Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến Thiên Lan Thành, gặp mặt Lan gia chủ

Tiểu thuyết gốc · 2772 chữ

Quãng đường từ An Huy trấn đến Thiên Lan Thành mất khoảng hai ngày đi đường nếu cưỡi tọa kỵ.

Nhưng thực tế phải hơn, hai ngày chỉ mới đến ngoại vi của thành, cần hơn nửa ngày nửa mới tới.

Bạch Vũ và tọa kỵ của mình cũng không đi theo đường chính, một vài đoạn hắn sẽ đi đường vòng tránh gây chú ý.

Ai bảo tọa kỵ này của hắn là Độc Giác Mã cơ chứ, độ hiếm có của nó sẽ làm người khác để ý.

Vấn đề là khi đến Thiên Lan Thành thì để nó ở đâu đây, hắn không tính đến việc này.

Ban đầu chỉ định tìm một con tọa kỵ tốt để đi mà thôi, giờ thành ra hàng hiếm thế này.

- À…hay là tìm đến bà nương Lan Diệp nhờ giúp đỡ nhỉ? Nàng ta nói mình ở Nguyệt Dạ quân đoàn, được rồi, đến đó thử xem.

Lấy ra một chiếc áo choàng quấn cái đầu và ngụy trang cho Độc Giác Mã một chút trong sự bất mãn của nó.

Một người một ngựa tiếp tục nhanh chóng di chuyển.

Một ngày sau, hắn đã dò hỏi được vị trí đóng quân của Nguyệt Dạ quân đoàn.

Đây là một bình nguyên rộng lớn trải dài ôm trọn lấy cả Thiên Lan Thành, Nguyệt Dạ quân đoàn đóng quân ở phía Tây Nam của thành.

Bên ngoài khu quân trại, binh lính sâm nghiêm.

Cổng vào được canh phòng cẩn mật.

Bạch vũ sau khi để lại Độc Giác Mã ở lại bìa rừng, một mình đi tiếp.

Từ phía xa đã có các trạm gác, khi thấy hắn tiến về phía này liền có binh sĩ ra chặn lại, sau khi nhìn khuôn mặt không có lông lá gì của Bạch Vũ, lính canh nén cảm giác tò mò hỏi.

- Này, huynh đệ ngươi muốn đi đâu, nơi này là chỗ đóng quân của quân đội, không phận sự miễn đến gần.

- Ta rõ, ta là người nhà của Lan Diệp tiểu thư, phiền tiểu ca thông báo một tiếng để nàng ra gặp ta.

Bạch Vũ cũng chẳng biết cô nàng kia có cấp bậc gì, nhưng nhìn những binh sĩ chỉ có tu vi Kỳ Cảnh sơ giai và trung giai này thì hẳn nàng cũng không phải là hạng lính quèn được.

- Người nhà Lan Diệp đội trưởng? Có gì chứng minh không?

- Cái này…

Bạch Vũ không có, chết tiệt cô nàng kia không đưa tín vật cho hắn, hắn chỉ có tấm huy hiệu của Bạch Điệp dong binh đoàn, không biết dùng được không.

Đang định bí quá làm luôn thì phía sau hắn xuất hiện một chiếc xe do Tam Giác Mã kéo, những con Tam Giác Mã này trông thần tuấn, to lớn và khỏe mạnh hơn bình thường nhiều.

Phu xe đang ngồi ở ngoài vén rèm cho một người bước xuống.

Nhìn thấy người mới xuất hiện.

Bạch Vũ bất ngờ.

- Là Lãng Thu, nàng ta đến đây làm gì? Là vì Lan Diệp.

Lãng Thu đi đến trước trạm gác, sau khi nhìn thấy Bạch Vũ, ban đầu cũng không nhận ra hắn, nhưng sau khi quan sát kỹ hơn thì mới kinh ngạc thốt ra.

- Tiểu Hắc, là ngươi sao.

Cũng đúng thôi, vì hắn đã thay đổi khá nhiều từ lần cuối gặp nàng dẫu chỉ qua có mấy tháng.

Hắn không mặc áo choàng, chỉ đội chiếc mũ trùm che cái đầu bóng của mình nên lộ ra khuôn mặt.

Da dẻ trắng hơn không còn ngăm đen, lông mi lông mày gì chẳng có, cao lớn thêm không ít, thân hình cân đối nhìn đã ra thanh niên trưởng thành đầy nam tính.

- Lãng Thu đại tỷ, lâu không gặp.

- Thật sự là ngươi, ngươi đến đây làm gì?

Sau đó nàng như nhớ ra điều gì, khóe miệng nâng lên ý cười làm Bạch Vũ khó hiểu.

- Ngươi đến tìm Lan Diệp?

- Đúng là vậy, ta bị chặn lại hỏi vật chứng minh thân phận nhưng không có.

- Được rồi, để ta xử lý.

Lãng Thu đương nhiên là người quen với binh lính của trạm canh gác này dù nàng không phải người trong quân đoàn.

Sau một lúc đợi chờ, cuối cùng từ bên trong cũng đã xuất hiện một thân ảnh nữ tử đi ra.

Mái tóc dài kim sắc được cột gọn gàng.

Thân mặc giáp da kín đáo nhưng vẫn ôm trọn những đường cong cơ thể lồi lõm.

Liễu kiếm giắt ngang eo, mấy tháng không gặp, cô nàng vẫn như vậy, tươi trẻ thanh thuần.

Bạch Vũ thầm đánh giá.

Lan Diệp không biết có Bạch Vũ đến, chỉ nghe lính canh báo lại có Lãng Thu tìm mình trở về gia tộc.

Sau khi sắp xếp, nàng vội vã ra đây.

Không ngờ thấy được một thân ảnh phía sau Lãng Thu, nàng mừng rỡ hét lên quên luôn người tới tìm mình trước đó.

- Tiểu Hắc, ngươi đã đến Thiên Lan Thành.

Cả Bạch Vũ và Lãng Thu đều khá ngạc nhiên, lúc vừa rồi Lãng Thu phải mất một lúc quan sát đánh giá mới có thể nhận ra hắn.

Không nghĩ tới cô nàng Lan Diệp này vừa liếc nhìn đã biết ngay là hắn không cần suy nghĩ dù hắn thay đổi khá nhiều, ít nhất là hiện tại mặt hắn đang khác lạ.

Lãng Thu nhìn Lan Diệp xong sau đó quay lại nhìn Bạch Vũ, ý vị thâm trường.

Bạch Vũ giả vờ như bình thường, chỉ cười gật đầu.

Cộc cộc cộc.

Ba người lên chiếc xe do Tam Giác Mã kéo, bắt đầu di chuyển.

Bên trong xe vừa đủ chỗ cho ba người.

Bạch Vũ và Lãng Thu ngồi hai bên, Lan Diệp ngồi ở giữa.

Lúc này nàng mới nhớ ra Lãng Thu tìm mình, vội hỏi.

- Lãng Thu tỷ, mẫu thân gọi ta về làm gì thế?

Lãng Thu lườm nàng một cái ý bảo có trai quên bạn.

- Ta không rõ, gia chủ có chuyện cần nói, ngươi về sẽ biết.

- Hừm, mẫu thân cứ thích giả thần bí.

Bạch Vũ ngồi kế bên, chỉ nghe hương thơm thoang thoảng từ người Lan Diệp phát ra, da thịt vì xe ngựa lắc lư thỉnh thoảng đụng chạm làm hai người trong lòng ai cũng đều có quỷ.

- Này, Tiểu Hắc, sao từ nãy đến giờ không nói gì? Ngươi đến tìm ta là tính ở lại Lan gia sao?

- Không phải, ta đến nhờ giúp đỡ, ta có một đầu tọa kỵ nhưng không có chỗ cho nó ở, muốn nhờ ngươi chăm sóc nó một thời gian.

- Hả, ngươi nói tìm ta để chăm sóc tọa kỵ cho ngươi.

Lan Diệp tức phồng má, Lãng Thu kế bên che miệng cười trộm, câu chuyện hài về thiếu nữ mê trai và tên thanh niên ngố.

- Hừ, chỉ là một đầu tọa kỵ mà thôi, cứ kệ nó đi, khi nào cần ta cho ngươi những con khác tốt hơn.

- Không được, nó rất quý đó, có tiền cũng không mua được đâu.

- Hừ, quý đến mức nào chứ?

- Đây là tọa kỵ ngươi nói, nó là Độc Giác Mã?

- Đúng vậy, nó là tọa kỵ của ta, Độc Giác Mã biến dị.

- Lại còn biến dị, ông trời ơi.

Lan Diệp và Lãng Thu trừng mắt to mắt nhỏ, không ngờ tên Tiểu Hắc cùi bắp này lại kiếm được một con tọa kỵ mà các vương công quý tộc của các đại thành đều muốn có.

- Ngươi và nó đến Lan gia luôn đi, dù sao các ngươi cũng chưa có chỗ trú ẩn.

- Cái này…

- Được rồi, cứ như vậy đi, mẫu thân ta đã nghe qua về ngươi, người rất muốn mời ngươi đến làm khách, không được từ chối, chúng ta đi thôi.

Sau đó Độc Giác Mã được gửi lại ở một tòa trạch viện nhỏ thuộc tài sản của Lan gia bên ngoài thành.

Bạch Vũ để lại cho nó rất nhiều thực vật yêu thích sau đó cùng Lan Diệp và Lãng Thu lên xe ngựa tiến vào trong thành.

Thiên Lan Thành rộng lớn hiện lên vẽ đại khí của một đại thành lâu đời trong Đại Việt Đế Quốc.

Năm xưa từng là quận thành lớn nhất của đế quốc, sánh ngang Đế Đô, hiện tại chỉ là một tòa thành xếp hạng cao về diện tích, còn về kinh tế hay phát triển thì đều bị các quận thành khác bỏ lại phía sau.

Xe ngựa đi qua cổng thành sau khi được kiểm tra.

Lan gia nằm ở góc Đông Nam của Thiên Lan Thành.

Là một trong những gia tộc lớn nhất ở đây, một gia tộc Trận Sư nên rất được người kính trọng, một gia tộc trung lập, không đứng về phía nào nhưng cũng không ai dám đắc tội, vì gia chủ Lan gia Lan Mỹ Anh là một trong những cường giả đỉnh cao của Thiên Lan Thành.

Tu vi đạt đến Hư Cảnh trung giai, phối hợp với thân phận Trận Sư của nàng, có thể chiến được với cả tu sĩ Hư Cảnh viên mãn, thậm chí có người đồn rằng nàng còn có thể vượt cấp đánh với Tông Cảnh sơ giai, nên chẳng mấy ai dám trêu chọc.

Bạch Vũ há hốc mồm khi nghe được tin này từ cái miệng nhỏ liến thoắng của Lan Diệp.

- Này, mẫu thân của ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi thế?

- Ngươi không biết hỏi tuổi của phụ nữ là rất mất lịch sự sao?

Hắn vuốt vuốt mũi, quên mất, nhưng mà hắn tò mò không biết những cường giả như vậy thì độ tuổi nằm ở đâu và mình có thể đạt đến mức độ nào khi bằng tuổi họ.

Chỉ nghe Lan Diệp nói tiếp.

- Mẫu thân ta sinh ta khá muộn, nàng hiện tại đã gần sáu mươi.

- Ồ, vậy sao?

- Ngươi hứng thú với gia đình ta như vậy, phải chăng muốn làm rể của mẫu thân ta.

- À, ừ…hả??

Lan Diệp cười hì hì khi đã gài được hắn, hai khối nhục cầu trước ngực run rẫy dù đang được giáp da bao bọc làm Bạch Vũ muốn lé mắt, bất quá trong lòng nàng là thật tâm muốn như vậy.

- Hừ, tên ngốc.

Nàng thầm mắng hắn đầu gỗ.

Bạch Vũ im luôn không nói nữa, suốt quãng đường còn lại chỉ lặng lẽ thò đầu ra cửa sổ quan sát.

Thiên Lan Thành khá náo nhiệt, dù sao cũng là quận thành, hầu như tất cả các thế lực lớn nhất quận đều tập trung ở đây.

Hai dong binh đoàn cấp năm của quận cũng đóng quân thường trú ở đây và nhiều đoàn đội khác nữa nên việc buôn bán trao đổi hàng hóa diễn ra khá sôi nổi.

- Nè, Tiểu Hắc, ngươi còn chưa nói tại sao mặt ngươi lại như vậy, đã thế còn trùm mũ suốt…chẳng lẽ…

Lan Diệp đưa tay kéo nhẹ mũ trùm, Bạch Vũ cũng không ngăn cản, cái đầu trọc lóc lộ ra phối hợp với khuôn mặt nhẵn bóng.

- HA HA HA HI HI HI, cười chết ta, Lãng Thu tỷ, mau cứu.

- HA HA HA, ta cũng không chịu nổi, Lan Diệp, mau cho ta dược thủy ngưng cười đi nào.

- Làm gì có loại đó chứ, HA HA HA.

Bạch Vũ biết ngay sẽ bị hai người cười, nhưng hắn hết cách, dù sao sắp tới cũng sẽ ở nhờ tại Lan gia, kiểu gì bọn họ chả thấy.

- Này, hai người cười đủ chưa.

- Hì hì, xin lỗi Tiểu Hắc, chỉ tại bộ dáng này quá dễ thương, hihi.

Lan Diệp tỏ ý hối lỗi nhưng khuôn mặt chẳng có gì là như vậy cả, mặt nàng ửng hồng vì nén cười.

Lãng Thu đã quay mặt ra bên khác, đôi vai run run nhìn phát biết ngay là cũng đang nén nhịn.

- Ta tu luyện Hỏa hệ Nguyên lực có chút sự cố, không lâu sau lại như bình thường thôi.

Nói tới đây hắn mới nhớ, chắc gì sẽ trở lại như bình thường, đừng nha, đùa không vui, cầu mong là trở lại như thường đi, hắn không muốn như vậy mãi đâu.

Một lúc sau đó, xe ngựa đã dừng trước một tòa đại viện to lớn, cổng ngoài khắc hai chữ Lan gia.

Ba người đi thẳng vào bên trong.

Khuôn viên bên trong này vô cùng rộng rãi, cây xanh tươi tốt, Bạch Vũ để ý cứ cách mỗi một đoạn lại có một tháp trụ gì đó hắn cảm nhận được Nguyên khí mỏng manh luân chuyển nhẹ nhàng, linh hồn hắn vô cùng nhạy cảm nên mới có thể cảm nhận được, nếu là người bình thường rất khó để nhận ra.

- Những thứ này…là gì nhỉ?

Lãng Thu không đi chung nữa mà tách ra trở về chỗ ở của mình, nàng hiện tại không còn làm đoàn trưởng, thân phân của nàng chính là người hộ vệ cho Lan Diệp, dù không phải người thuộc Lan gia nhưng hai người sống với nhau từ khi còn rất nhỏ và Lãng Thu cũng được Lan Mỹ Anh xem như con cháu mà đối xử.

Lan Diệp và Bạch Vũ một đường thẳng tiến ra phía sau hậu viện, nơi này rất rộng nên đi mất tầm mười phút mới tới.

Chỉ thấy nơi này giống như một sơn cốc thu nhỏ, cây cối xanh tươi, có suối có hoa, có điểu, cầm, điệp bay lượn.

Trong một tiểu đình ở trung tâm đang có một mỹ phụ ưu nhã ngồi xem sách.

- Mẫu thân, người gọi ta về có chuyện gì thế?

Cô nàng Lan Diệp còn chưa tới gần đã cất giọng gọi to.

Bạch Vũ bó tay.

Lan Mỹ Anh cũng lắc đầu, sau khi thấy Bạch Vũ đi phía sau nữ nhi của mình liền kinh ngạc, ánh mắt thay đổi.

Nữ nhi của nàng dù lười tu luyện nhưng cũng là một tinh anh, lại còn là mỹ nữ, gia thế tốt, vì thế rất nhiều thiếu niên, thanh niên trong Thiên Lan Thành để ý theo đuổi.

Nhưng Lan Diệp chưa từng để ý một ai, lần này tự động dẫn nam nhân trở về còn đi thẳng đến đây gặp mình như vậy, chuyện lạ.

Chờ hai người tới gần.

Lan Mỹ Anh liền buông cuốn sách xuống gấp lại một trang đánh dấu, sau đó nhìn Lan Diệp một chút rồi lại nhìn Bạch Vũ.

- Có chuyện nhưng không vội, sao con không giới thiệu vị này cho mẫu thân biết.

- Hừ, mẫu thân không để ý nữ nhi của mình mà lại để ý người ngoài sao?

Bạch Vũ từ lúc đi vào đã thầm quan sát.

Đây là một người gần sáu mươi tuổi sao, quá trẻ, nhìn qua chỉ hơn ba mươi, trông cứ như chị cả của Lan Diệp vậy.

Quả là dị giới thần kỳ.

- Tiểu tử là Bạch Vũ, đến từ làng Vân An, ra mắt Lan gia chủ.

Lan Diệp ánh mắt nghi hoặc, tên này tự giới thiệu mình là Tiểu Hắc lúc trước, còn nói xuất thân từ Lai La trấn, sao bây giờ tên khác mà xuất thân cũng khác luôn rồi.

- Hừ, được lắm, đồ gạt người.

Bạch Vũ sau một lúc suy nghĩ đã quyết định dùng tên thật của mình cũng như xuất thân, đối với cô nàng Lan Diệp không tim không phổi này có thể nói dối chứ đối với một cường giả và là gia chủ đại tộc như Lan Mỹ Anh, việc truy xét xuất thân của hắn vô cùng đơn giản, tốt hơn là cứ khai báo trước.

- Mẫu thân, hắn chính là người mà ta nói lúc trước.

- —-

Mọi người thấy thú vị thì cho xin một Like hoặc bình luận để truyện sớm được lên các bảng xếp hạng nha.

Sẽ cố gắng ra thêm nhiều chương.

Ai có lòng thì ủng hộ tạo động lực cho tác xin gửi về:

- Momo: 078 879 3521

- Techcombank (chi nhánh Âu cơ): 1903 1076 7370 22 - LUONG TUAN VU

Cảm ơn rất nhiều.

—-------------------------------------

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Mọi thứ đều là tưởng tượng do vậy sẽ có sai sót, anh em thông cảm và góp ý.

Trân trọng cảm ơn.

-Hắc Vũ-

Bạn đang đọc Vạn Thế Thần Chi sáng tác bởi emlakem1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi emlakem1234
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 18
Lượt đọc 296

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.