Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói xấu

Phiên bản Dịch · 2376 chữ

Giang Vân Hạc bình tĩnh đi tới bên cạnh Cơ Thi Trạch, không mở miệng giải thích, cũng không muốn giải thích.

Hắn biết Cơ Lăng đang nghĩ gì.

Nếu trước đó Cơ Thi Trạch cho người dẫn hắn đi cửa sau, nói không chừng có thể tránh thoát. Tuy nhiên, Cơ Thi Trạch không làm như thế. Lúc này cho người dẫn mình đi cửa sau, một là đang chột dạ, hai là có phần muốn xúc phạm.

Cho nên Giang Vân Hạc chủ động đứng ra.

"Tô Tiểu Tiểu làm hiệp khách lâu như vậy, hiện giờ nên đến phiên ta, mặc dù tương lai mất đi cơ hội đâm sau lưng nhưng cũng đáng." Giang Vân Hạc đang nghĩ đến điều đó.

"Ngươi là ai?" Cơ Lăng nhìn chằm chằm Giang Vân Hạc với ánh mắt bất thiện.

Quan hệ của hai người, hắn không cần hỏi.

Cơ Thi Trạch nói với mình thân thể không tốt, kết quả cùng một người nam tử quấn lấy nhau ở phủ thượng? Còn gì để hỏi?

Cho dù là hiểu lầm, hắn cũng không quan tâm.

"Không liên quan gì đến ngươi. Nơi này cũng không phải Đạo Tây Quận." Cơ Thi Trạch lạnh nhạt nói.

"Tử Thần Tông Giang Vân Hạc, gặp qua đạo hữu." Giang Vân Hạc cười tủm tỉm nói.

Cơ Lăng thân phận không thấp, nhưng mình là đệ tử Nam Nguyệt, không cần để ý những thứ đó.

Đây là lợi ích khi có một sư phụ tốt.

Nhưng nụ cười của hắn khiến Cơ Lăng nhìn rất chướng mắt.

"Rất tốt." Cơ Lăng liếc nhìn hai người, không nói lời nào, quay đầu bước đi.

Giang Vân Hạc không quan tâm thân phận của hắn và hắn cũng không quan tâm thân phận Giang Vân Hạc, hiện tại trong đầu hắn chỉ nghĩ cách làm sao giết tên đối diện này để xả giận.

"Xem ra, ta đã liên lụy đạo hữu." Cơ Thi Trạch lạnh lùng chờ Cơ Lăng rời khỏi, quay đầu xin lỗi.

"Nếu cảm thấy có lỗi, không bằng để ta vẽ thêm nhiều bức tranh a." Giang Vân Hạc không thèm để ý chút nào nói.

Cơ Thi Trạch nhìn Giang Vân Hạc, sau đó đầy thâm ý nói: "Nếu đạo hữu không sợ bị người khác chĩa mũi nhọn vào, ta ngược lại thật là có thể."

"Nói như vậy, ta kiếm lời rồi." Giang Vân Hạc lập tức cười to nói.

"Hôm nay đạo hữu đã không còn tâm trạng, thôi thì để sau khi ta xem xong những quyển này lại đến bái phỏng sau vậy." Giang Vân Hạc nhướng mày mỉm cười, hướng Cơ Thi Trạch lấy tập sách bước ra cửa.

"Ta sẽ chờ." Cơ Thi Trạch nói

“Cáo từ.” Giang Vân Hạc nói.

Về phần Cơ Lăng, là con nối dõi Đạo Tây Quận Vương, giờ muốn đâm một nhát sau lưng rất khó, nhưng cũng không phải không có thu hoạch.

Ít nhất đã dạy cho hắn một điều quan trọng —— nam hài cần phải thất bại mới có thể trưởng thành.

Mặc dù hắn không thích loại trưởng thành này.

Một đường thong dong về Trình phủ, trên đường không có bất cứ phiền phức gì, dù là Quận Vương chi tử, dù là tên chuyên phá hoại, cũng sẽ không ở giữa đường gây chuyện, chỉ có kẻ ngốc mới làm ra chuyện này.

Nếu đối phương động thủ, Giang Vân Hạc cũng không lo lắng.

Hắn cảm thấy, không có người nào ở Khí Hải cảnh chạy nhanh hơn hắn, thậm chí dù là tu sĩ mới bước vào Nguyên Môn cũng không nhanh hơn hắn.

Chỉ cần người khác không chạy nhanh hơn mình, chính mình liền ở thế bất bại.

Mấy người Từ Hạo Thanh không ở đây, cũng không biết chạy đi đâu rồi.

Còn nhị sư tỷ, có lẽ đang ở đổ phường, cũng không biết Vĩnh Thành đổ phường còn có thể chịu được nàng bao lâu.

Tuy rằng, hiện tại mỗi ngày nàng đều thắng không ít, vậy mà còn chưa bị Vĩnh Thành đổ phường đưa vào sổ đen, điều này nằm ngoài dự đoán của Giang Vân Hạc.

Trở về phòng nhìn giá sách đầu tiên, sau đó bước đến bàn trải giấy vẽ, suy nghĩ một lát, cầm bút, trên giấy hiện lên thân ảnh nữ tử.

Nhưng không biết nên vẽ khuôn mặt như thế nào.

Nhớ lại khuôn mặt Cơ Thi Trạch, hắn đứng tại chỗ nửa ngày vẫn không vẽ xuống được. Đặt bút xuống, quay người rửa tay, mới phát hiện có thêm một thân ảnh ở sau lưng, đang nâng cằm nhìn mình đầy thích thú.

"Xem ra ta phải đi mua một cái trận bàn." Giang Vân Hạc vừa rửa tay vừa nói, gian phòng này giống như cái chợ, ai muốn tới thì tới muốn đi thì đi.

Tô Tiểu Tiểu bắn ra một hạt mai châu, Giang Vân Hạc lập tức đưa tay nắm lấy, đưa linh lực vào, sau đó ném xuống đất, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một bộ mười ba cây tiểu kỳ.

"Ngũ Trần Trận, bảo hộ phương viên ba mươi trượng, nếu không biết pháp quyết tiến vào, sẽ bị Ngũ Thức lạc trần." Tô Tiểu Tiểu tùy ý nói, ngón tay chạm vào, truyền một bộ pháp quyết cho Giang Vân Hạc.

Giang Vân Hạc đột nhiên hiểu rõ, cái gì gọi là Ngũ Thức lạc trần, chính là thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác, vị giác đều bị che đậy, thời gian càng lâu, ảnh hưởng càng lớn, là bộ trận pháp không tệ.

Tất nhiên, những thứ Tô Tiểu Tiểu lấy ra đều không kém, nếu không cũng sẽ không bị nàng mang đi.

"Nói lại, ngươi đang rất có hứng thú a." Tô Tiểu Tiểu đi tới tờ giấy vẽ và nhìn.

"Ngươi họa kỹ như thế nào?" Giang Vân Hạc từ đầu đến cuối đều cảm thấy mình vẽ khuôn mặt không tốt.

"Không biết." Tô Tiểu Tiểu không thèm để ý chút nào nói.

Tô Tiểu Tiểu ngoại trừ tu luyện, giết người, gây chuyện thị phi bên ngoài, am hiểu nhất là xếp giấy ếch xanh.

"Tiến độ như thế nào?" Tô Tiểu Tiểu hỏi trước.

"Ổn, nếu như không có người quấy rối, rất nhanh có thể bắt được." Giang Vân Hạc nói.

"Quấy rối?"

"Cơ Lăng, Đạo Tây Quận Vương chi tử. Tên kia hình như đang có ý với Cơ Thi Trạch, và đang cản đường ta." Giang Vân Hạc đem mười ba cây tiểu kỳ thu lại, thuận tiện nói xấu Cơ Lăng.

Nếu Tô Tiểu Tiểu có thể xử lý hắn, vậy thì tốt.

Còn Đạo Tây Quận Vương có thể hay không vì vậy truy sát Tô Tiểu Tiểu. . . Cùng Giang Vân Hạc ta có liên can gì?

Dù sao Tô Tiểu Tiểu đắc tội không ít người, đến bây giờ còn nhảy nhót tưng bừng.

"Ngươi muốn biến ta thành đao của ngươi?" Tô Tiểu Tiểu cười tủm tỉm nói.

"Nói đúng hơn, hai ta là đồng bọn. Đừng quên, ta giúp ngươi lấy bức họa kia. Nếu như hắn mỗi ngày đều tìm ta gây phiền phức, ta làm sao đi lấy bức họa?" Giang Vân Hạc trực tiếp phản bác lại.

Phải biết, không chỉ lấy bức họa, mà còn phải giải quyết Cơ Thi Trạch.

"Ta sẽ không cho hắn tìm ngươi gây phiền toái." Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút nói.

"Cẩn thận, hắn ở Đạo Tây Quận chọc đại phiền toái vẫn sống khỏe, có khả năng bên người hắn có hộ vệ." Giang Vân Hạc nhắc nhở.

"Mặt khác, nếu có cơ hội hạ thủ, phải đem đầu hắn mang về."

Tô Tiểu Tiểu nghe vậy lập tức cười mà không cười nhìn Giang Vân Hạc: "Không đơn thuần là sợ hắn tìm ngươi để làm phiền a."

Dù sao loại người như Giang Vân Hạc, nàng nhiều ít vẫn có chút hiểu rõ.

Có thể nói là một người tốt.

Hắn vậy mà chủ động đề nghị mình giúp đỡ giết người, khẳng định có chuyện khác trong đó.

"Đầu của hắn, ta đã đồng ý tặng người khác. Dù sao cũng là nhất cử lưỡng tiện." Giang Vân Hạc cũng không giấu diếm.

Hắn mở miệng nhờ Tô Tiểu Tiểu giúp đỡ giết người, đương nhiên không cần phải giấu diếm.

"Ồ?" Tô Tiểu Tiểu hiếu kỳ.

"Là sự tình ở Đạo Tây Quận." Giang Vân Hạc kể lại việc bản thân đồng ý lấy thủ cấp Cơ Lăng, đổi lấy việc Thủy Quân lui binh.

Tô Tiểu Tiểu nghe xong, ánh mắt kỳ lạ nhìn Giang Vân Hạc.

Một lúc lâu sau nói: "Ta biết ngươi là một người rất tốt, không nghĩ tới ngươi còn biết tìm phiền toái cho mình."

"Bởi vì những người đó rất đáng thương." Giang Vân Hạc nhún vai, nếu không nhìn thấy, chỉ nghe chuyện này ở một nơi nào đó, chưa chắc sẽ làm như thế. Suy cho cùng, dưới tình huống đó, nhân mạng chỉ là một con số.

Chỉ khi tận mắt nhìn thấy, mới cảm thấy hoàn toàn khác biệt, đã có năng lực, sẽ không thờ ơ.

Tuy nói có chút phiền phức, nhưng vẫn có đường sống.

"Nếu ở bên trong Vĩnh Thành, sợ là có chút phiền phức." Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc cân nhắc, nàng cũng không quan tâm đến việc giết Cơ Lăng.

Nhưng nếu Cơ Lăng có hộ vệ, muốn ở trong Vĩnh Thành lấy đầu của hắn có chút khó khăn.

Bên trong Vĩnh Thành có một vị Quận Vương, một vị Dược Vương thần, đều là chân nhân cấp bậc cao thủ, muốn ở dưới mắt bọn hắn giết chi tử Đạo Tây Quận Vương, trừ phi bọn hắn đều là người mù.

Giang Vân Hạc nghĩ lại, chuyện này thực sự không dễ dàng.

"Được rồi, trước tiên cho hắn chút phiền toái, để hắn đừng đến phiền ta, đừng để hắn phát giác được nguy hiểm, ta sẽ nghĩ cách tạo ra cơ hội ra tay, đến lúc đó mới hạ thủ."

"Muốn hắn gặp phiền toái, nhưng không thể để hắn phát giác được nguy hiểm. . ." Tô Tiểu Tiểu trầm ngâm một chút: "Ta cảm thấy ngươi đang làm khó ta."

"Tận lực cho hắn một chút phiền toái nhỏ là được." Giang Vân Hạc thở dài.

Dù sao có thể để cho đối phương ít làm phiền mình đã là tốt rồi.

"Đúng rồi, mấy ngày nay ta có tìm cơ hội đột nhập vào phủ đệ Cơ Thi Trạch, xác nhận một chuyện, nơi đó có Nguyên Môn tu sĩ, ngươi tốt nhất nên cẩn thận." Tô Tiểu Tiểu nói.

Giang Vân Hạc nhíu mày, số lượng Nguyên Môn tu sĩ cũng không ít, chân nhân không xuất thủ, Nguyên Môn lại có thể.

Nếu ở trong một số tiểu môn phái như Tử Ngọc Môn thì những người này có thể làm trưởng lão.

Phủ thượng Cơ Thi Trạch tại sao lại có người như vậy? Cho dù nàng là Quận Vương chi nữ, cũng không thể mời tới cao thủ như vậy.

"Ta đã biết." Giang Vân Hạc gật đầu, sau đó nghĩ tới cái gì đó, dò hỏi: "Là nam hay là nữ?"

Vạn nhất là nam tử, có một ít liên quan với Cơ Thi Trạch, chính mình tới cửa chụp mũ của hắn, chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết?

Mặc dù từ việc quan sát Cơ Thi Trạch hôm nay, cho ra kết luận, loại khả năng này không lớn, nhưng không thể không phòng.

"Nữ."

Giang Vân Hạc lúc này mới yên lòng.

"Mục Thanh Tước ở Vĩnh Thành, hẳn không làm gì được ngươi? Ngươi còn để cho nàng lấy tên tuổi của ngươi ở ngoài thành giết người?"

"Vẫn chưa đến lúc." Tô Tiểu Tiểu lắc đầu: "Tên kia rất phiền phức, ta hiện tại dựa vào Vĩnh Thành mới có thể ẩn thân, chỉ cần lộ diện, sẽ bị để mắt tới, sau đó muốn làm chuyện gì cũng đều khó khăn."

Giang Vân Hạc nhún vai, xem ra Tô Tiểu Tiểu không thể rửa sạch tội danh rồi.

Phong Lôi Sơn Sở Cuồng Nhân chỉ sợ sẽ còn tìm đến mình.

Được rồi, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, cùng lắm thì để bọn người Bùi Âm cùng Từ Hạo Thanh tránh đi trước, còn mình mình thì sẽ không thành vấn đề, dù sao tên Sở Cuồng Nhân này bản lãnh không phải thiên về tốc độ.

...

Một nơi nào đó trong phủ thượng Vĩnh Thành.

"Công tử, tìm được rồi." Một trung niên tu sĩ gõ cửa bước vào.

Cơ Lăng mặt âm trầm: "Đã tìm được? Nói. Ta ngược lại muốn xem, đây là nhân vật nào, dám cùng ta tranh giành Cơ Thi Trạch."

"Công tử còn nhớ lời đồn kia không, thời điểm lưỡng đạo luận kiếm, Chấp Nguyệt cùng Tô Tiểu Tiểu ra tay đánh nhau."

Cơ Lăng nghe xong lập tức nhớ lại, lúc ấy không thể tưởng tượng nổi, Chấp Nguyệt cùng Tô Tiểu Tiểu vì tranh giành nam nhân mà đánh nhau.

"Cái này, ta thật rất có ấn tượng."

Cơ Lăng không nghĩ tới, lúc ấy chỉ xem là trò cười, giờ người trong cuộc lại xuất hiện ở trước mặt mình, hơn nữa còn cùng Cơ Thi Trạch có quan hệ không minh bạch.

"Trước đem chuyện này để lộ cho Tử Thần Tông Linh Cơ Viện." Cơ Lăng cười lạnh một tiếng, Linh Cơ Viện chưởng lệnh đệ tử cũng không phải nữ nhân bình thường, biết tin tức này, chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Lúc đầu muốn mệnh của tiểu tử này, nhưng bây giờ đã đổi chủ ý.

Nói không chừng, có thể để cho bọn hắn trở mặt thành thù, ta còn có cơ hội nếm thử tư vị cái gọi là Vạn Nam đệ nhất mỹ nhân.

"Điều tra hành tung mỗi ngày của tiểu tử này."

Bạn đang đọc Yêu Nữ Xin Tự Trọng (Bản Dịch) của Tụ Lý Tiễn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nghiệt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.