Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta rất am hiểu mượn đồ vật

Phiên bản Dịch · 1988 chữ

Giang Vân Hạc trở về phòng, mở bức tranh ra, chỉ thấy một nử tử nằm nghiêng trên giường, khóe miệng mỉm cười, gương mặt đỏ ửng, trong ánh mắt tràn ngập mị ý.

"Rất đẹp." Giang Vân Hạc cảm thấy bức họa này so với những bức họa trước đó tốt hơn rất nhiều.

Quả nhiên mình rất có năng khiếu vẽ mỹ nhân.

Cũng giống như người giỏi vẽ núi, có người giỏi vẽ nước, có người giỏi vẽ ngựa, lại có người giỏi vẽ tôm.

Đây được gọi là thiên phú.

Giang Vân Hạc cảm thấy mình thực sự có thể vẽ Bách Mỹ Đồ, nếu như có thể vẽ những nữ tử đẹp nhất thiên hạ, vậy thì quá tuyệt vời.

Dù sao, làm người dù sao cũng cần phải có niềm yêu thích cùng lý tưởng.

Tu hành quá đơn giản, Giang Vân Hạc không phải là cuồng nhân tu hành, cũng không phải là kẻ thích chiến đấu.

Vẽ mỹ nhân thiên hạ vẫn tốt hơn nhiều.

Giang Vân Hạc thưởng thức bức chân dung của Cơ Thi Trạch và đợi Tô Tiểu Tiểu đến.

Hắn tin tưởng, mình ở lại một đêm, Tô Tiểu Tiểu khẳng định sẽ biết và tìm tới cửa.

Quả nhiên, còn chưa tới một chén trà, một thân ảnh xuất hiện mang theo con gió vào trong phòng.

Tô Tiểu Tiểu ôm một túi giấy bánh bao ngồi bên cạnh bàn, cắn một miếng bánh, hai má tròn xoe giống như con sóc.

Hình tượng lúc này của nàng khác một trời một vực.

Nhưng Giang Vân Hạc đã sớm biết, cách ăn của Tô Tiểu Tiểu... Rất bình thường. ..

Chẳng có gì ưu nhã.

Nàng cũng chằng quan tâm tới, người khác cũng không dám ở trước mặt nàng nói cái này.

Tô Tiểu Tiểu đem toàn bộ bánh bao ném vào miệng, lại móc ra một bầu rượu uống nửa bình, mới vui vẻ nói: "Bánh bao nhà này làm rất ngon, khó trách nhiều người xếp hàng như vậy."

"Nhà nào?" Giang Vân Hạc hiếu kì hỏi.

"Thế nào? Điều tra rõ ràng chưa?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.

"Lầu một trong khuê phòng của Cơ Thi Trạch là thư phòng, bên trong có treo một bức họa, chính là Giang Sơn Đồ mà ngươi yêu cầu."

"Chậc chậc, đồ cặn bã." Tô Tiểu Tiểu nói, chính mình mất rất nhiều công sức cũng không vào được, Giang Vân Hạc chỉ dùng mười ngày là có thể đi vào khuê phòng nhà người ta, còn ở đó một đêm.

"Qua sông phá cầu cũng không có nhanh bằng ngươi, huống chi là băng qua sông." Giang Vân Hạc giang hai tay: "Nếu không phải vì giúp ngươi, ta cũng không đến mức hi sinh nhan sắc như vậy?"

"Ha ha, chờ Chấp Nguyệt tới làm phiền ngươi đi." Tô Tiểu Tiểu khẽ cười một tiếng.

Giang Vân Hạc nhún vai, chuyện này hắn cũng không lo lắng, hắn chắc chắn sẽ giải quyết tốt Chấp Nguyệt.

"Nói đến, thật là nhẫn tâm, ngươi mới là nhân tài kiệt xuất. Lần đầu tiên thấy ngươi nhờ ta giúp đỡ, ta vẫn còn châm chọc, khiêu khích xem náo nhiệt."

"Dù sao cũng chỉ là thuận theo tâm ý, ngươi chính là đại lừa gạt. Không có ta, ngươi sẽ không có ý đồ với nàng, mà sẽ đánh chủ ý lên người khác, ta chỉ là cái cớ để ngươi đi gạt người."

"Chuyện tình cảm, sao có thể nói là lừa gạt?" Giang Vân Hạc khẽ lắc đầu, Tô Tiểu Tiểu vẫn không hiểu.

"Hiện tại khó mà nắm chắc, tương lai khó mà nắm lấy, chỉ có hồi ức mới là tài phú trân quý nhất mà chúng ta có được. Ta và nàng cùng nhau lưu lại một kỷ niệm đẹp, trong tương lai sẽ luôn luôn hoài niệm. Ta nghĩ không ra còn điều gì tốt hơn chuyện này."

"Lần đầu tiên, ta nhìn thấy người đem hành vi cặn bã nói vừa mới mẻ vừa tinh tế như vậy." Tô Tiểu Tiểu hơi thu liễm nụ cười trên mặt, trông hơi kỳ lạ.

"Khi nào ngươi thích một ai đó thực sự thì ngươi sẽ hiểu." Giang Vân Hạc khẽ lắc đầu, nghĩ đến tính tình hỉ nộ vô thường của Tô Tiểu Tiểu, người nào sẽ xui xẻo dính phải đây.

Quay lại chuyện chính: "Nói chính sự đi, tiếp theo ngươi định làm gì? Đem tranh giả đổi tranh thật hay sao?"

Lần trước, có rất nhiều điều Tô Tiểu Tiểu chưa nói ra hết. Nhưng bây giờ, đã tìm hiểu đủ sâu cạn về Cơ Thi Trạch, cũng nên nói những gì cần nói?

"Ta chưa từng nhìn thấy bức tranh, đi đâu để tìm tranh giả đây? Hơn nữa, còn phải giấu diếm ánh mắt Cơ Thi Trạch." Tô Tiểu Tiểu giật giật khóe miệng, nàng đang định lẻn vào lấy trộm, nhưng giờ phải tìm được bức tranh giả giống hệt?

Giang Vân Hạc nhíu mày: "Ngươi định để ta trộm bức tranh?"

Tô Tiểu Tiểu nhìn hắn tán thưởng.

"Không bằng để ta nói với nàng, ta muốn bức tranh này." Giang Vân Hạc suýt chút nữa cười nhạo nàng, chẳng lẽ lâu nay ngươi không có kế hoạch nào sao?

"Cũng có thể." Tô Tiểu Tiểu vẻ mặt tán thưởng.

Giang Vân Hạc: ...

"Hoặc là ngươi đem toàn bộ tình huống bên trong nói cho ta biết, rồi dẫn Cơ Thi Trạch cùng Nguyên Môn cảnh cao thủ ra bên ngoài, ta có thể trực tiếp động thủ." Tô Tiểu Tiểu cuối cùng cũng nói một chút ý kiến của bản thân.

"Được rồi, trước tiên ngươi nói bí mật của bức tranh." Giang Vân Hạc chuyển đề tài."Quyển trục có hai tầng? Hay là có phương pháp gì khác? Có lẽ, ta có thể trực tiếp đem bí mật bên trong lấy ra."

"Rất đơn giản, bức họa này cần phải dùng nhục thân Thanh Ngưu Sơn Quân làm thành ấn đặt lên phía trên, mới có thể thấy địa điểm thực sự."

"Lấy nhục thân Sơn Quân làm thành ấn?" Giang Vân Hạc kinh ngạc nói.

"Đúng, năm đó Thanh Ngưu Sơn Quân trấn áp mười vạn đại quân Tiên Ung Quốc, sau này Thanh Ngưu Sơn Quân chiến bại, nhục thân được luyện chế thành Thanh Ngưu ấn."

Giang Vân Hạc tưởng tượng một chút, năm đó Tiên Ung Quốc có thể nói là cường đại, khắp nơi liệp sát Sơn Quân Thủy Thần, mà Thanh Ngưu Sơn Quân có thể trấn áp mười vạn đại quân Tiên Ung Quốc, có thể thấy thực lực của hắn bên trong Sơn Quân Thủy Thần mạnh mẽ như thế nào.

Nhưng cường giả như vậy, lại bị luyện thành một Thanh Ngưu ấn.

Cho nên nói. . . Hắn chạy không đủ nhanh!

Nhưng Sơn Quân Thủy Thần chịu ảnh hưởng cực lớn từ đất phong, thực lực giảm xuống không chỉ một bậc sau khi rời khỏi, thậm chí còn bị tước bỏ thần vị. Vì thế, rất nhiều người thà chết chứ không chạy trốn.

"Thanh Ngưu Ấn trong tay ngươi?" Giang Vân Hạc có chút hiếu kỳ với Thanh Ngưu Ấn, dùng nhục thân Sơn Quân luyện chế thành ấn, cũng không chỉ dùng để vẽ tranh đúng không?

"Ta biết nó đang trong tay ai."

Giang Vân Hạc trầm mặc một lúc: "Đêm nay, ngươi muốn ăn cua.Ngươi qua nhà hàng xóm bên trái mượn ít dấm, rồi qua nhà hàng xóm bên phải mượn cua. Ngươi muốn vậy sao?"

"Nghe có vẻ lạ, nhưng không sai.

Người kia không dễ đối phó, chỉ có mượn ấn trước rồi lại đến cửa mượn Thanh Ngưu ấn sau."

Giang Vân Hạc quan sát một lúc, tìm không thấy một chút xấu hổ nào trên khuôn mặt Tô Tiểu Tiểu.

"Ở trong tay ai?"

"Phượng Hành."

"Hắn tới Vĩnh Thành rồi?" Giang Vân Hạc đương nhiên biết Phượng Hành là ai. Lần này, hắn là một trong hai nhân vật chính phong khởi vân dũng trong Vĩnh Thành, là thế hệ trẻ tuổi đầu tiên.

"Đang ở ngoài thành, Tiểu Thanh quán. Cho nên, ngươi chỉ cần đưa bức họa cho ta, một canh giờ sau ta có thể trả lại."

Giang Vân Hạc nhắm mắt lại suy tư, trộm đi một canh giờ rồi trả lại, nghe thì đơn giản. Nhưng trên thực tế, không gian hoạt động quá nhỏ, gần như không có khả năng.

Mình phải dẫn Cơ Thi Trạch cùng Nguyên Môn cảnh cao thủ ra bên ngoài, để Tô Tiểu Tiểu có cơ hội lấy đi. Nhưng Cơ Thi Trạch không phải người ngu, nàng khẳng định biết, chính mình có liên quan.

Nếu như vậy, không bằng chính mình trực tiếp lừa gạt mượn đi.

Liên quan đến bảo tàng Tiên Ung Quốc, Cơ Thi Trạch chỉ cần không phải là kẻ ngốc, chắc chắn không cho mượn.

Chính mình cùng nàng chỉ là giao lưu sâu một phen mà thôi, mối quan hệ còn chưa tốt lắm.

Nhưng chưa chắc không có khả năng. . . Cơ Thi Trạch đem bức họa đặt ở đó, hơn nữa chỉ có một bức họa có vấn đề bên trong.

Tô Tiểu Tiểu và những người bên ngoài đều biết bức họa nằm trong tay Cơ Thi Trạch, chứng tỏ tin tức này không quá bí ẩn. Đã vậy, Cơ Thi Trạch còn treo lên tường, dù là có một ít cấm chế trận pháp cũng hơi đơn giản.

Cho hắn cảm giác giống như là cố ý để cho người ta trộm đi.

Một lúc lâu sau, Giang Vân Hạc mở to mắt: "Giang Sơn Đồ nằm trong tay Cơ Thi Trạch bao lâu rồi?"

"Ít nhất là mười năm."

"Không có ai khác có ý đồ hay sao?"

"Tất nhiên là có, theo ta được biết, có bốn người tà đạo đã chết bên trong phủ thượng của nàng."

"Cho nên, nàng đang muốn câu cá phát tài đúng không?" Giang Vân Hạc cảm thấy, mình thực sự đánh giá thấp Cơ Thi Trạch.

Tô Tiểu Tiểu chỉ biết có bốn người, nói không chừng còn nhiều hơn nữa. Dám đánh chủ ý tới phủ thượng của nàng, tất nhiên không phải là hạng tầm thường, nếu chết mười người tám người, nàng đúng là phát tài thực sự.

"Ngươi có thể đi mượn Thanh Ngưu Ấn, vậy thì Cơ Thi Trạch bỏ ra một số tiền lớn, cũng có thể mượn được?"

"Ngươi cảm thấy, Phượng Hành quan tâm tới những ngoại vật hay sao?" Tô Tiểu Tiểu cười nhạo nói: "Thanh Ngưu Ấn là bảo vật hộ thân của hắn, nếu không phải hắn nợ ta ít đồ, ta muốn mượn cũng không được. Hơn nữa, Thanh Ngưu ấn có thể tiết lộ tin tức, ta cũng tình cờ biết được, ngay cả Cơ Thi Trạch và Phượng Hành cũng không biết điều đó."

Giang Vân Hạc muốn khuyên Tô Tiểu Tiểu hợp tác với Phượng Hành, Cơ Thi Trạch. Tô Tiểu Tiểu và Phượng Hành đều là Nguyên Môn cao thủ, mà Cơ Thi Trạch phủ thượng cũng có Nguyên Môn cảnh, thực lực tam phương chênh lệch không lớn và mỗi bên có thể đạt được thứ mình muốn.

Nghĩ lại, Giang Vân Hạc biết Tô Tiểu Tiểu đang lo lắng điều gì.

Vĩnh An Quận Vương.

Phải biết, năm đó Tiên Ung Quốc mạnh mẽ như thế nào, bảo tàng được lưu lại, cho dù Vĩnh An Quận Vương là chân nhân, cũng muốn có bằng được.

"Ta có thể mượn thử." Giang Vân Hạc suy nghĩ một lúc, cảm thấy phương pháp này đơn giản nhất, trực tiếp nhất.

Mượn đồ vật. . . Hắn rất am hiểu.

Mượn không được thì lừa gạt

Bạn đang đọc Yêu Nữ Xin Tự Trọng (Bản Dịch) của Tụ Lý Tiễn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nghiệt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.