Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồng Hương

Tiểu thuyết gốc · 2143 chữ

Một khoảng không vô tận,thác nước chảy dựng đứng cây cối mọc tốt tươi.Chim bay cá nhảy,nhìn như tiên cảnh.Một hình ảnh hùng vĩ của thiên nhiên.

Hắn Vân Thiên sau khi mở mắt trước mặt là cảnh tượng vô cùng tráng lệ hùng vĩ,hắn cảm nhận được sức sống mãnh liệt ở nơi này.Nếu có một người vợ và vài đứa con ở đây,Ai còn muốn ra ngoài chứ.

Những thứ hắn thấy thật sư quá đẹp,vì hắn đang nhìn ở trên cao xuống.

Khi nhảy xuống vực hắn không bị rơi chết,nhưng hắn cũng cười gớt nước mắt.

Nằm ngay trên một cây dây leo ở trên vách núi,Nhìn ngang thì tuyệt vời,nhưng nhìn xuống thì tuyệt vọng.

Vẫn sâu không thấy đáy ,ví dụ ở dưới là nước .Nhưng quá cao ,hắn có rơi xuống chẳng khác gì rơi xuống bê tông.

Thờ dài hắn nhìn vách đá xung quanh.quá dốc, leo xuống cũng quá khó càng đừng nói leo lên.

Vẫn là chầm chậm leo xuống,may ra còn sống.Vân Thiên hắn chậm chậm bám vách đá đi xuống.

Nhưng "Xoạt" trượt

Lão thiên said:Leo làm gì,ta giúp ngươi xuống :)

Hắn rơi tự do xuống đáy,xoạt xoạt ,ào ào ,bịch

Nhờ mấy lớp tán cây cản lại mà hắn giữ được mạng.Lồm cồm bò dạy xung quanh cũng chẳng khác gì bên trên mặt đất,Có khác chắc là hùng vĩ hơn.Và có dòng suối chảy hướng hạ nguồn của thác nước.

Hắn mang bản đồ ra xem,,chỉ thấy chấm sáng cách khá xa biên giới với Bắc Bộ Châu.

Vận dụng kiến thức sinh tồn,Hắn làm một cái bè và trôi theo dòng nước.

Ngồi trên bè hắn cũng không quên tu luyện,,một người một bè cứ trôi mấy ngày sau hắn lại đột phá linh sĩ nhị trọng.Hắn cảm giác nơi này rất dễ tĩnh tu,linh khí cũng rất dày

Ba tháng trôi qua hắn cũng đến hạ nguồn.Trong khoảng thời gian này hắn cũng đột phá đến Linh sĩ Tứ trọng.Chỉ mấy mấy ngày đột phá nhị trọng,Nhưng càng về sau tu luyện càng chậm.

Hắn cũng nghĩ do hắn ít va chạm,căn cơ không vững,Nên đột phá như vậy cũng là khá nhanh rồi.

Theo bản đồ hắn hướng thành trì gần nhất đi tới.

Long Biên thành là một tòa nhỏ trong mấy ngàn thành chấn của Bắc Bộ châu.

Hồng Hương Lâu ,một tửu điếm rất nổi danh ở Long Biên thành.Vân Thiên tiến vào ngồi một bàn,gọi mấy món và một bình rượu.

Hồng Hương Lâu này có hai thứ nổi tiếng,thứ nhất là  Nguyên Hồng rượu do Hồng Hương Chủ tự mình ủ.

Nguyên Hồng rượu đặc biệt ở chỗ người uống  cảm nhận sẽ không giống nhau mà tùy tâm trạng biến cố.Kẻ thất tình uống vào phút chốc sẽ càng thêm cô đơn buồn bã,Kẻ bất thiện sẽ càng thêm cuồng bạo.

Loại rượu này có thể nói là như miêu tả bản thân họ vậy.Và không uống quá nhiều lại rất có lợi để tăng tu vi.Vì khi nhìn lại được bản thân con người ta dễ chọn một hướng đi phù hợp.

Thứ hai là Hồng Hương Chủ,chưa có ai nhìn thấy khuôn mặt nàng,chí ít là những người ở đây thì không.Có rất nhiều người bàn luận về vấn đề này.

Có người nói nhìn dáng người Hồng Hương chủ thướt tha như thế chắc chắn là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Cũng có rất nhiều lại cho rằng ngược lại.Vì nếu khuôn mặt nàng đẹp thì đã không phải che lại.

Hồng Hương chủ hay ngồi lầu ba ,hôm nay cũng như vậy.Nàng cũng đang nhìn xuống phía dưới .

Mà lúc này,phía dưới Vân Thiên đang ngồi chậm rãi uống rượu và gắp đồ ăn cho vào miệng.

Nhiều người thấy tu vi linh sĩ tứ trọng thì cũng lên tiếng mỉa mai.

"Một tên linh sĩ tứ trọng mà thôi,cũng làm ra vẻ cao nhân,hừ chẳng hiểu sao Hồng Hương lâu lại cho loại  người này vào"

Mà bên kia Vân Thiên nghe những lời này cũng không bận tâm đạo một tiếng "Tuyệt Vời"

Tên kia thấy Vân Thiên không để hắn vô mắt càng thêm bực tức nói lớn.

"Chó uống nước gạo mà thôi,bày đặt ra vẻ"

Vân Thiên khẽ cười "Cháu nói gì gia gia nghe không rõ "

Tên kia "Cháu nói ngươi...

Biết mình lỡ miệng hắn đỏ bừng mặt mũi,lại bị tên oắt con gài thật là nhục nhã.Bên cạnh một đám người cười ha hả ,dơ ngón cái ra vẻ Vân Thiên nói rất hay.

Tên kia phát điên một chưởng hướng về Vân Thiên chụp tới.

Tên kia là linh sĩ thất trọng nhưng hắn cũng không sợ một quyền Bạo Lực chưởng đánh ra.

Oanh một tiếng cả hai người lui lại ,bàn ghế xung quanh vỡ vụn .

Tên kia đen mặt,đường đường linh sĩ thất trọng hơn 3 cái cảnh giới mà một quyền không làm gì được linh sĩ tứ trọng Vân Thiên.

Mọi người xung quanh cũng trầm trồ.Việc vượt cấp chiến đấu là không hiếm.Nhưng vượt 3 cái tiểu cảnh giới cũng là hạng thiên tài rồi.

Nhưng tên này nhìn rất lạ,mọi người nghĩ rằng chắc do tên thất trọng kia nương tay,không ra toàn lực.

Ở trên lầu,Hồng Hương cũng chú ý bên này đạo.

"Dừng lại đi,Hồng Hương lâu không phải võ đài"

Tên kia nghe vậy cũng chắp tay,Hồng Hương Lâu chủ thứ lỗi tại hạ một chút nóng tính mất khôn.Tại hạ sẽ trả tiền bàn ghế đầy đủ.Mong Hồng Hương lâu chủ bỏ qua.Hắn biết chuyện này do hắn.Và cũng biết Hồng Hương Chủ rất mạnh.

Phải biết ,Hồng Hương Lâu ở Long Biên Thành này không phải quá lâu.Nhưng danh tiếng không nhỏ,không ai dám thu phí bảo kê ở đây.Bằng Thành Chủ khi đến Hồng Hương lâu cũng rất khách khí.Đủ để cho thấy Hồng Hương lâu chủ rất mạnh,hoặc sau lưng cũng rất mạnh.Với nghe đồn một vài tên cao thủ có số má ở Long Biên thành này muốn thấy mặt Hồng Hương lâu chủ,đột nhập vào phủ viện.Nhưng đều một đi không trở lại.

Hồng Hương lâu chủ đạo:"Ta không so đo với ngươi,thanh toán tiền rồi cút"

Tên kia mặt nhăn mày nhó nhưng cũng chỉ đành làm theo.

Vân Thiên chắp tay hướng Hồng Hương Lâu chủ ra vẻ cảm ơn.

Hồng Hương cũng chỉ chỉ gật nhẹ.Thầm đánh giá Vân Thiên một thiếu niên 16,17 tuổi lấy tu vi Linh sĩ tứ trọng đánh ngang tay linh sĩ thất trọng.Mà còn chưa dùng toàn lực,đừng nói là Long Biên thành.Bên ngoài kia cũng rất hiếm thấy.

Còn một điều nữa là thanh niên này cách uống rượu cảm thụ rượu không giống như làm bộ.Điều này Hồng Hương khá hứng thú.Quay qua nha đầu bên cạnh,"Tí ngươi mời vị thiếu niên kia gặp ta một chút".

Vân Thiên vốn định thanh toán xong rời đi thì một cô gái đến trước mặt đạo.

"Công tử không biết có rảnh,Lâu chủ muốn mời công tử uống chén trà nói chuyện "

Vân Thiên khá ngạc nhiên nhưng cũng nhẹ gật đầu,Không biết có chuyện gì,nhưng nghĩ lâu chủ vừa giúp hắn chắc không phải người xấu.

Bước theo cô gái Vân Thiên được đưa đến một tiểu viện nhỏ xung quanh cây cối hoa cỏ trông rất đẹp mắt.

Tạm ngồi ở đình nghỉ mát chờ lâu chủ Vân Thiên thầm đánh giá xung quanh.Người ta chắc rất dụng tâm vào nơi này,cỏ cây hoa lá đều tràn đầy sức sống .

Cũng không bao lâu một cô gái với tấm khăn che mặt bước đến chỗ Vân Thiên.

Vân Thiên cũng đa lễ đứng chấp tay ra vẻ chào Hồng Hương lâu chủ.

Hồng Hương khẽ gật đầu đạo:"Công tử đa lễ,mời công tử ngồi.

Ngồi xuống Hồng Hương nói :Thấy công tử phẩm rượu khen ngon.Nên mời công tử đến đây nếm thử chút trà của Hồng Hương.Vừa nói Hồng Hương phất tay một ngọn lửa nhỏ cháy phừng phừng đun ấm nước đã chuẩn bị sẵn.

Vân Thiên cũng gật nhẹ nói:"Được lâu chủ mời là vinh hạnh của tại hạ .Không biết tại hạ có tài cáng gì mà được lâu chủ đến mắt đến.Thật là khiến tại hạ ngạc nhiên."

Hồng Hương :Công tử thật thẳng thắn.Ta chẳng giám dấu diếm,thấy công tử dùng tu vi linh sĩ tứ trọng lại đánh bại linh sĩ thất trọng .Hồng Hương cũng mạo muội muốn kết bạn với công tử.Biết đâu sau này có việc nhờ công tử ,công tử có thể che chở một chút.

Vân Thiên :Lâu chủ quá lời ,ta vừa rồi là may mắn mà thôi.Với chắc tên kia cũng không ra tay toàn lực.

,Chính hắn cũng đâu có biết ,cứ nghĩ rơi xuống vực không được cơ duyên gì.Nhưng ba tháng lênh đênh trên suối nước đã giúp hắn rất nhiều ,tăng cao tu vi cũng như gột rửa thân thể mà hắn không hề hay biết.Đó là một cái cơ duyên ,chỉ có thể ngộ không thể cầu.

Hồng Hương :"Ta đang còn trẻ nha,công tử cứ gọi Hồng Hương là được rồi"

Hồng Hương cũng đánh giá Vân Thiên tốt hơn một điểm,định lực rất không tồi, không bị áp lực cũng như sức quyến rũ của hắn làm nhiễu loạn .Điều này ít người trẻ làm được.

"Không biết quý danh công tử là gì".

-"Tại hạ Vân Thiên một tên tán tu mà thôi ,Hồng Hương cô nương chắc cũng chạc tuổi ta,vừa xinh đẹp lại có thực lực như vậy.Đây mới là khiến nhiều người ngưỡng mộ a".

Hồng Hương mỉm cười đạo-"Vân Thiên công tử quá lời ,Với tư chất của ngươi cũng rất nhanh thành một phương cao thủ mà thôi.Mà Công tử chưa thấy mặt ta sao có thể nói ta xinh đẹp".

Vân Thiên hơi khựng lại"Từ cách đối đãi của Hồng Hương cô nương,đối với tại hạ Hồng Hương đã rất xinh đẹp".

Hồng Hương nghe vậy mỉm cười"Công tử nói chuyện dẻo miệng như thế,không biết bao nhiêu mỹ nữ đã bị công tử làm cho điên đảo."

Hồng Hương cô nương quá lời ,ta chỉ là lời nói thật lòng mà thôi.

Một bên âm nước sôi Hồng Hương lại phất tay ,vừa pha trà vừa đạo:"Không biết công tử uống rượu Nguyên Hồng quán ta có cảm nhận gì?"

-"Thật sự ở quê hương ta ,ta cũng chưa được thử qua loại rượu nào ngon hơn Nguyên Hồng rượu của cô nương.Nó như mang ta trở về quá khứ rồi lại kéo đến tương lại vậy.Nhưng thực sự vẫn hơi tiếc một chút.Nếu là lại có vài người bạn tri kỉ,uống rượu chắc chắn sẽ ngon hơn".

Hồng Hương nghe vậy ngạc nhiên"Lần sau công tử có thể cùng bằng hữu đến đây,ta sẽ tận tình đón đãi".

Vân Thiên mỉm cười "Bằng hữu thực sự đâu có dễ tìm đến vậy,hiện tại ta vẫn chưa có ai là bằng hữu Mà cái thế giới thực lực vi tôn này,ta thấy thực sự khó,chắc là tùy duyên đi".

Hồng Hương nheo con mắt,Tên này như ông cụ non vậy."Không biết Hồng Hương có thể làm bằng hữu của công tử?".Vừa nói vừa rót một chén trà cho Vân Thiên.

Vân thiên vừa nhận trà vừa nói:"Đương nhiên Vân Thiên ta không chối từ,nhưng nếu có thể bằng hữu nên biết mặt nhau ha".

Vân Thiên hắn cũng rất tò mò về đối phương .

Hồng Hương nghĩ tên này cũng khá láu cá nha,nhưng cũng khá thú vị.

Hồng Hương giả bộ giận dữ nhìn Vân Thiên nói:"Công tử cũng giống người khác chỉ muốn nhìn dung nhan của ta ,nhan sắc quan trọng vậy sao."

Vân Thiên nheo mắt đạo"Đối với ta nhan sắc không  quan trọng,chỉ là ta nghĩ làm bằng hữu ít nhất cũng phải biết mặt chứ.Nếu cô nương không muốn ,ta đương nhiên không có ý kiến."

Hồng Hương:"Để bằng hữu nhìn thấy cũng không sao".Vừa nói vừa tháo tấm che mặt

Đập vào mắt Vân Thiên là một khuôn mặt bình thường đến không thể bình thường hơn,khác rất nhiều so với khí chất khi che mặt.

Vân Thiên cười:"Nhan sắc cũng chỉ là túi da mà thôi,cô nương đừng quá quan trọng,được làm bằng hữu với cô nương ta rất vinh hạnh".Rồi đưa li trà hướng Hồng Hương

Thấy Vân Thiên không hề có sự thất vọng khi thấy nhan sắc của cô,càng cảm giác Vân Thiên tốt hơn một chút.Ít ra cũng không phải một kẻ háo sắc.

Hồng Hương cũng cầm li trà hướng Vân Thiên cụng,

Qua chuyện này,hai người nói chuyện cũng cởi mở hơn.

Bạn đang đọc Vấn Thiên Hạ sáng tác bởi namcaybii98
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi namcaybii98
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.