Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quang minh chính đại đạp mấy chiếc thuyền

Phiên bản Dịch · 1864 chữ

Trong lúc Giang Vân Hạc cùng Tô Tiểu Tiểu gặp mặt, Cơ Trường Du xuất hiện trong phủ thượng Cơ Thi Trạch ngay khi Thanh Linh Đồng Tử rời đi.

"Giang Vân Hạc qua đêm trong nhà của ngươi?" Cơ Trường Du vội vàng chạy đến liền hỏi câu này đầu tiên. Trên thực tế, đây là một câu nói nhảm, hắn cũng không phải người mù, làm sao hắn có thể không nhìn thấy mị ý trên mặt Cơ Thi Trạch được cơ chứ?

Kỳ thật, Giang Vân Hạc nửa đêm qua còn chưa rời khỏi, hắn đã nhận được tin tức. Sáng hôm nay, Giang Vân Hạc vừa đi, hắn vội vàng chạy tới.

"Ngươi đến chỉ hỏi cái này?" Cơ Thi Trạch tâm tình không tệ, vừa vặn dùng Giang Vân Hạc làm dao và làm cho Thanh Linh Đồng Tử mất không ít máu.

"Ngươi biết hắn là ai?" Cơ Trường Du mở to hai mắt nhìn.

"Danh môn đại phái, Chưởng Nguyệt chân nhân đệ tử."

"Ta không phải có ý này, ngươi có biết bên cạnh hắn có bao nhiêu người không? Chấp Nguyệt, Tô Tiểu Tiểu, còn có Trác Như Mộng kia nữa. . . Đây chỉ là những người đã biết. Hơn nữa, ngươi mới gặp hắn mấy lần?"

"Vậy thì sao? Có người mỗi ngày gặp cũng không thích, có người gặp một lần liền thích. Hắn giỏi văn chương, giỏi nói chuyện, dễ làm người khác thích. Khi còn là tán tu, hắn gặp được Chấp Nguyệt, Tô Tiểu Tiểu, ta thích hắn không phải rất bình thường sao?" Cơ Thi Trạch nói khẽ.

"Huống chi, đây không phải những gì ngươi muốn sao?"

"Ta chỉ muốn kết bạn với hắn, không nghĩ tới lại đem muội muội dâng cho hăn." Cơ Trường Du tức giận nói."Ta chẳng thấy cái gì ngon, ngoại trừ ăn cơm chùa."

"Muốn ăn cơm chùa ngon cũng cần phải có bản lĩnh. Ngươi không hiểu, loại người như vậy, có rất nhiều nữ nhân cam tâm tình nguyện cho hắn ăn cơm chùa."

"Ngươi có phải là Thi Trạch không?" Cơ Trường Du bắt đầu hoài nghi người trước mặt bị tráo đổi hay là bị chuốc thuốc mê.

Cơ Thi Trạch mỉm cười.

"Ngươi muốn cùng Chấp Nguyệt, Tô Tiểu Tiểu và Trác Như Mộng tranh giành?" Cơ Trường Du nhíu mày nói. Mặc dù, muội muội của mình rất giỏi nhưng so với những người khác, làm ca ca như hắn cũng không có lòng tin.

"Tại sao phải tranh giành? Ta hiện tại thích hắn, về sau chưa chắc sẽ thích hắn." Cơ Thi Trạch từ tốn nói.

Cơ Trường Du chết lặng nửa ngày.

Nhưng chuyện này tốt nhất không nên nói nữa.

"Đúng rồi, Thanh Linh Đồng Tử tìm ngươi làm gì?"

"Ngươi biết, thương thế của hắn không thể xử lý được, muốn đổi gốc Huyết Hồng thảo từ ta."

Nán lại chỉ chốc lát, Cơ Trường Du rời đi, Cơ Thi Trạch đến cái sân nằm bên trong phủ.

"Cửu U Mộc đã tới tay." Cơ Thi Trạch ngồi trước mặt một nữ tử.

"Biết. Lời ngươi nói với Cơ Trường Du là thật?" Nữ tử so với nàng lớn hơn vài tuổi, giữa lông mày có một hồng sắc ấn ký hình thoi, mặc một thân trường bào màu đen. Nhưng nếu nhìn kỹ, có vài vết tích trên trường bào, giống như từng đôi mắt nhắm nghiền.

"Ngươi lại nghe lén ta nói chuyện?" Cơ Trường Du bình thản, bị nghe lén cũng không có gì bất mãn.

"Khoảng cách gần như vậy, ta không muốn nghe cũng không được. Nếu không muốn bị ta nghe lén, ngươi bố trí cấm chế là được."

"Nói cách khác, tối hôm qua, ngươi nghe một đêm?" Cơ Thi Trạch tự tiếu phi tiếu nói.

"Ngươi nghĩ ta muốn nghe sao? Giống như tiếng mèo động dực kêu cả đêm." Trên mặt nữ tử không có chút gượng gạo nào.

Cơ Thi Trạch cười, quay lại chủ đề cũ: "Có thật có giả, hắn làm người khác thích là thực, ta không ngại cùng hắn có một đoạn qua lại."

"Dù sao, trong lòng ngươi hiểu rõ là được, đừng để sai lầm."

Cơ Thi Trạch nháy nháy mắt, khóe miệng mang theo ý cười.

. . .

Tô Tiểu Tiểu đi, Giang Vân Hạc không biết làm gì, cầm cái lô nhỏ nấu thuốc.

Không liên quan gì đến hư hay không hư, đã là người tu tiên, còn để thận hư sao?

Thắt lưng có chút đau.

Nam nhân, dù sao cũng phải đối xử tốt với bản thân, phải chăm sóc tốt cho bản thân.

Đáng tiếc, ta không biết luyện đan, phần lớn dược lực đều bị lãng phí, chỉ còn lại ba phần, còn để bản thân nấu thuốc. Tốt hơn hết là đi tiệm thuốc mua chút ít đan dược bổ khí huyết.

Giang Vân Hạc càng nấu thuốc càng cảm thấy hành vi hiện tại của chính mình thật ngớ ngẩn.

Còn về học luyện đan, hắn chưa từng nghĩ đến. Dù sao, hắn cũng không nghĩ đến việc học y để bổ thận.

Hắn chỉ hứng thú với tu hành, nguyên nhân là vì hắn muốn trường sinh.

Còn những cái khác, hắn không có hứng thú lắm.

Đun thuốc một lúc, một thân ảnh xuất hiện trong phòng, ngửi ngửi mùi hương trong không khí, miệng hơi cười: "Đáng đời."

Giang Vân Hạc nhìn nàng một cái "Là do yêu tinh ngươi hại ta."

"Rõ ràng là ngươi chiếm tiện nghi mà." Trác Như Mộng nét mặt tươi cười như hoa.

"A."

Giang Vân Hạc không muốn để ý đến nàng, yêu tinh này quá độc ác.

So với Chấp Nguyệt và Tô Tiểu Tiểu, nàng khó chơi hơn nhiều.

"Ngươi đi dạo cùng ta có được không?"

"Thật ra ta muốn đi cùng ngươi, nhưng ta hiện tại đang bệnh, không thấy ta nấu thuốc hay sao?" Giang Vân Hạc thở dài, lấy bệnh làm cái cớ để trốn.

"Ta cho ngươi thuốc." Trác Như Mộng lật bàn tay, một bình nhỏ rơi xuống trong lòng bàn tay.

"Bên trong có một hạt Tạo Hóa Hoàn, dùng để bổ khí huyết không gì tốt hơn."

Giang Vân Hạc trở nên cực kỳ cổ quái, yêu tinh này thật đúng là. . . TM tri kỷ nha!

"Hơn nữa, mấy ngày nay Cơ Lăng không tìm ngươi phiền phức, ta cũng bỏ khá nhiều công sức." Trác Như Mộng lại nói.

"Muốn ta đút cho ngươi sao?" Trác Như Mộng mở miệng bình, một viên thuốc hình tròn to hơn hạt đậu nành lăn xuống lòng bàn tay, làm bộ muốn đem viên thuốc cho vào miệng chính mình.

"Được rồi, ta tự làm." Giang Vân Hạc tiếp nhận viên thuốc ném vào trong miệng. Một lát sau, hóa thành từng luồng hơi ấm truyền vào thân thể và tứ chi, thắt lưng không còn đau, chân không còn mềm nhũn.

Với dược hiệu của viên thuốc này, không dưới một trăm Linh Châu.

Mặc dù loại thuốc chính mình mua lần trước cũng trên trăm Linh Châu, nhưng cũng chỉ đủ làm ra nửa lô đan dược.

"Đi thôi, ngươi muốn đi đâu?"

"Đi đâu cũng được." Trác Như Mộng cười tủm tỉm ôm cánh tay Giang Vân Hạc, đi đâu không quan trọng, quan trọng là đi cùng ai.

Hai người cũng không đi cửa chính, nếu để mấy người Từ Hạo Thanh nhìn thấy cũng không hay lắm. Vài giây sau đã xuất hiện ở ngoài viện, đi lại trên đường như là người bình thường.

Sau khi cả hai người rời đi, một nữ tử xuất hiện trước Trình phủ, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong.

"Xin hỏi cô nương là người phương nào?" Gia đinh Trình gia lễ phép hỏi. Kể từ khi có vài vị thượng sư đến ở Trình phủ, thì có những thượng sư của các tông môn khác đến đây, họ nào dám chậm trễ? Huống chi, nữ tử này nhìn không giống người bình thường.

"Tử Thần Tông Giang Vân Hạc Giang đạo hữu có ở đây không?" Nữ tử kia dò hỏi.

Trong lòng gia đinh hiểu rõ, thì ra là đến tìm thượng sư kia.

"Không biết tôn giá là?"

"Cứ nói là Đan Tâm Tông cố nhân tới thăm."

Nếu như Giang Vân Hạc ở đây thì có thể nhận ra người này, chính là Đan Tâm Tông Nhậm Như Ngọc.

Lần trước ở Bạch Long đại trạch, Giang Vân Hạc để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho Nhậm Như Ngọc, thậm chí còn cứu nàng một lần. Lần này, trên đường đến đây, nhận được tin tức Giang Vân Hạc đang ở Vĩnh Thành. Vừa mới đến, liền để lại những người khác đi tìm Giang Vân Hạc.

Một lát sau, Trình Nghiệp xuất hiện ở trước cửa, vừa nhìn thấy nữ tử liền rung động, vậy mà lại là cao thủ Khí Hải cảnh. Hơn nữa, trong số các môn phái, Đan Tâm Tông không tính là cường đại, nhưng cũng có thể xem như trung đẳng. Lại nói, Đan Tâm Tông ở lĩnh vực luyện đan có địa vị đặc biệt, Trình gia từ lâu đã muốn có mối quan hệ với bọn họ.

"Gặp qua thượng sư, ta đã phái người thông báo cho Giang thượng sư, nhưng Giang thượng sư không ở trong phòng, không biết đi từ lúc nào." Trình Nghiệp cung kính nói.

"Ồ?" Nhậm Như Ngọc không nghĩ tới chính mình uổng công đến đây, nhưng cũng không nghĩ nhiều: "Vậy ngày khác ta trở lại."

. . .

Phía trên một gian tửu lâu, Thanh Linh Đồng Tử và Cơ Trường Du ngồi đối diện nhau bên cửa sổ, đang nói cái gì đó.

Thanh Linh Đồng Tử vô tình nhìn ra bên ngoài, liền nhìn thấy hai người đang đi trên đường. Người mặc trường bào Nguyệt Bạch là Giang Vân Hạc, còn người đang mỉm cười, ôm cánh tay của hắn là Trác Như Mộng, hai người hình như đang dạo phố.

Sáng sớm nay, Giang Vân Hạc mới rời khỏi phủ thượng Cơ Thi Trạch, mới qua mấy canh giờ? Đã đi ra bên ngoài dạo phố với một nữ nhân khác rồi?

Thanh Linh Đồng Tử đảo mắt nói: "Ta vừa nhìn thấy người quen."

Cơ Trường Du nhìn theo ánh mắt của hắn, sắc mặt hơi thay đổi.

"Sáng sớm ta đến phủ thượng Huyền Chủ, hắn mới từ đó đi ra. Nghe nói tối hôm qua, hắn qua đêm ở phủ thượng Huyền Chủ... Huyền Chủ và hắn có quan hệ như thế nào?" Thanh Linh Đồng Tử không quên nói xấu Giang Vân, nhưng những gì hắn nói Cơ Trường Du đều đã biết.

Cơ Trường Du trên mặt âm tình bất định: "Đồ cặn bã."

Chân đạp nhiều thuyền vậy mà có thể đạp quang minh chính đại như thế, Cơ Trường Du có chút bội phục từ tận đáy lòng.

Một lát sau, xoay đầu lại, không nhìn nữa.

Bạn đang đọc Yêu Nữ Xin Tự Trọng (Bản Dịch) của Tụ Lý Tiễn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nghiệt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.