Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phòng cháy, phòng trộm, phòng khuê mật

Phiên bản Dịch · 1815 chữ

Giang Vân Hạc đem sách trong tay khép lại.

Những câu chuyện ma quái của thế giới này thực sự rất thú vị.

Dưới góc nhìn tu sĩ, rất nhiều chuyện xưa đã được nghiệm chứng, phù hợp với sự nhận biết.

Dù trong sách tác giả nói chỉ là tin đồn, nhưng từ chi tiết mà nói, không phải tất cả đều là tưởng tượng.

Một đạo lưu quang từ ngoài cửa sổ bay vào, rơi xuống mặt bàn. Đó là Hồ Điệp to bằng lòng bàn tay có đôi cánh ngũ sắc, ở trên bàn giật giật cánh, vảy phấn bay lả tả rơi xuống liên tục, xuất hiện hàng chữ trên bàn.

Mã Hành Nhai, ở con hẻm thứ ba, ngôi nhà thứ 6, có tu sĩ ẩn nặc ở đây, rất là cẩn thận, hành tung khả nghi.

Kí tên Lang Gia Các.

Nhìn thấy tin tức này, Giang Vân Hạc rất là vui vẻ.

Mặc dù tin tức chưa hẳn chuẩn xác, nhưng là một khởi đầu tốt.

Phải biết, tu sĩ Lang Gia Các, Cự Linh Tông, cùng những tu sĩ ngày đó, bản thân dùng lời nói động viên và thành lập liên minh với họ, không đơn thuần chỉ vì giải vây, mà còn muốn mượn lực lượng của bọn hắn.

Những tu sĩ này ai mà không có chút ít thủ đoạn, mối liên hệ? Nói không chừng có thể phát hiện tung tích Ma Đạo.

Giúp mình giảm bớt nhiều phiền phức.

Dù sao, trên mặt những Ma Đạo Tu Sĩ cũng không có khắc chữ "Ma".

Nếu như không có đặc điểm đặc thù như U Hồn Dẫn, đứng ở trước mặt mình cũng chưa hẳn có thể phát hiện được.

Dựa vào đôi mắt của mình, muốn từ trăm vạn nhân khẩu trong Cự Thành tìm được hành tung của người khả nghi thì cần vận khí nghịch thiên như thế nào?

Một điều khác khiến hắn vui vẻ, chính là cảm giác thành tựu.

Có thể biến những địch nhân phiền phức thành minh hữu, đồng thời có tiến triển mới, điều này khiến hắn cảm thấy rất tốt

Giang Vân Hạc đem địa chỉ ghi nhớ, nhìn Hồ Điệp một chút, cũng không biết có cần phải trả cước phí hay không.

Có chút thăm dò, ném một khỏa Linh Châu lên bàn, quả nhiên, Hồ Điệp không có bất kỳ phản ứng nào.

Giang Vân Hạc cảm thấy trên tay mình có đồ vật gì đó khiến Hồ Điệp cảm giác hứng thú, giống như Nguyệt lộ.

Mà thứ đó có thể nhanh chóng bổ sung linh lực, có thể gọi là kỳ trân, chính mình cũng chỉ còn non nửa bình, chừng mười giọt.

Giang Vân Hạc cuối cùng từ bỏ ý nghĩ xa xỉ đó.

Cũng may chưa được vài phút, Hồ Điệp giống như lưu quang rực rỡ bay ra ngoài cửa sổ.

Giang Vân Hạc nghĩ, không cần mình phải đi xác nhận thân phận những người đó liền, chưa kể ngày mai mình còn chuyện trọng yếu hơn, đi Cơ Thi Trạch phủ thượng.

Ở giai đoạn đầu, vẫn nên giao cho Kế Nguyên cùng Hỏa Nha Quân, nếu quả thật có phát hiện gì mới, mới đến phiên mình xuất thủ.

Cầm bút đem địa chỉ viết trên giấy, sau đó xếp thành hạc giấy, rồi điểm lên đỉnh đầu, hạc giấy lập tức xuyên qua cửa sổ mà đi.

Tử Thần Tông có rất nhiều thuật pháp có liên quan đến giấy, như thuyền giấy, phi hành hạc giấy, mà cái này là hạc giấy truyền tin hành trình ngắn, hầu hết mọi đệ tử đều biết, Giang Vân Hạc cũng mất mấy ngày là học được.

Đem những chuyện này làm xong, Giang Vân Hạc đặt một trang giấy lên, chuẩn bị lâm trận mới mài gươm.

Mới vừa hình dung trong đầu một bức tranh đẹp, đã ngửi thấy hương khí quen thuộc, một nữ tử ở sau lưng ôm hắn, tay phải khoác trên mu bàn tay của hắn, rồi tự mình vẽ bức tranh.

Giang Vân Hạc tính toán thời gian, sắp mười giờ tối, không biết Trác Như Mộng tới đây có chuyện gì.

Nhưng hắn cũng không hỏi, chỉ cẩn thận trải nghiệm tay cầm bút, Trác Như Mộng ở phương diện hội họa quả nhiên không tệ.

Một lát sau, trên giấy xuất hiện thân ảnh cười nói tự nhiên, giống người phía sau y như đúc.

Giang Vân Hạc đặt bút xuống, rửa tay rồi mới quay đầu hỏi: "Muộn như vậy, có việc gì?"

"Ngươi thật là không có chút lương tâm." Trác Như Mộng nhăn mũi bất mãn nói.

Giang Vân Hạc trong nháy mắt biết Trác Như Mộng đang nói gì.

Những ngày này, mình chưa từng chủ động đi tìm nàng.

"Mộng Nữ, ngươi rất dễ thương và đáng yêu, nhưng ngươi phải cho ta một chút thời gian." Giang Vân Hạc ôn hòa nói.

Phương diện dỗ dành người khác, hắn rất có thiên phú.

Dù hắn vẫn cho rằng mình mới là người bị hại, trong lòng hắn cũng không có bao nhiêu thành ý.

Dù sao rất nhiều người thích mình. . . Giang Vân Hạc chưa bao giờ nghĩ người khác thích mình thì mình phải thích lại.

Mặc dù Trác Như Mộng thực sự rất tốt, cách ăn nói, hành động và đối nhân xử thế đều là tuyệt luân.

Nhưng thủ đoạn của nàng cũng làm cho chính mình cảm thấy rất khó giải quyết.

Bởi vì nàng, mà thanh lâu cũng phải cảnh giác, nhân sinh mất đi rất nhiều niềm vui.

"Ta biết, ta còn phải trơ mắt nhìn ngươi cùng những nữ nhân khác tình chàng ý thiếp." Trác Như Mộng rầu rĩ không vui nói, hiếm khi hắn thấy vẻ mặt này.

Mặc dù nàng biết đầu đuôi câu chuyện và không ngăn cản hắn, nhưng không có nghĩa là nàng không có biện pháp.

Trên thực tế những ngày này, Trác Như Mộng đang khắc chế bản thân rất nhiều. Biết mình là kẻ ngoại lai và mình cũng là người có lỗi, cho nên rất nhiều chuyện bản thân nàng không có tư cách chỉ trích nên phải kìm lại.

Chính vì vậy, Trác Như Mộng mới chọn lựa thời cơ đem tâm tư bản thân biểu đạt ra .

"Chỉ là một trò chơi mà thôi. . ." Giang Vân Hạc nói khẽ.

Giang Vân Hạc hiếm khi thấy lời mình nói có chút cặn bã, hạt gạo lại lớn thêm một chút.

Đi tới xoa đầu Trác Như Mộng, đối phương rất thích sờ đầu giống như con mèo, mỗi lần làm vậy đều làm cho nàng an tĩnh lại.

Sau đó, hắn thấy Trác Như Mộng lật bàn tay lại, trong lòng bàn tay xuất hiện hai tia sáng một đen một trắng từ trong gương bắn ra.

"Lại nữa?" Giang Vân Hạc ngạc nhiên.

"Đương nhiên, ta phải khiến ngươi hữu tâm vô lực, để ngươi không còn trêu hoa ghẹo nguyệt, ta đã có đại địch, cũng không muốn tăng thêm nữa!" Trác Như Mộng ngẩng đầu cười lên rực rỡ, đâu còn dáng vẻ rầu rĩ không vui?

Khiến người ta không thể đoán được dáng vẻ vửa rồi của nàng là thật hay là giả vờ.

Gặp được đối thủ. . . Giang Vân Hạc trong đầu toát ra ý nghĩ như vậy.

...

Ngoài cửa sổ đã có ánh sáng chiếu vào, Giang Vân Hạc nằm ở trên giường, mặt buồn vô cớ.

Trác Như Mộng vẫn ôm cổ hắn.

Thắt lưng có chút đau.

Giang Vân Hạc dám cam đoan, Trác Như Mộng khẳng định đã nghiên cứu qua Song Tu Chi Pháp.

Suy nghĩ kỹ hành vi những ngày này của Trác Như Mộng, xác thực luôn nắm chặt mình. Nàng vừa thông minh, lại có năng lực Mộng Kiến, làm việc lớn không dây dưa dài dòng, Giang Vân Hạc cũng có chút thích nàng.

Một nữ nhân như vậy khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.

Ngoại trừ việc chính mình đi thanh lâu đều bị nàng bắt quả tang.

Được rồi, Giang Vân Hạc luôn có chút hoài niệm về chuyện này.

Chờ Giang Vân Hạc tu hành kết thúc, phát hiện Trác Như Mộng đã biến mất, chỉ còn mùi thơm của nàng trong phòng.

Hôm nay, mình nên đi đến đó vào khoảng bốn giờ chiều. Nếu muộn quá thì rất dễ lộ mục đích, quá sớm lại không thích hợp.

...

Chấp Nguyệt nhìn tin tức trong tay, có liên quan tới Giang Vân Hạc cùng Cơ Thi Trạch.

Những tin tức này không phải do Bùi Âm truyền đến, mà có người cố ý truyền đến theo cách khác.

Chấp Nguyệt liền phát hiện mờ ám trong đó.

Nhưng liên quan đến Giang Vân Hạc, không thể không để nàng lưu ý.

Sau khi xem xong, Chấp Nguyệt thần sắc bất động, nàng sớm hiểu rõ một số đặc điểm của Giang Vân Hạc.

Đây chính là mặt trời nhỏ chiếu sáng 12 canh giờ trong 360 ngày.

Nữ đệ tử trong tông môn đều biết.

Bởi vậy tin tức trên giấy không làm nàng cảm thấy bất ngờ.

Nhưng ai biểu mình thích một người như vậy cơ chứ?

Chấp Nguyệt trong lòng phỏng đoán, đối phương đem tin tức này truyền đến có mục đích gì, là muốn gây phiền toái cho Giang Vân Hạc, hay là muốn ảnh hưởng đến tâm cảnh của mình, quấy nhiễu lần đột phá này?

Nếu như có người muốn ảnh hưởng đến mình, thì hắn sai mười phần.

Lúc này, khí tức Chấp Nguyệt có chút bất ổn, tựa như nước trong chén đã tràn đầy, lúc nào cũng có thể trào ra bất cứ lúc nào.

"Một tháng nữa." Chấp Nguyệt trong lòng tính toán lần nữa.

Chỉ cần một tháng nữa, mình sẽ đột phá.

Đến lúc đó, những hoa cỏ tự nhiên dính dáng tới chàng đều sẽ bị quét đi.

Đặc biệt là Trác Như Mộng, là nữ tử Trác gia, người luôn gọi mình một tiếng tỷ tỷ.

Chấp Nguyệt lần đầu trải nghiệm cái gọi là phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân!

Suy nghĩ một hồi, Chấp Nguyệt lại ném một nắm gạo lên bàn.

Gặp chuyện không quyết liền hỏi gạo.

"Tin tưởng, không tin tưởng, tin tưởng, không tin tưởng. . ."

Một canh giờ sau.

"Không tin tưởng, tin tưởng, không tin tưởng, tin tưởng. . ."

Khuôn mặt Chấp Nguyệt đầy nghiêm túc.

"Tin tưởng!" Chấp Nguyệt nhìn hạt gạo cuối cùng, thần sắc rất hài lòng.

Trong lòng trước có chút gợn sóng, trong nháy mắt, bình tĩnh lại.

---o0o---

Đa tạ đạo hữu @ngocdo2141989 đã đẩy Kim Phiếu !!!

Bạn đang đọc Yêu Nữ Xin Tự Trọng (Bản Dịch) của Tụ Lý Tiễn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nghiệt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.