Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến cố (1)

Tiểu thuyết gốc · 1095 chữ

~~ Ánh mắt Vương Khiêm đỏ ngầu, tay nắm chặt một con dao, ghì chặt vào cổ của Cố Mộng, tức giận hét lớn:

" các người khôn hồn thì tránh ra cho lão tử, bằng không thì ta cho tiểu nha đầu này bồi táng theo ta"

Ngay lập tức không khí trở nên khẩn trương, vốn rằng sẽ dễ dàng giải quyết nhanh gọn, không nghĩ lại xảy ra biến cố.

Cũng đúng thôi, dù sao mạt thế mới xảy ra không lâu, mọi người trước kia cũng chưa gặp phải sự kiện như thế này bao giờ, thành ra sẽ không lường trước được chuyện như thế này, còn đối với kẻ trọng sinh như Tiêu Viễn, chính là vì hắn cảm thấy bản thân trọng sinh, thấy bản thân sẽ có lợi thế nên trở nên có chút chủ quan.

Cố Hùng nhìn thấy con gái mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm vội vàng hô to:

“ Có chuyện gì từ từ nói, đừng làm hại đến con gái của ta!!”

“ Cấm tiến lại gần đây, nếu không ta không đảm bảo được sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”

Vương Khiêm la lớn, tay khẽ dùng lực, ngay lập tức, trên cổ Cố Mộng xuất hiện vết cắt, một dòng máu đỏ khẽ rỉ xuống, làm cho mọi người không dám manh động.

Đám người bị bắt trỏi không khỏi có chút vui mừng, xem ra bọn chúng có cơ hội để trở mình.

“ Con nhãi phóng băng đằng kia, cả tên vừa dùng lửa nữa, tốt nhất đừng nên manh động, nếu không muốn con nhóc này mất mạng.”

Vương Khiêm nhìn chằm chằm vào Mộ Tiêu Tiêu và Tiêu Viễn, lớn tiếng đe doạ, khiến hai người vốn đang định lén động thủ, lập tức nhịn xuống.

Thấy thế, Vương Khiêm bắt đầu cười:

“ Dù sao cả hai bên đều đã cân bằng rồi, nếu không chúng ta làm một cái giao dịch xem “

Không đợi tiếng đáp trả, hắn nói tiếp:

“ Không phải các người có 2 chiếc xe sao? Chỉ cần đem một chiếc cho ta, cộng thêm một nữa số lương thực của các người, ta đảm bảo sẽ không làm hại đến con nhóc này, thế nào?”

Vương Khiêm hắn mặc dù nóng tính nhưng không phải là kẻ ngu, nếu làm quá, thật sự hắn phải bỏ mạng ở đây, dù sao đây cũng là mạt thế, tính mạng bản thân mới quan trọng, hắn có thể nhất thời đe doạ được đám người này, nhưng chỉ cần yêu cầu quá đáng, thì bọn họ chắc chắn sẽ không màn tới con tin mà tiến tới giết hắn.

Cho nên vẫn là đòi một chút là được, tìm cơ hội thoát thân là tốt nhất.

“ Làm sao bọn ta tin được ngươi sẽ không làm hại Cố Mộng.”

Tiêu Viễn trầm giọng, hắn không bao tin loại người hung ác như Vương Khiêm sẽ thả người.

“ Các người không tin cũng phải tin cũng phải tin, hiện tại quyết định là nằm trong tay ta, không phải là của các người.”

Vương Khiêm trầm giọng quát, bộ dáng giống như hung thần, sẵn sàng liều mạng bất cứ lúc nào.

“ Ngươi không lo cho đám đồng loã của ngươi sao?Có cả cha mẹ ngươi nữa đấy.”

Mộ Tiêu Tiêu vận dụng dị năng, từng phiến băng xuất hiện, khẽ hướng tới đám ngươi đang bị bắt trói, khiến bọn chúng sợ hãi, không dám cử động manh, chỉ cầu cho Vương Khiêm có thế nhanh chóng cứu được bọn chúng.

Nhưng ngay lập tức để đám người đó thất vọng, Vương Khiêm nhìn đám người, sau đó khịt mũi khinh thường:

“ Bọn chúng? Hừ !! Chỉ là một đám phế vật, ngay cả một chút tác dụng cũng không có, cứu bọn chúng làm gì, lại nói tới cha mẹ ta tuổi tác cũng đã cao, vẫn nên để người trẻ tuổi như ta sống, không phải tốt hơn sao?”

Đám người lập tức phẩn nộ, lên tiếng chất vấn:

“ Vương Khiêm, tên khốn…”

“Không phải bọn ta đều nghe theo ngươi mới ra cớ sự này sao?”

“Uổng công bọn ta tin ngươi.”

“Ngươi không thể nào trở mặt như vậy được…”

“Câm miệng!!!”

Vương Khiệm tức giận thét lên:

“Nếu không phải các ngươi quá phế vật, thì làm sao có thể dễ dàng thua như thế? Lại nói bây giờ là tận thế, thân ta còn chưa lo xong, mắc mớ chi mà phải cứu các ngươi?”

Đám người nghe vậy cũng không dám hó hé gì nữa, sắc mặt trở nên trắng bệch, Vương Khiêm thấy thể liền khinh thường, tiếp sau hắn quay Mộ Tiêu Tiêu, lạnh lùng nói:

“Không nhiều lời nữa, các người hiện tại có đồng ý với yêu cầu của ta hay không?”

Mộ Tiêu Tiêu tức giận, nhưng giận cở nào thì cũng vô dụng, hiện tại lợi thế đang nghiêng về phía Vương Khiêm, mà đối với một kẻ bị dồn vào thể bí như hắn chuyện gì cũng có thể làm ra được, giết người cũng vậy, có thể nói, tình cảnh hiện giờ rất gấp rút.

“Kiên nhẫn của ta có hạn, nếu các người không quyết định, ta ngay lập tức sẽ động thủ.”

Vương Khiêm không còn kiên nhẫn được nữa, trầm giọng nói, bộ dạng sẽ ngay lập tức cửa vào cổ Cố Mộng.

“Đừng, ta đồng ý với ngươi, làm ơn đừng tổn hại đến tiểu Mộng.”

Cố Hùng vội vàng la lên, nhìn thấy con gái mình bị thương, ông thật sự không dám làm liều, mọi người xung quanh cũng im lặng, thành thật mà nói hiện tại chỉ có thể đồng ý với ý kiến của gã khốn này.

Vương Khiêm lúc này liền đắc ý, cười lên:

“Phải thế chứ, ngay từ đầu các người nên…”

Bất chợt Vương Khiêm im bặt, gương mặt trắng bệch, toàn thân cứng đờ, bàn tay cầm dao cũng trở nên run rẫy, bên tai hắn, không biết từ lúc nào liền xuất hiện một âm thanh tà dị:

“3…2…1…sẵn sàng đi săn nào.”

Đồng theo âm thanh tà dị kết thúc, một bóng đen nhảy lên, một hàm răng ngay lập tức cắm phập vào vai Vương Khiêm.

Vương Khiêm lúc này đã bừng tỉnh, ngay lập tức phản ứng lại, cơn đau liền bùng nổ khiến hắn không nhịn được hét lớn lên:

“A!!!!”

Bạn đang đọc Vạn Năm Từ Phó Bản Thoát Ra, Thế Giới Tận Thế Rồi? sáng tác bởi nhatan1912550

Truyện Vạn Năm Từ Phó Bản Thoát Ra, Thế Giới Tận Thế Rồi? tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatan1912550
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 92

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.