Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hành sự

Tiểu thuyết gốc · 1135 chữ

~~ Trong một căn phòng khác, 15 người đang quây quần lại với nhau, gương mặt ai nấy đều có nét gì đó quỉ dị không phải là hạng người tốt lành gì.

Một gã lên tiếng:

" Theo như lời của cha ta, đối phương có 8 người, 4 nam,3 nữ và một đứa trẻ, chỉ cần dựa theo kế hoạch là có thể thành công."

Gã tên là Vương Khiêm, con trai của Vương Đại, là một tên cực ác, chuyện gì cũng dám làm.

" Chuyện này có ổn không? dù sao cũng đều là người..."

Một gã khác rụt rè lên tiếng, hắn tên Lưu Khan, ngoại hình nhỏ con, bản tính cực kì hèn nhát.

"Đã đến lúc nào rồi, đừng quên lúc trước ngươi cũng từng tham gia với bọn ta trong lúc xử lý hai cái vợ chồng kia."

Vương Khiêm gắt lên, lúc trước từng có một cặp vợ chồng may mắn thoát ra khỏi thành phố chạy đến đây, còn mang theo khá nhiều lương thực, khiến nhiều người nổi lòng tham, Vương Khiêm liền khởi xướng đem chổ lương thực ấy cướp đi, thậm chí hắn còn cưỡng hiếp người vợ, cuối cùng, giết chết cả 2 người, những người khác vì cái ăn cũng theo hắn xử lý cái xác của cặp vợ chồng đó.

" đúng thế, Lưu Khan, đây cũng là vì sống sót."

" Không phải chỉ vì sinh tồn thôi sao? Quan tâm làm gì tới việc khác."

Những người khác cũng phụ họa theo, Lưu Khan im lặng trầm mặt không phản đối , dù sao cũng đã là tận thế, chuyện cướp bóc như thế này kiểu gì cũng xảy ra.

" Vậy được, đợi đến nửa đêm, lập tức hành động."

Vương Khiêm cười nói, hắn thông qua cánh cửa nhìn thấy Mộ Tiêu Tiêu cùng Lam Tinh thì ánh mắt sáng lên, gương mặt trở nên biến thái, chỉ hận không thể đem cả 2 người áp xuống dưới hạ vị mà điên cuồng chà đạp.

Những người khác cũng không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý.

---------------------------------------------------------------------------

~~ Đã đến nửa đêm, ánh trăng trên trời mờ ảo, xung quanh căn nhà đều không có lấy một tiếng động, từng bóng người nhẹ nhàng bướt đến một căn phòng, một người từ từ mở cửa đi vào, trên tay là một còn mang theo một đoạn dây trói , những người khác cũng từ từ bước vào, cả đám đi tới một nhân ảnh đang ngủ, chuẩn bị đọng thủ, bất thình lình nhân ảnh bắt đầu mở mắt, một cước đá bay gã nam nhân trước mặt

Tiêu Viễn sớm đã cảnh giác, phát hiện co người mở cửa đi tới trước mặt mình, chuẩn bị động thủ, liền không do dự cho đối phương một cước, những người khác cũng mở mắt chuẩn bị phản công.

" Khốn, bọn chúng phát hiện rồi, mau bắt chúng lại, đối phương chỉ có 4 tên nam nhân, không có gì phải sợ, khống chế nữ nhân trước."

Vương Khiêm thấy tình hình không ổn liền ra hiệu cho đám người khống chế nữ nhân trước, hòng uy hiếp đám nam nhân.

" Muốn bắt ta? phải xem ngươi có bản lãnh không đã."

Mộ Tiêu Tiêu hừ lạnh, trong tay xuất hiện vài phiến băng mỏng, bắn vào đám người đối diện, La Tiểu Cường không nói gì, liền nhòa lên tấn công đem đám người đó đánh ngoài.

"Đ-đây là gì?"

"Mẹ kiếp, sao tên này khỏe quá vậy?"

"Lửa, lửa từ đâu ra?"

Vương Khiêm thấy được tình cảnh trước mắt, biết mình đá trúng thiết bản, kiền không nhiều lời, vội vã quay người chạy trốn, nhưng chưa kịp đi ra, liền bị Tiêu Viễn một quyền đánh ngất.

~~ Sau một hồi ẩu đả, đám người liền bị xử lý hết.

"Còn tưởng sẽ ác chiến một hồi, đối phương ngay cả một tên dị năng giả cũng không có, thật là thất vọng."

Tiêu Viễn lầm bầm, tưởng rằng bản thân có cơ hội trang bức, liền phát hiện đối thủ cũng chẳng ra làm sao, hắn thở dài.

"cầu các vị tha cho ta một con đường sống."

"Đúng vậy, bọn ta cũng chỉ vì sinh tồn a."

"chuyện này đều là ý kiến của gia đình nhà tên Vương Khiêm, bọn ta cũng là bị ép a."

Đám người bắt đầu khóc lóc cầu xin, đem cả gia đình Vương Khiêm ra tố cáo.

Hạ Vũ nhìn thấy cảnh này, mặt cũng không biểu tình, đám người này còn hèn nhát hơn cả đám dị thú mà hắn chiến đấu trong hàng vạn năm qua.

Trong đoàn bắt đầu im lặng, dù sao cũng đềm là người, không biết xử lí thế nào cho ổn.

Tiêu Viễn mặt không biểu tình, hắn hỏi Lưu Khan:

"Ngoài bọn ta ra, các ngươi còn từng làm chuyện này rồi, ta nói đúng chứ?"

"Đúng vậy, đúng vậy, từng có một cặp vợ chồng tới đây, cuối cùng bị bọn ta cướp hết, rồi giết chết."

Nghe tới đây đám người Tiêu Viễn phẫn nộ, nếu không phải doạn này có dị năng, phải hay không cũng chung số phận với vợ chồng kia?

"Nhưng bọn ta cũng bị ép a! Tên Vương Khiêm khốn nạn đó đe dọa bọn ta, nếu không nghe theo hắn thì sẽ bị giết."

Lưu Khan khóc lóc kể lể, tìm mọi lời biện hộ để được sống

" Vương Khiêm có một người, tính cả cha mẹ hắn thì cũng chỉ có 3 người, kể ra thì các ngươi cũng khá đông, lại đi sợ 3 tên?"

Hạ Vũ cười như không cười

"Cũng đừng nói với ta là do các ngươi sợ hắn, lúc vừa nãy mấy tên trong các ngươi còn hung hăng hơn cả hắn, tính ra thì ta sợ là các ngươi mới là kẻ đe dọa Vương Khiêm nha. Hãy tưởng tượng xem, một đám nam nhân gương mặt hùng hổ, tụm lại đe dọa một vị thanh niên yếu ớt, khiến hắn phải làm theo mọi yêu cầu biến thái của bọn chúng, khá thú vị a!"

Tiêu Viễn :" ..."

Đám người:" ..."

Đến giờ nào rồi mà ngươi vẫn còn nói đùa được? Còn nữa, người thấy gã Vương Khiêm yếu ớt ở chổ nào? làm ơn đừng xuyên tạc sự thật a!

" Được rồi, cứ trói chúng lại trước đã"

Tiêu Viễn che mặt, không muốn nhìn thêm một chút nào nữa.

Bất thình lình, Vương Khiêm mở mắt, liền xông tới, bắt lấy Cố Mộng, hắn điên cuồng gầm lên:

"Không được cử động, nếu không ta giết con nha đầu này."

"!!!"

Bạn đang đọc Vạn Năm Từ Phó Bản Thoát Ra, Thế Giới Tận Thế Rồi? sáng tác bởi nhatan1912550
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatan1912550
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 180

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.