộc hạ biết tội " Dương Trạch cúi đầu.

" Lão đại... huynh không sao chứ? " Đám môn hạ xúm lại đỡ tên mới bị đánh.

" Nè... ngươi đứng canh cửa hả? " Chiêu Dao đưa mắt hỏi.

" Ờ... ờ "

" Canh cả đời đi... đừng mơ trèo cao, trèo cao té đau chết mau lắm... môn chủ đã nhận ta làm đồ đệ... mau đưa ta đến Hồng Nhật Phong "

" Được... được " Tên môn hạ gật đầu.

" Ta đang bị trọng thương... còn không gọi thêm vài người tới khiên kiệu cho ta... giờ ta đã là đồ đệ của môn chủ... hầu hạ không tốt coi chừng ta cáo trạng các ngươi " Chiêu Dao hất cằm nói.

" Ngươi "

" Ta làm sao?... kẻ canh cửa không có mắt nhìn... môn chủ nói xông vào Cấm địa thì phải giết... nhưng có giết ta không?... động não suy nghĩ đi đầu heo " Chiêu Dao đắc chí.

" Hình như cô ta nói cũng có lý " Đám môn hạ gật gù.

" Mang kiệu tới đây " Chiêu Dao hối thúc.

Đám môn hạ tức tốc chuẩn bị kiệu đưa Chiêu Dao đến Hồng Nhật Phong.

Bạn đang đọc Vạn Lộ Tâm Ma sáng tác bởi NhấtTiếuĐạiThần

Truyện Vạn Lộ Tâm Ma tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhấtTiếuĐạiThần
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.