Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồng Ảnh Hỏa, thu phục yêu thú tọa kỵ

Tiểu thuyết gốc · 3410 chữ

Bạch Vũ kinh ngạc muốn rớt mồm xuống đất.

- Đây là..thứ đồ chơi gì vậy?

Mặc dù lông tóc trụi hết, nhưng chẳng biết vì sao từ khi ngọn lửa thần bí xuất hiện và biến thành tiểu Hỏa Hồ thì Bạch Vũ lại không còn cảm giác nóng cháy bỏng rát từ nội thể phát ra nữa.

Mặc cho nhiệt độ bên ngoài còn đang dần tăng lên, đến cả đất đá bên trong động phủ đã có dấu hiệu bị nung đỏ.

Da thịt hắn sáng bóng ửng hồng, từng lớp da cũ bong tróc, từng lớp da mới lộ ra bên ngoài như là đang thay da đổi thịt.

Hắn thư thái dễ chịu toàn thân.

Bất quá lúc này còn chưa thích hợp để tận hưởng thoải mái, hắn cần xác định được thứ vừa nuốt mất Mảng Dực Hỏa là gì.

- Nó là mầm mống dị hỏa của ta sao?

Hỏa Hồ…chẳng lẽ…

Hắn nhớ lại thời điểm vừa xuyên qua thế giới này gặp Hồ Hồng Ảnh, sau khi điên cuồng kết hợp và để lại vô số sinh mệnh vào người nàng thì đã trải qua một việc khác.

Lần đó hắn tưởng chừng như mình đã tan thành tro dưới ngọn lửa khủng khiếp từ Hồ Hồng Ảnh phát ra, hắn không biết nàng bị gì, chỉ biết cố gắng hết sức ôm lấy nữ nhân vừa mới trải qua thân mật thể xác với mình mà thôi.

Đến giờ nghĩ lại mới thấy bất thường, lúc ấy hắn tỉnh lại với thân thể hoàn hảo không mất một cọng lông.

Cơ thể thì tràn đầy sinh lực.

- Hẳn là như vậy, bị ngọn lửa đó suýt thì thiêu chết, có lẽ lúc đó phát sinh điều gì trong khi ta bất tỉnh nên giờ mới có tiểu Hỏa Hồ này.

Tiểu Hỏa Hồ tinh nghịch sau khi nuốt mất Mảng Dực Hỏa thì liền ngồi bằng hai chân sau, một chân trước đưa lên dùng lưỡi liếm lông, bộ dáng vô cùng khả ái.

Bộ lông đỏ rực, hai vành tai lớn có màu vàng kim, bốn bàn chân lại có màu trắng.

Trên đầu có một hoa văn hình ngọn lửa rực cháy cũng là màu vàng kim óng ả.

Tiểu Hỏa Hồ giương mắt như tìm kiếm thứ gì, sau đó nó chạy vòng vòng bên trong đan điền làm Bạch Vũ ngớ người, một con thú hỏa đang ở trong nội thể mình quậy phá, cảnh tượng vô cùng kỳ dị.

Dù đã không còn gì nguy hiểm và khó chịu nhưng cũng không để nó ở đây được, Bạch Vũ ý niệm vừa động, Dị Hỏa Quyết luân chuyển, một luồng Nguyên lực ôn nhuyễn bao bọc lấy tiểu Hỏa Hồ, nó như nhận biết được gì nên cũng không có phản kháng mà lặng yên hưởng thụ như được vuốt ve.

Bạch Vũ tặc lưỡi, linh tính lại còn rất cao.

Sau khi chuyển nó đến bên trong linh hồn, nơi mà Bạch Vũ đã phân chia ra thành hai ngăn sẵn từ trước, thả tiểu Hỏa Hồ vào đó hắn liền cảm nhận được linh hồn truyền đến cảm giác huyết nhục tương liên.

- Tiểu Hỏa Hồ này hóa ra từ trước đến nay vẫn lấy hình thái Hỏa Nguyên lực sống bên trong máu thịt của mình, hèn gì Hỏa Nguyên lực mỗi lần thi triển đều mạnh mẽ hơn các thuộc tính khác, quả là thần kỳ.

Tiểu Hỏa Hồ cũng có cảm giác như hắn, làm ra tư thế như là sủng vật, đôi mắt tròn xoe nhìn nhìn khắp nơi.

Bạch Vũ động ý niệm, một luồng linh hồn như hóa thành bàn tay của hắn tiến lại gần tiểu Hỏa Hồ, nó liền đưa đầu lại gần nhẹ nhàng cọ cọ.

- Từ nay về sau gọi ngươi Hồng Ảnh Hỏa đi.

Không lâu sau, Bạch Vũ mở mắt.

Nhìn xung quanh động phủ cười khổ, mọi thứ trong này đều biến thành tro, từng mảng đất đá bong tróc, vách động nứt nẻ khô khốc.

Đi ra bên ngoài, thung lũng nhỏ xanh tươi giờ đi héo úa lụi tàn, thú vật mất hút không còn một mống, dòng suối nhỏ bên cạnh cũng chẳng thấy đâu.

Hắn xuất ra một bộ y phục tính mặc vào.

Vừa cúi đầu định mặc chiếc quần lót vào thì thấy chim chóc của mình không còn tổ nữa.

Sau đó hắn giơ tay lên liếc nhìn nách mình, một tay sờ lên mặt, một tay sờ đầu.

- Đậu móa, cái gì đây, sa-sao sạch sẽ hết rồi?

Mặc xong y phục trong cảm giác là lạ, Bạch Vũ muốn thử ngay Hỏa Nguyên lực của mình đã biến thành dạng gì.

Nguyên lực bên trong linh hồn nơi Hồng Ảnh Hỏa đang cư ngụ bắt đầu vận chuyển, trên tay hắn bốc lên từng luồng hỏa diễm.

- Nguyên lực ngưng thực?

Lại thêm một bất ngờ, hắn chưa đạt đến Hóa Cảnh, chỉ mới là Kỳ Cảnh viên mãn nhưng lại xuất ra được Nguyên lực ngưng thực là tiêu chí của cường giả Hóa Cảnh.

Mà dù có đạt đến Hóa Cảnh sơ giai cũng chưa chắc có thể làm được trong thời gian đầu, phải trải qua ổn định tu vi, sau đó mới dần kiểm soát được nó.

- HA HA HA HA.

Tiếng cười như muốn chấn động thương khung, bên trong linh hồn hắn, tiểu Hỏa Hồ dùng hai chân trước che lấy hai lỗ tai, vẽ mặt như ghét bỏ.

Bạch Vũ khó khăn ngưng cười.

Có được Nguyên lực ngưng thực dù chưa đủ cấp độ, hắn có thể làm rất nhiều việc, luyện dược, luyện khí tốt hơn, chiến lực gia tăng, có thể tu luyện và sử dụng các thủ đoạn chiến đấu lợi hại hơn, tóm lại là vô cùng tốt.

- Tiểu Hỏa Hồ tốt, Hồng Ảnh bà xã rất tốt, hê hê.

Để lại một câu, thân hình hắn nhanh chóng mất hút, trả lại bình yên cho thung lũng, hẳn nơi này phải mất một thời gian mới trở về như ban đầu.

Xuất hiện trong đại sảnh căn cứ Ảnh Lệ hội, Bạch Vũ một thân áo choàng, mũ trùm đầu kín mít, dù gặp riêng Phong Lực cũng không bỏ ra.

Nói đùa, gỡ ra không chừng tên này cười đến rụng răng mất.

- Thủ lĩnh, cứ điểm nằm ở bìa rừng tiếp giáp Sung Đà Lâm đã dựng xong, đang chờ ngày chính thức hoạt động.

- Ừm, tốt lắm, sắp tới ta sẽ đến Thiên Lan Thành, hướng phát triển của Ảnh Lệ hội cũng sẽ dần tiến về đây, ngươi chủ động liên hệ Thiết Hùng và Thiết Lang tiếp tục kế hoạch.

Trước tiên ta cần một phân hội ở đó, trong thời gian khoảng một tháng nữa, cố gắng huy động nhân sự liên lạc qua lại giữa An Huy trấn và Thiên Lan Thành.

- Vâng, ta đã rõ, thủ lĩnh còn có dặn dò nào khác?

- An Huy trấn có nơi nào buôn bán yêu thú làm tọa kỵ không?

- Phía Bắc của trấn có một khu giao dịch những loại yêu thú săn bắt được từ mạo hiểm giả hoặc dong binh bên trong Sung Đà Lâm trở về, đôi lúc có xuất hiện những yêu thú làm tọa kỵ rất tốt, để ta cho người đến đó.

- Không cần, để ta tự đi.

Còn hai tháng nữa sẽ đến lúc thi đấu luyện dược cho An gia, Bạch Vũ quyết định đến Thiên Lan Thành trước.

Hắn đã ở An Huy trấn cũng đã một năm, lúc đầu là làm dong binh, sau đó trải qua nhiều việc và đa phần thời gian đều dành cho tu luyện.

Đến giờ hắn cũng đã là thiếu niên sắp sửa mười tám rồi.

Cổng Bắc An Huy trấn, cách nội trấn khoảng một dặm, có một khu buôn bán yêu thú còn sống.

Những yêu thú ở đây đa phần là sủng thú, dược thú hoặc tọa kỵ.

Bạch Vũ xuất hiện cũng không làm ai chú ý, hắn đi dạo một vòng khu giao dịch, tọa kỵ thì có nhưng không mấy đặc sắc.

Tam Giác Tê thì miễn bàn, tọa kỵ này tuy to khỏe nhưng cục mịch, chủ yếu để kéo hàng.

Tam Giá Mã tạm ổn nhưng Bạch Vũ cần thứ gì đó tốt hơn.

Hắn tìm được một chỗ vào nghỉ chân tính toán chờ đợi vài ngày xem có may mắn gặp được hàng tốt hay không.

Nếu không được thì có gì chọn đó lên đường đi Thiên Lan Thành.

Bên trong có sẵn vài người đang ăn uống nói chuyện vô cùng thoải mái.

- Gần đây các tổ đội mạo hiểm và dong binh dường như không còn hứng thú với việc săn bắt yêu thú làm tọa kỵ hay sao mà chất lượng đợt này kém quá.

- Haha ngươi có lẽ không biết, Hắc Ngưu đoàn bốn ngày trước nhận được tin phát hiện một đầu Giác Mã biến dị bên trong khu vực Đái Lĩnh thung lũng nên đã huy động lực lượng đi đuổi bắt, tin chắc rằng chuyến này trở về sẽ là một chuyện lớn ở An Huy trấn này.

- Thật sao, đến lúc đó phải đến xem thử Giác Mã biến dị mới được, lần cuối nó xuất hiện và được đem bán ở đây cũng đã tám năm rồi.

Bạch Vũ ngồi nghe liền âm thầm hứng thú.

- Giác Mã biến dị và Hắc Ngưu đoàn sao?

Dám tính kế tiểu gia và người của ta, được lắm, lần này chơi các ngươi một vố.

Hắn biết Đái Lĩnh thung lũng, trước đó một tháng thu thập tài nguyên hỏa hệ hắn đã từng đi qua nhưng vì khu vực này, vốn chẳng có yêu thú hay tài nguyên nào thích hợp nên hắn cũng chẳng dừng chân.

Bạch Vũ ăn uống đơn giản, thanh toán xong liền đi trở ra khu giao dịch, sau đó đánh một vòng để tránh bị chú ý, tiến vào rừng thẳng một đường về phía Đái Lĩnh thung lũng.

...

Bên trong Sung Đà Lâm, một khu vực rừng rậm ẩm ướt rộng lớn.

Nơi này là nhà của vô số yêu thú yêu thích ăn thực vật, dược vật.

Một nhóm tầm khoảng hơn mười người mặc hắc y, bên ngoài khoác áo choàng xám có thêu một đầu trâu đen đang chia nhau thu hẹp vòng vây một sơn cốc nhỏ.

Cả người bọn âm ỉ khó chịu do độ ẩm cao và sương vụ rất nhiều của khu vực này.

- Con Giác Mã khốn nạn, không ngờ nó lại nhanh nhẹn và khó đuổi bắt như vậy.

- Càng như vậy thì càng cho thấy nó lợi hại và càng được giá, đem được về đoàn trưởng chắc chắn sẽ trọng thưởng cho chúng ta.

Hắc hắc.

Giác Mã có ba loại, một là Tam Giác Mã được thuần hóa làm tọa kỵ bình thường.

Hai là Song Giác Mã mạnh mẽ hơn được dùng phổ biến cho quân đội và các gia tộc, thế lực tiếng tăm.

Và cuối cùng là Độc Giác Mã với độ hiếm có cao, thường được bán cho các đại thế lực hoặc những người uy quyền, cường giả một phương.

Con thú mà bọn họ săn đuổi không hề nghi ngờ chính là một con Độc Giác Mã quý hiếm.

Lúc này Bạch Vũ cũng đã đến gần sơn cốc, khi vào đây hắn đã phát hiện ra tung tích của bọn này, một đường bám theo cũng đã hơn nửa ngày.

Bên trong sơn cốc, một con yêu thú giống ngựa với bộ lông xám chỉ với một chiếc sừng ngắn xoắn ốc mọc trên đầu đang chậm chạp tiến bước, nó đã kiệt sức sau mấy ngày bị truy đuổi ráo riết.

Tiếng bước chân của kẻ địch lại gần, con Độc Giác Mã cảnh giác nhưng không thể tiếp tục chạy nổi.

Chỉ giương mắt giận giữ nhìn từng tên hắc y xuất hiện.

Xung quanh cơ thể nó bốc lên từng luồng lãng khí, sau đó như gió lốc tỏa ra xung quanh.

Bọn người Hắc Ngưu đoàn hiển nhiên là đã gặp qua và ăn phải quả đắng từ thứ này nên vội la lên né tránh.

- Cẩn thận phong nhận của nó, tránh mau.

Xoẹt Xoẹt Xoẹt…

Cây cối xung quanh đứt rụng rời, mặt đất xuất hiện từng vết cắt sâu ngọt xớt.

Bạch Vũ quan sát phía xa thầm kinh dị.

- Không những là Độc Giác Mã hiếm có, mà còn là Độc Giác Mã Phong hệ biến dị.

Giác Mã là loại yêu thú Phong hệ tối đa chỉ đạt đến Hóa Cảnh, cũng có con biến dị đạt đến đẳng cấp cao hơn, nhưng con trước mặt chỉ mới là Kỳ Cảnh viên mãn, để có thể phát ra công kích Phong Nhận sắc bén như vừa rồi thì chắc chắn nó phải là biến dị Phong hệ.

- Hà hà, lần này kiếm lời to.

Hắn lặng lẽ di chuyển, xuất hiện phía sau bọn người Hắc Ngưu đoàn.

Con Độc Giác Mã đã không còn chút sức lực nào, nó vừa dồn hết sức mạnh để tung đòn vừa rồi.

Đôi mắt nó ánh lên vẻ kiên cường quyết liệt.

Đột nhiên nó ngẩng đầu, một nhân loại có mùi khác với bọn người truy đuổi nó mấy ngày nay xuất hiện.

Các thành viên Hắc Ngưu đoàn cũng phát hiện có người lạ mặt.

- Này, tên kia, ngươi là ai, chỗ này Hắc Ngưu đoàn đã bao sân, biết điều thì nên biến đi.

Tên đội trưởng tu vi Hóa Cảnh sơ giai lên tiếng đe dọa Bạch Vũ, nếu là lúc bình thường hắn đã tấn công tên này nhưng bây giờ thì lại không, bởi vì hắn không thể cảm nhận được tu vi người tới.

Điều này làm hắn cảnh giác, nhắc tên Hắc Ngưu đoàn để người lạ mặt biết khó mà lui.

Bọn người khác cũng tụ lại, hai người để ý Độc Giác Mã, còn bao nhiêu liền đề phòng Bạch Vũ.

- Hắc Ngưu đoàn rất lợi hại sao? Dám động đến tọa kỵ của ta, CÚT.

Bọn Hắc Ngưu đoàn sững sờ, bọn hắn chưa bao giờ nghe nói Độc Giác Mã sinh sống trong rừng rậm lại có chủ nhân.

- Hừ, rõ ràng đây là một đầu thú hoang, ngươi nói nhăn cuội gì thế, muốn chết sao, xử hắn.

Hơn mười tên hắc y lao tới bao vây Bạch Vũ, tên cầm đầu liền rút ra thanh kiếm đeo sau lưng.

Cả bọn vừa mới xum xoe chuẩn bị ra chiêu thì.

Vèo.

Thân ảnh người lạ mắt như cơn gió xuất hiện trước mặt đầu lĩnh.

Bành.

Một cước vào giữa háng của tên này.

Hai tiếng rốp rốp phát ra làm những tên đi cùng ớn lạnh, vô thức khép chặt hai đùi.

AAAAA Á Á Á.

Tên đầu lĩnh ôm hạ bộ lăn lộn, đau đến chảy nước mắt, không còn sức để mà rút kiếm.

Hơn mười tên còn lại cũng không thể di chuyển, bọn chúng bị dây leo từ đâu quấn chặt.

Sau đó bị nhấc bổng lên và bị quăng đi tứ phía.

Ầm.

Rầm.

Ặc.

Á.

Hàng loạt tiếng động và tiếng la hét vang lên, khu đất mới vừa rồi còn đầy người thì giờ chỉ còn lại mình Bạch Vũ và tên đầu lĩnh như con tôm luộc nằm dưới chân hắn.

Bạch Vũ cúi người, giả giọng âm trầm nói với tên này.

- Tạm tha cho mạng nhỏ của các ngươi, cút đi.

Sau đó hắn cũng được trải nghiệm như bọn đàn em, một nhánh cây quấn lấy chân hắn ném mạnh vào trong rừng.

Không phải hắn không muốn giết bọn này, nhưng giết rồi sẽ làm ra động tĩnh lớn, hắn còn cần phải giữ tình hình ổn định để còn cho kế hoạch tiếp theo.

Cả bọn ánh mắt như phún hỏa nhưng biết không đánh lại người lạ mặt, chỉ có thể hậm hực rút lui.

Xong xuôi, Bạch Vũ lúc này mới chậm rãi tiến lại gần Độc Giác Mã, hắn mở ra mũ trùm lộ ra cái đầu trọc lóc hài hước.

Mặt mũi láng o không một cọng lông mao.

Cố gắng ra vẻ thân thiện cười cười với con yêu thú, nhưng nhìn kiểu gì cũng giống một tên sắc lang đang đến gần mỹ nữ.

Trên tay hắn xuất hiện một gốc dược thảo là loại mà Giác Mã thích ăn, đưa tay về phía nó.

Con Độc Giác Mã khịt khịt mũi, không khí xung quanh từng trận giao động, bất quá nó đã không thể tung ra bất kỳ đòn công kích nào.

- Này, ta vừa mới cứu ngươi, không biết cảm ơn mà còn tính tấn công ta à.

Bạch Vũ giọng nói bất mãn, bỗng nhiên từ trong tâm linh truyền đến động tĩnh gì đó, hắn vội vàng dùng linh hồn lực dò xét.

Chỉ thấy tiểu Hỏa Hồ đang giống như là quan sát thấy bên ngoài, hung hăng nhìn về phía con Độc Giác Mã như có việc gì đó tức tối lắm.

Bạch Vũ cảm giác được, hóa ra nó thông qua tâm linh biết hắn bất mãn với Độc Giác Mã nên cũng tức giận theo.

- Haha, linh trí rất cao, không hổ là mầm mống dị hỏa đầu tiên của ta.

Ý niệm vừa động, tay cầm dược thảo của Bạch Vũ liền xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ yêu dị với các đốm lửa lách tách màu vàng thần bí.

Ngọn lửa nhanh chóng hiển hóa thành hình của tiểu Hỏa Hồ bên trong linh hồn hắn, đang trong tư thế ngồi bệt mông, hai chân trước chống lên, ngước mặt nhìn xuống Độc Giác Mã.

Con Độc Giác Mã liền tỏ ra bất an, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi cho dù trước đó đối diện với bọn người kia cũng chưa từng có.

Nó vô thức cúi người như kẻ bề tôi bái lạy tiểu Hỏa Hồ.

Bạch Vũ chứng kiến mà trong lòng hưng phấn đại thịnh.

Oa ha ha ha, không ngờ bé con Hồng Ảnh Hỏa của mình lợi hại như vậy, còn thu phục yêu thú giúp mình nữa.

Tiểu Hỏa Hồ đắc ý, ánh lửa bớt cuồng bạo, trở nên nhẹ nhàng, sau đó nó hất hất đầu rồi biến mất không còn bóng dáng.

Bạch Vũ lúc này vẫn giữ nguyên cánh tay, nhưng gốc dược vật lúc nãy đã tan thành tro, hắn lại xuất ra một gốc khác.

Lần này con Độc Giác Mã đã không còn phản ứng mạnh, do dự một hồi nó tiến lại gần ngậm lấy dược vật kia nhai nuốt.

Bạch Vũ cũng không vội, ngồi nhìn nó ăn, hết thì lại lấy ra dược vật mới, sau cùng còn lấy ra một linh quả tứ tinh mà hắn tìm được lần trước đó cho Độc Giác Mã ăn luôn.

Con yêu thú sau một lúc làm quen, đã chấp nhận Bạch Vũ, để cho hắn vuốt ve, bất quá khi hắn cưỡi lên người thì nó vẫn khó chịu hí dài, chân dậm dậm đất phản ứng.

Nhưng cuối cùng thì cũng phải khuất phục trước dâm uy…à nhầm nhân uy và lợi dụ của Bạch Vũ, tiến bước rời đi.

Bạch Vũ cùng Độc Giác Mã một đường rời khỏi Sung Đà Lâm, ra đến đường lớn.

Hắn nhìn lên bầu trời trong xanh, trong miệng thì thầm.

- Thiên Lan Thành, ta đến.

- —-

Mọi người thấy thú vị thì cho xin một Like hoặc bình luận để truyện sớm được lên các bảng xếp hạng nha.

Sẽ cố gắng ra thêm nhiều chương.

Ai có lòng thì ủng hộ tạo động lực cho tác xin gửi về:

- Momo: 078 879 3521

- Techcombank (chi nhánh Âu cơ): 1903 1076 7370 22 - LUONG TUAN VU

Cảm ơn rất nhiều.

—-------------------------------------

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Mọi thứ đều là tưởng tượng do vậy sẽ có sai sót, anh em thông cảm và góp ý.

Trân trọng cảm ơn.

-Hắc Vũ-

Bạn đang đọc Vạn Thế Thần Chi sáng tác bởi emlakem1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi emlakem1234
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 19
Lượt đọc 335

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.