Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bước đầu

Tiểu thuyết gốc · 2108 chữ

Làng Vân An dựa lưng vào núi, dù hôm nay là ngày trăng tròn vẫn có rất ít người ở bên ngoài, đại đa số đều đang ở trong nhà.

Sinh hoạt có thể nói là vô cùng đơn giản.

Trời đêm tĩnh mịch, chỉ còn tiếng côn trùng cùng ánh sáng lập lòe từ những tháp đuốc đặt quanh làng.

Bạch Vũ lúc này đang rơi vào một trạng thái kỳ lạ, hắn như đang lạc vào một không gian hỗn độn với vô số thiên thạch, bụi mù di chuyển không theo một quỹ đạo nào.

Hắn có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể của chính mình tương tự góc nhìn thứ ba trong game online ở tiền kiếp.

Lúc này có một luồng khí màu xám nhạt không ngừng luân chuyển xung quanh và thẩm thấu vào bên trong cơ thể hắn.

Cứ thế hắn đứng quan sát cơ thể chính mình trong một không gian thần bí.

Bên trong gian nhà gỗ, hòn đá kỳ lạ mà Hồ Hồng Ảnh để lại cho hắn đột nhiên lóe ra một tia ánh sáng lam vô cùng nhạt màu sau đó liền lập tức biến mất.

Không biết qua bao lâu, Bạch Vũ mở mắt.

Cảm giác như nằm mộng, hắn có thể nhớ được những gì mình vừa trải qua, lại có cảm giác ký ức rất mơ hồ không thể diễn tả.

Bất quá, lúc này hắn vô cùng mừng rỡ, bởi vì hắn có thể hấp thu Nguyên khí mà lại tốc độ hấp thu vô cùng nhanh, hiện tại trời vẫn chưa sáng nhưng hắn đã đột phá từ Phàm Cảnh nhị trọng lên tam trọng, điều mà hơn một năm qua Tiểu Hắc không thể làm được.

Oa hahaha, hắn muốn cười thật to nhưng cũng may có thể nhịn xuống.

Tâm trạng hưng phấn qua đi mới phát hiện cơ thể nhớp nháp mồ hôi cực kì khó chịu.

Bạch Vũ liền nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, cảm giác cơ thể nhẹ nhàng hơn một chút.

Đến giường mới phát hiện, mảnh đá có hình sói đang nằm trên gối, hắn cầm lên nâng niu, đây là đồ vật của nàng để lại cho hắn, rất quan trọng.

Bạch Vũ kiếm một sợi dây nhỏ chắc chắn cột lấy mảnh đá làm thành chiếc vòng đeo trên cổ.

Hắn muốn tiếp tục tu luyện nhưng lại cảm thấy khá mệt mỏi, dù sao gần đây hắn trải qua rất nhiều chuyện với người thường là không thể tiếp nhận nổi, tinh thần rệu rã, Bạch Vũ chìm vào giấc ngủ sâu.

Ánh mặt trời lên cao, dân làng người lớn thì ra ngoài mưu sinh, trẻ nhỏ thì tụ tập chơi đùa.

Căn nhà gỗ nhỏ của Bạch Vũ vẫn yên ắng, một đứa nhỏ hiểu chuyện liền đi gọi Lâm thúc đến xem xét, bởi vì thường ngày Tiểu Hắc là người rất siêng năng, sáng sớm đã dậy chăm sóc vườn dược thảo, chơi đùa cùng với lũ trẻ một chút sau đó sẽ đi vào núi tìm dược vật.

Lâm thúc ở trong làng mặc dù tàn tật nhưng rất được mọi người kính trọng, ông giống như là bảo vệ của làng và cũng là con trai của Trưởng làng.

Lâm thúc vừa đến liền nghi hoặc, mức độ Nguyên khí quanh nhà của tiểu tử này là tốt nhất cả làng do đám linh tài hắn đang trồng.

Ấy vậy mà hôm nay nó đã giảm xuống khá nhiều, chỉ còn sáu phần so với trước đây.

Chẳng lẽ điều này có liên quan đến việc đã muộn rồi mà hắn vẫn chưa ra khỏi nhà.

Không nghe thấy động tĩnh gì, cửa thì khóa trong, Lâm thúc vung tay một cái, cánh cửa gỗ cũ kỹ không một chút trì hoãn liền gãy nát.

Tiến lại gần, chỉ thấy Bạch Vũ hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, biểu cảm trong có vẻ khá đau đớn.

Lâm thúc xem xét một hồi cũng không tìm ra biện pháp, đành gọi một đứa nhóc lớn tuổi nhất đi mời Trưởng làng là phụ thân hắn đến đây.

Một lúc sau, một ông lão xuất hiện, bề ngoài hơn lục tuần nhưng đôi mắt vẫn ánh lên tinh quang.

Kiểm tra tình huống của Bạch Vũ một lần, lão giả như có điều suy nghĩ, Lâm thúc cũng chỉ đứng bên xem xét chờ đợi.

Lúc này Trưởng làng mới chậm rãi cất tiếng.

- Tình huống của tiểu tử này không có gì quá xấu, hẳn là con cũng đã biết nó đã đột phá Phàm Cảnh tam trọng.

Lâm thúc gật đầu xác nhận.

- Ta đoán nó gặp được cơ duyên gì đó ảnh hưởng đến việc tu luyện, hiện tại đã qua lúc nguy hiểm, chắc không bao nữa sẽ tỉnh thôi, lúc nó tỉnh lại hãy bảo nó đến gặp ta.

Nói xong ông lão rời đi, Lâm thúc nhìn tình hình một lúc sau cũng rời đi, dặn dò lũ trẻ nếu có gì khác thường phát sinh thì chạy đi báo cho hắn biết.

Bạch Vũ mơ màng mở mắt, nhìn ánh nắng xuyên qua trần nhà gỗ, hắn ngồi dậy, đầu vẫn còn khá đau.

Hắn nhớ lại, hôm qua sau khi đột phá, liền cảm thấy mệt mỏi nên đi ngủ, không ngờ lại ngủ lâu đến như vậy.

Ngoài đầu vẫn còn hơi choáng ra thì cũng không có gì khác, hắn xuống giường rửa mặt, ăn qua loa một chút rồi mở cửa ra định chăm vườn.

- A hahaha, Tiểu Hắc tỉnh rồi, mau đi báo cho Lâm thúc.

Bạch Vũ sững sờ, rất nhanh liền thấy Lâm thúc đi tới.

Hắn bị người này nhìn làm cho có chút chột dạ.

- Tiểu tử, đi theo ta.

Bạch Vũ biết lo lắng cũng vô ích, đành phải đi theo sau.

Đến nhà căn nhà gần cổng làng, Bạch Vũ liền thấy Trưởng làng đứng đợi sẵn.

Thường ngày hắn cũng rất kính trọng Trưởng làng tuy không tiếp xúc nhiều.

Lần gặp mặt này xem như là lần đầu tiên trong mấy năm gần đây.

- Tiểu Hắc, ngươi cảm thấy trong người thế nào, ngươi đã hôn mê hai ngày rồi đấy.

- Cái gì?

Bạch Vũ kinh ngạc thốt lên, hắn cứ tưởng chỉ mới ngủ sâu gần một ngày, nào ngờ đây đã là ngày thứ hai.

Biết khó mà che dấu sự khác biệt giữa hắn và Tiểu Hắc nên đành phải cố gắng tạo ra một câu chuyện để có thể vừa tạm thời an ổn sinh hoạt vừa có thêm cơ sở để tu luyện.

Trong câu chuyện thật giả lẫn lộn nên rất khó phân biệt.

- Tóm lại ta bị yêu thú tập kích may mắn tìm được một gốc dược thảo trị thương, không hiểu sao về đến nhà thì việc tu luyện có tiến triển và rồi sau đó thì bất tỉnh cho đến giờ.

Sau khi kể xong, Bạch Vũ thầm quan sát nét mặt của hai phụ tử Trưởng làng.

Lâm thúc thì sắc mặt biến đổi vài lần sau khi nghe hết câu chuyện, còn Trưởng làng thì như có điều suy tư.

Sau đó họ trao đổi nhau qua ánh mắt, Trưởng làng mới lên tiếng.

- Tiểu tử ngươi cũng biết linh hồn của mình khuyết thiếu nên mới khó khăn trong việc tu luyện, hiện nay lại có tiến bộ vượt bậc như vậy ta đoán hẳn là do gốc dược thảo kia là dược tài vô cùng trân quý đã chữa trị phần khuyết thiếu kia giúp thiên phú tu luyện của ngươi trở lại.

- Đây là một cơ duyên, Tiểu Hắc à, ngươi có muốn theo ta tu luyện không.

Bạch Vũ bất ngờ trước lời đề nghị của Trưởng làng, Lâm thúc cũng ngạc nhiên nhìn phụ thân mình, còn ông lão chỉ tủm tỉm cười.

Bạch Vũ không chút suy nghĩ liền nhận lời, nói đùa, hắn muốn chính là trở thành cường giả, hiện tại cái gì cũng không rõ, cần phải có người chỉ bảo, hắn cảm thấy Trưởng làng chính là người có hi vọng nhất trong làng này có thể giúp hắn.

- Tốt rồi, trở về nghỉ ngơi đi, sáng ngày mai đến cổng làng.

Bạch Vũ vui mừng gật đầu sau đó rời đi.

Lúc này chỉ còn hai người, Lâm thúc liền lên tiếng.

- Phụ thân, đã hơn 40 năm rồi người chưa từng nhận chỉ bảo một người nào tu luyện, kể cả ta, Tiểu Hắc có thiên phú đến vậy sao?

Trong lời nói không có chút nào là ghen tị, chỉ là cảm thấy kinh ngạc nên quyết định hỏi mà thôi.

- Đúng vậy, ta cảm nhận được Nguyên khí dao động quanh người tiểu tử này, hắn chỉ luyện mỗi công pháp nhập môn cơ bản nhất nhưng lại có thể khiến Nguyên khí quấn thân, mặc dù vô cùng mỏng manh nhưng cũng chính là nói linh hồn hắn đã biến dị, là một mầm mống tốt để ta có thể chỉ dạy.

Lâm thúc thầm kinh dị, hắn lúc này mới nhớ lại việc Nguyên khí từ khu vườn nhỏ của Tiểu Hắc bị hao hụt đem kể lại với phụ thân.

Trưởng làng ý cười càng thêm đậm, gật gù không ngừng.

Về đến nhà, Bạch Vũ không dám tiếp tục tu luyện, sợ lại bị bất tỉnh thì chết toi.

Đêm nay hắn sẽ nghỉ ngơi thật tốt để chuẩn bị ngày mai đi theo Trưởng làng tu luyện, ôm tâm trạng chờ mong vào mộng tưởng đứng trên đỉnh cao, Bạch Vũ từ từ nhắm mắt..

Sảng khoái, là những gì Bạch Vũ cảm nhận được sau khi trải qua một giấc ngủ sâu.

Chuẩn bị xong xuôi, hắn vội vàng cất bước đi ra cổng làng, hắn cố ý đi từ rất sớm, lúc này mọi người còn chưa thức dậy.

Phía xa, chợt thấy bóng dáng Trưởng làng đang đứng, Bạch Vũ tiến lại cười gượng, không ngờ Trưởng làng còn đến sớm hơn cả hắn.

- Đi thôi.

Bạch Vũ theo sau Trưởng làng đi về phía khu rừng phía sau làng, đi được một đoạn liền đổi hướng ngược lại so với hướng bình thường Bạch Vũ đi tìm dược liệu.

Hướng này đi đến một khu vực khác trong rừng, ít an toàn hơn do tập trung khá nhiều dã thú và yêu thú.

Hai người liên tục đi nhưng không ai nói một lời nào, ước chừng cũng đã đi hơn mười dặm, Bạch Vũ liền nghe thấy tiếng nước đổ.

Hẳn là từ phía xa kia có thác nước.

Quả nhiên, đi thêm một đoạn, một thác nước khổng lồ từ trên vách đá cao hơn ba mươi mét đổ xuống làm bọt nước bốc lên trắng xóa.

Phía dưới ngọn thác là một thung lũng nhỏ, xung quanh bao phủ bởi vách đá và cây cối um tùm, chỉ có một lối ra đó chính là con sông nhỏ thoát nước ra từ thác nước phía trên.

Trưởng làng bất ngờ nắm lấy người Bạch Vũ, nhún chân nhảy xuống phía dưới làm hắn sợ vãi linh hồn, lấp ba lấp bấp.

- Trưởng…trưởng làng…

Bịch, cả hai đáp đất an toàn.

- Sợ cái gì, nếu ngươi chăm chỉ, sau này còn có thể tự do bay lượn trên tầng trời kia chứ đừng nói gì là vách đá mấy chục mét này.

Sau đó Trưởng làng chỉ tay vào một gò đất trống khô ráo kế bên và nói với Bạch Vũ.

- Tiểu tử ngươi kiếm gỗ về dựng một gian nhà tại đây, sau đó đi bắt cá về làm thức ăn, từ nay về sau đây chính là chỗ của ngươi tu luyện.

Bạch Vũ há hốc mồm, cứ tưởng ngon lành ai ngờ bị bắt đi làm cu li.

Bất quá hắn cũng chỉ thầm mắng, vẫn nhanh chân đi tìm gỗ về làm nhà.

Trưởng làng mắt hiện ý cười, miệng lẩm bẩm.

- Để xem tiểu tử ngươi sẽ tiến được bao xa.

—-------------------------------------

Ai có lòng thì ủng hộ tạo động lực cho tác xin gửi về:

- Momo: 078 879 3521

- Techcombank (chi nhánh u cơ): 1903 1076 7370 22 - LUONG TUAN VU

Cảm ơn rất nhiều.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Mọi thứ đều là tưởng tượng do vậy sẽ có sai sót, anh em thông cảm và góp ý.

Trân trọng cảm ơn.

-Hắc Vũ-

Bạn đang đọc Vạn Thế Thần Chi sáng tác bởi emlakem1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi emlakem1234
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 23
Lượt đọc 836

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.