Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngàn cân treo sợi tóc

Tiểu thuyết gốc · 1556 chữ

Đại đao nện thẳng, song kiếm chắn trước người.

Cả hai cùng phản chấn lui ra xa.

Xuân Hồng dè chừng nhìn đối thủ, đối diện Lang Kiệt cũng không còn bộ dáng nhàn nhã ung dung.

- Hừ, thực lực như vậy mà ngươi dám chặn giết ta sao?

Xuân Hồng hừ lạnh, vài lần giao thủ, nàng biết Lang Kiệt giống nàng, đều là Hóa Cảnh viên mãn, nhưng với thực lực như vậy, cho dù có chặn giết thành công thì Dạ Lang đoàn của bọn chúng cũng phải trả giá rất lớn, tên khốn âm hiểm Lang Kiệt không dại gì mà làm vậy, chỉ có thể là do được lợi lớn hoặc có cao thủ hỗ trợ mà thôi.

Suy đoán của nàng liền được chứng thực, Lang Kiệt nở nụ cười quái dị nói.

- Quả không hổ danh Thiết Đao Xuân Hồng, một thân bản lĩnh rất lớn, ta biết, nếu chỉ mình ta thì rất khó đánh bại ngươi, nhưng ngươi cũng không làm gì được ta, bởi vậy nên lần này không phải chỉ mình ta, haha.

Vừa dứt lời, một đạo đao quang sắc bén từ bên trái lướt thẳng đến Xuân Hồng.

Nàng vội xoay đại đao chắn trước người.

KENG!

Ánh mắt ngưng tụ nhìn vào một thân ảnh hắc y choàng kín đầu, sử dụng khăn che mặt chỉ chừa lại hai con mắt sâu hút thâm độc.

Nàng đã chú ý tên này từ trước, trong đội ngũ của Dạ Lang đoàn, chỉ có tên này trùm kín đầu và từ lúc hai bên bắt đầu giao chiến đến giờ vẫn không hề động thân.

Không ngờ cũng là một cường giả Hóa Cảnh, qua đòn vừa rồi, ít nhất cũng đạt đến trung giai hoặc hơn.

Thiết Đao đoàn của nàng ngoài nàng là Hóa Cảnh viên mãn, chỉ còn hai người là Tiêu Khắc và Lộc Nhiên đều là Hóa Cảnh sơ giai.

Liếc nhìn hai người đều đang bị địch nhân bên phía Dạ Lang đoàn cầm chân.

Lần này nguy cấp rồi, nàng tự tin có thể chống lại Lang Kiệt, còn khi phải đối đầu với hai địch nhân tu vi không thấp hơn thì lành ít dữ nhiều.

Tên hắc y vừa tấn công Xuân Hồng cất tiếng âm trầm.

- Cùng nhau giải quyết, ta quan sát một lúc đã tìm ra điểm yếu của ả rồi.

- Haha, tốt, liên thủ làm thịt nàng.

- Hừ, giả thần giả quỷ, xem đao.

Ba người lao vào ác chiến dữ dội, Xuân Hồng lấy một địch hai ban đầu còn dựa vào ưu thế trọng vũ khí phòng thủ, càng về sau càng khó phát huy, vết thương đã xuất hiện chi chít.

Nàng vừa phân tâm nhìn về phía Tiểu Quận Chúa đang được một người bảo vệ cố gắng thoát đi mà ăn ngay một cước tàn nhẫn của hắc y nhân vào giữa bụng.

Ọc.

Máu tươi phun ra từ miệng, ngũ tạng như muốn dập nát.

- Khốn kiếp! Có chết ta cũng sẽ kéo theo một người các ngươi! LÃNG ĐAO SÀI KHÔNG!

Chiến đao ngưng tụ Kim thuộc tính ánh lên tinh quang, quét ngang một đường, lưỡi đao như kéo dài ra thêm chục mét, phạm vi sát thương vô cùng lớn.

Cả hai tên Lang Kiệt và hắc y nhân ngưng trọng đón đỡ, bất kỳ lúc nào, chiêu thức liều mạng của người bị dồn vào chân tường đều nguy hiểm vô cùng.

ẦM.

Khói bụi mù mịt, tiếng kêu la thảm thiết, có đến năm đội viên Dạ Lang đoàn nằm trong phạm vi sát thương bị một đao của Xuân Hồng quét trúng, người thân thể đứt đoạn, người hai chân đứt lìa.

Vừa ra chiêu, Xuân Hồng liền lợi dụng khoảng trống xoay người bỏ chạy về phía Tiểu Quận Chúa, hô lớn.

- Thiết Đao đoàn chia nhau ra chạy, còn nước còn tát, chỉ cần các ngươi còn sống, sẽ có một ngày bổn đoàn trưởng dẫn các ngươi quay về báo thù.

- Hừ, dễ thoát đi như thế sao, giết hết cho ta.

Quay đầu liền nhìn thấy Lang Kiệt và hắc y nhân đuổi theo, cả hai đều có vẻ chật vật sau đòn vừa rồi nhưng không hề bị thương thế gì nghiêm trọng.

Xuân Hồng biết thời khắc nguy cấp, vứt bỏ đại đao nặng nề, cố gắng đè nén đau đớn nắm lấy tay Tiểu Quận Chúa kéo nàng chạy như bay.

- Khốn kiếp, mau đuổi theo!

Cách đó một đoạn, sau khoảng hơn hai giờ nghỉ ngơi, Bạch Vũ cơ bản đã hồi phục, chỉ là các vết thương thì còn cần phải mấy ngày sau mới hết.

Đang định rời đi, hắn bất chợt cảm nhận được gì, sau đó ngưng thần lắng nghe, không được, hắn nằm sấp xuống đất, một bên tai ép sát mặt đất.

Với kinh nghiệm đi rừng nhiều năm cùng với gần đây đọc không ít tài liệu về sinh tồn trong rừng rậm, Bạch Vũ liền liên tưởng tới cái gì, sắc mặt tái mét.

Vừa rồi hắn ghé tai vào đất, phía xa xa truyền đến rung động như đang có hàng trăm nghìn bước chân.

Nếu hắn đoán đúng, thì phía đó hẳn đang có một đàn thú với số lượng khổng lồ đang chạy lại phía này với tốc độ rất nhanh.

- Thú triều, móa hôm nay là ngày gì đen đủi thế này.

Hướng kia có hang động, phải mau chóng tới đó ẩn nấp.

Bạch Vũ liền bỏ chạy theo hướng nhắm sẵn.

Nếu gặp phải yêu thú trong rừng thì đối với người thám hiểm có thể là cơ duyên, nhưng nếu gặp phải một đàn thú triều thì đó chắc chắn là đại họa.

Thú triều trong trí nhớ của Bạch Vũ thì là một chuyện hiếm xảy ra, lần gần nhất cũng đã quá bốn năm, không ngờ lần này hắn lại gặp phải, mỗi lần thú triều thì đều là ác mộng cho những ai đang ở trong rừng và các thôn làng, thành trì phụ cận.

- Khốn nạn, tại sao tốc độ của ả ta lại tăng cao như thế.

Lang Kiệt đang truy đuổi Xuân Hồng cùng thiếu nữ mà trong lòng căm tức.

- Ngu xuẩn, bình thường ả ta vẫn vác trên người thanh đại đao gần cả trăm cân, hiện tại vứt đao bỏ chạy, tất nhiên tốc độ tăng mạnh.

- Hừ, tất cả là do ngươi, ban đầu còn không tranh thủ vây giết, còn giả vờ quan sát làm gì.

- Hả? Lang Kiệt, ngươi có ý kiến gì với ta sao?

- Thì sao nào, ta chỉ hợp tác với chủ tử của ngươi, việc này có biến cố gì thì ngươi tự đi mà giải thích với hắn.

Hai tên vừa truy đuổi vừa quay sang cự cãi lẫn nhau.

Bất quá vẫn duy trì tốc độ nhanh nhất theo dấu Xuân Hồng, nữ nhân phía trước mặt dù nhanh nhưng nhất định sẽ không duy trì lâu, bởi vì nàng bị thương rất nặng.

Trong khi đó, phía trước không xa.

Phốc!

- Xuân Hồng đại tỷ, ngươi ổn chứ, cố gắng cầm cự.

Thiếu nữ thấy Xuân Hồng phun ra một ngụm máu, liền lo lắng hỏi thăm, nàng được Xuân Hồng thủ lĩnh cõng trên lưng, đang ra sức dùng Nguyên lực của mình trị thương cho đối phương.

Hai tay nàng bốc lên ánh sáng trắng nhu hòa, từng dòng ánh sáng với khí tức sinh cơ thẩm thấu vào người Xuân Hồng giúp nàng trị thương.

Bất quá, hiện tại tu vi thiếu nữ không đủ, Nguyên lực tinh thuần có giới hạn chỉ có thể làm lành các vết thương ngoài da, mà Xuân Hồng bị nội thương nghiêm trọng, hiện tại còn phải vận lực chạy trốn nên thương thế càng thêm nặng.

Đột nhiên, từ phía trong rừng sâu, những con yêu thú cấp thấp vội vã chạy ra thành từng đoàn, bắt đầu chỉ vài con, chỉ qua vài hô hấp liền là vài chục, vài trăm con.

Xuân Hồng đang nén đau nhưng lúc này sắc mặt càng thêm trắng bệch.

- Tiêu rồi, là thú triều.

- Hả, thú triều, tại sao lại vào lúc này chứ.

Dĩ nhiên thiếu nữ phía sau cũng biết về thú triều, cả hai như rơi vào hầm băng, phía sau bị đuổi giết, bên cạnh thì thú triều sắp sửa ập tới.

Xuân Hồng nhanh chóng đổi hướng, ngoặt trái, liều mạng chạy hướng ra ngoài, nhưng nàng cũng biết, vùng này còn rất xa bìa rừng, tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

—-

Mọi người thấy thú vị thì cho xin một Like hoặc bình luận để truyện sớm được lên các bảng xếp hạng nha.

Sẽ cố gắng ra thêm nhiều chương.

Ai có lòng thì ủng hộ tạo động lực cho tác xin gửi về:

- Momo: 078 879 3521

- Techcombank (chi nhánh u cơ): 1903 1076 7370 22 - LUONG TUAN VU

Cảm ơn rất nhiều.

—-------------------------------------

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Mọi thứ đều là tưởng tượng do vậy sẽ có sai sót, anh em thông cảm và góp ý.

Trân trọng cảm ơn.

-Hắc Vũ-

Bạn đang đọc Vạn Thế Thần Chi sáng tác bởi emlakem1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi emlakem1234
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 22
Lượt đọc 425

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.