Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đông Châu Thành Vương

Tiểu thuyết gốc · 2946 chữ

Thiếu niên ngồi trên nóc kiệu ánh mắt đảo quanh thích thú nhìn ngắm cảnh vật xung quanh lối vào cổng thành. Kì thực là vô cùng tấp nập với không biết là bao nhiêu những gian hàng buôn bán nằm san sát nối liền nhau chạy thành một dãy dài. Thiếu niên có thể nhìn thấy mọi người bán đủ thứ loại đồ, từ đồ ăn thức uống tôm rau cá thịt. Cho đến trang sức cùng vũ khí nhìn qua vô cùng bắt mắt. Thiếu niên thích thú muốn nhảy xuống dạo quanh một vòng thì kiệu đằng trước liền dừng, có vẻ như bị chặn lại bởi ai đó.

Một đoàn người cưỡi chiến kị dàn trận chặn ngay trước lối đi vào, thiếu niên có hơi bất ngờ nhưng không quan tâm lắm đến cuộc dàn trận này của bọn họ lại tiếp tục đảo ánh mắt quan sát khung cảnh khu chợ tấp nập người mua bán kia. Liền có người kéo dây cương đi đến trước xe của vị quận chúa kia, người nhảy xuống ngựa đi lại gần ôm quyền.

Quận chúa, vương gia ra lệnh cho chúng thuộc hạ đến hộ tống người hồi phủ. Không biết vị thiếu niên ở bên trên kiệu của quận chúa là ai ?

Hắn tuy không xác định được vị thiếu niên đang ngồi quay quắt đầu qua lại kia là ai, nhưng xác thực chắc chắn không phải dạng người tầm thường. Hắn nhận thức được từ trên người của thiếu niên đầu đội mũ rộng vành có đeo một chiếc chuông này tỏa ra một loại khí tức vô cùng sắc bén, ít nhất cũng là cao thủ trong giang hồ. Hơn nữa đi cùng với quận chúa lúc nào cũng có mấy vị tông sư giang hồ bảo vệ, bọn họ không ra tay xác thực thiếu niên này không phải mối nguy hiểm. Nhưng bất quá đây cũng là nghĩa vụ, tuy không muốn nhiều lời nhưng cũng không thể làm trái, có nói một lời cho dù bị vị vương gia kia hỏi hắn cũng có cái để bàn giao.

Là một vị thiếu hiệp mà ta vô tình gặp được trên đường, cùng chung lộ tuyến nên đồng hành cùng nhau. Đi thôi, sớm hồi phủ ta cũng mệt rồi.

Bên trong kiệu liền vọng ra tiếng thiếu nữ. Tên đứng bên dưới hiểu ý lập tức chạy về nhảy lên lưng ngựa mà giật mạnh dây cương dẫn theo nhóm người mặc đều là binh phục chạy trước dẫn đường. Thiếu niên bên trên quan sát chán chê rồi lại nằm dài ra nóc kiệu giang rộng tay chân tận hưởng cái nắng sớm chiếu vào trong cơ thể mình. Lần này mục đích của hắn đến thành đã thay đổi, lúc đầu chú định là vào để nghiên cứu chút tin tức cũng như sự vụ về Đại Tần.

Hắn muốn hiểu thêm về nơi mình đang sống để dễ bề ứng phó với những thách thức có thể đến mà không báo trước. Sau đó lại bắt đầu hành trình rong ruổi trong giang hồ để tìm cái đạo của bản thân cũng như chính là tìm hai chữ mà sư phụ hắn đã để lại Trường Sinh. Theo như cách lí giải của sư phụ hắn đối với võ học thì cực kì đơn giản, chính là trong sống chết mới có thể càng lúc càng mạnh hơn, mới có thể chân chính tìm ra đại đạo của bản thân.

Nhưng ở thời điểm hiện tại có lẽ nơi hắn muốn đến hơn chính là võ quán của sư phụ mình ở trong thành. Thiếu niên vắt chân này sang chân kia, một hơi nhắm mắt thanh thản nhớ lại khoảng thời gian tám năm rèn luyện trong núi, thực sự cảm thấy mọi chuyện trôi qua đều thật là nhanh.

Nhớ lại thời điểm hắn luyện được sợi nội khí đầu tiên, cho đến khi có thể truyền được nội khí của bản thân vào trong vũ khí nhìn tới thời điểm hiện tại có thể khí kình ngoại phóng đạt được tông sư cảnh đều giống như trải qua chỉ một cái chớp mắt ngủ say. Thiếu niên sờ vào thanh đao, thứ vũ khí duy nhất có thể theo chân hắn được đến thời điểm bây giờ, rìu cũ chẳng còn đoản đao sớm gãy đã được thay mới.

Cổng vương phủ dần dần xuất hiện trước mắt mọi người, thiếu niên ngồi dậy quan sát rồi xém nữa thì không thể khép nổi miệng mình vì độ uy nga đến khủng bố của nó. Cổng cao chừng năm mét hơn, cánh cửa lớn ra vào được làm bằng một loại gỗ vạn năm hay gì đó nên có bề dày cùng bề rộng khoa trương khủng bố.

Từ Trường Sinh không thể tin nổi vào mắt của mình nữa, hắn nhiều năm lặn lội nơi rừng sâu núi thẳm nhưng cũng là lần đầu tiên mà có thể nhìn thấy được loại gỗ lớn đến mức độ vô lý như thế này. Vân gỗ vô dày dường như muốn xếp chồng lên nhau thành vô số các vòng tròn, thiếu niên cảm thấy muốn đếm hết được số vân gỗ kia hắn có thể tốn đến vài năm là ít. Cùng đồng dạng với vẻ bề ngoài lộng lẫy ở không gian bên trong cũng xa hoa không hề kém, thiếu niên mấy lần nuốt nước bọt có phần hơi kinh hãi với độ khủng bố của mớ kiến trúc này rốt cuộc là rộng và nguy nga hơn cái nhà xập xệ cùng rách nát của hắn bao nhiêu lần.

Xe ngựa vừa vào đến cổng thì đã nhìn thấy người đứng ở bên ngoài chờ đợi, thiếu niên cảm thấy nơi này không phải chổ để hắn có thể tùy ý làm bừa gì thì làm, liền lập tức cúi người lộn về trước phóng ngay xuống dưới chỗ ngồi của vị phu đánh xe tiếp tục quan sát cục diện. Dựa theo nhưng gì mà mà hắn nhìn thấy trước mắt mình đứng ở ngay giữa cũng là nổi bật nhất một người đàn ông vô cùng cao lớn vận trên người một bộ y phục màu xám xẫm khí độ bất phàm khí thế ngút trời mây. Thiếu niên có phần cả kinh, cảm nhận đầu tiên của hắn đối với nhân vật chính ở trước mặt kia là run sợ, người này khí thế bứt người cảm giác giống như lần đó đối đầu cùng sư phụ.

Thiếu niên bất giác giơ tay thẳng về phía sau siết vũ khí vào thế phòng bị, tuy người đàn ông cao lớn trước mắt tay không tất sắc thần thái điềm đạm nhưng lại mang đến cho hắn một loại cảm giác nếu như hắn sơ sảy liền sẽ chết mà không biết mình chết như thế nào.

Đám người dẫn đường tách đoàn ra thành hai bên nhảy ngay xuống ngựa dàng thành hai hàng dọc chờ người xe cùng đi vào. Ở tại thời khắc đám người ngựa tách đoàn bên cạnh của vị kia liền xuất hiện thêm mấy người nữa, đều phần lớn là có tuổi có người dáng vẻ thư sinh cầm quạt lại có đại hán cao to mặc theo áo cộc để lộ cơ thể rắn chắc kinh người, cũng có vị tay cầm ngọc kiếm hông dắt bầu rượu.

- Đều là tông sư, mà còn là ba người. Cộng thêm cái vị kia thì là bốn vị tông sư giang hồ. Chậc...xem ra hôm nay muốn nhặt mạng rời khỏi chỗ này không dễ dàng.

- Thiếu niên không cần lo lắng, Vương gia rất thích người tài giỏi nhất định sẽ không làm khó cậu đâu.

Thiếu niên cười khổ nhìn về phía của người phu xe linh cảm mách bảo cho hắn lời người này cũng có điểm hợp lí hắn có lẽ là lo bò trắng răng, thế nên liền thả xuống bội đao khỏi lòng bàn tay hít thở một ngụm khí lạnh thực hiện việc điều khí ổn định lại tâm tình. Kiệu dừng ở cách đó chừng hơn chục mét, thiếu nữ bước chân ra khỏi kiệu rồi liền chẳng nói chẳng rằng lao nhanh đến bên cha của mình ôm chầm lấy ông.

- Cha...con gái về rồi đây.

- Hừ...Tần Linh con thì hay rồi, dám lén ta đi chơi nếu như không được giúp đỡ thì cớ sự đâu có giải quyết được dễ dàng như thế.

- Cha...con gái biết rồi mà...

Giọng thiếu nữ cùng với ông nụng nịu, làm một người cha nhìn thấy con gái ngoan của mình như thế này bao nhiêu lời muốn trách phạt đều nhất thời chui tọt hết xuống bụng không thể nào nói ra được, chỉ có thể miễn cưỡng vừa xoa đầu nàng vừa lắc đầu cười khổ.

- Thiếu niên kia chính là người cứu con sao ?

- Phải đó cha, huynh ấy tên là Từ Trường Sinh lúc con gặp phải sơn tặc chính là huynh ấy đã vung đao giúp đỡ.

- Tông sư giang hồ, như thế này cũng trẻ quá rồi, thiếu niên ấy bao nhiêu tuổi con có biết không ?

- Là hai mươi ba.

- Hai mươi ba tuổi đã đạt tới trình độ khí kình ngoại phóng. Cho dù tìm khắp thiên hạ chỉ e rằng cũng không có quá năm người làm được, một thanh bảo kiếm tuyệt phẩm thiên hạ hiếm có.

Mấy người bên cạnh nghe thấy tuổi thật của thiếu niên, ai nấy cũng đều phải gật đầu đồng ý với lời khen tặng của vị Vương gia. Thiếu niên nhìn thấy trọn vẹn tình cảnh, nhưng cũng chả có hiếu ất giáp gì. Bất quá hắn biết điều nên làm nhất bây giờ là kính cẩn với vị Vương gia kia để có thể giữ được mạng. Thiếu niên chậm chân đi dần lại, ánh mắt đảo quanh tất cả mọi người rồi mới dừng lại ở nơi của người đàn ông cao lớn, kính cẩn cúi người.

- Thảo dân Từ Trường Sinh ra mắt Vương gia.

- Thiếu hiệp mời đứng lên. Người trẻ tuổi có thực lực lại biết khiêm tốn như cậu ta cũng hiếm khi nào được gặp qua, nếu như không bận có thể ở lại dùng trà rồi cùng nói chuyện.

- Thảo dân tuân mệnh.

Bên ngoài liền có một người mang theo quân phục đi đến gần, cúi người tỏ ý muốn tạm thời thu giữ bội đao của thiếu niên, nhưng hắn đời nào có thể chấp nhận được chuyện ấy tay giữ chặc khư khư bên ngoài. Đối với người luyện đao, đao trong tay giống như là sinh mệnh nào có loại chuyện để cho người khác cầm hộ bao giờ. Vị vương gia kia cũng liền xua tay dáng vẻ không cần phải thu đao của cậu rồi chân bước đi nhanh.

- Con thấy thiếu niên ấy thích cái gì ?

Nhóm người đi phía trước cách với thiếu niên một đoạn tương đối xa, vị quận chúa nghe cha mình hỏi thì có hơi khó để miêu tả, kì thực hai ngày qua cô có thể xác nhận thiếu niên này dường như chẳng thích cái gì giống như người trong giang hồ cả. Mời mỹ tửu thượng hạng hắn cũng từ chối không uống, mỹ nhân như cô cũng chẳng có thèm để mắt đến, tiền vàng thì lại càng không quan trọng. Dường như có cái dáng vẻ điềm đạm pha chút tĩnh mịt giống với một vị tiên sư ngự trên đỉnh sơn, cao cao tại thượng lại có phong phạm của người đọc sách biết co biết duỗi.

Đi vào vườn lớn thiếu niên được ông sắp xếp cho ngồi tại một cái hàng ghế dài, bên cạnh là vị quận chúa con gái của mình còn ông thì ngồi đối diện. Ánh mắt nhìn về thiếu niên như dò xét lại càng giống như thưởng thức một viên ngọc quý mà bản thân cực kì tâm đắc nhưng lại khó có thể cầu được bên mình.

- Thiếu niên ta chưa biết tên của cậu.

- Thảo dân Từ Trường Sinh sống ở Trấn Ly Châu.

- Trấn Ly Châu nằm cách nơi này không xa, theo như con đường hẳn là cậu đã xuôi theo nhánh sông nhỏ sau đó rẽ xuôi theo dòng Mộc Giang mà đến.

- Vương gia thông hiểu địa lý, đúng là như thế.

Một người hỏi một người đáp, chỉ hỏi gì nói đó hoàn toàn không hề có ý muốn nói thêm nhiều bất kì một chuyện gì. Vị vương gia cũng không cảm thấy bực mình gì với thái độ của thiếu niên, hắn hiểu người trẻ tuổi mà có tâm cơ cùng cẩn tận nhưng chưa hiểu sự đời đối nhân xử thế đều sẽ hạn chế nói sai mang họa. Sau một hồi vòng vo tam quốc với đủ thứ câu hỏi về gia thế, đại khái vị Đông Châu Thành Vương này cũng xác định được thân phận của thiếu niên vô cùng rõ ràng.

Từ Trường Sinh cũng nói thật những gì mình biết chứ không có giấu diếm, dù sao đối với một vị vương gia quyền lực kinh thiên muốn điều tra chút thân thế của hắn chỉ là vấn đề thời gian. Hoặc từ khi hắn thông báo tên tuổi của mình cho vị quận chúa kia biết thì thân thế của hắn vị vương gia trước mặt này đều đã nắm được hết rồi.

- Thiếu niên tuổi trẻ có năng lực kì tài như thế, không biết danh sư của cậu là ai ?

- Kình Lưu Vãng là danh sư của thảo dân.

- Kinh Lưu Vãng đao nhân tông sư đại danh đại đỉnh trong giang hồ đấy sao, quả nhiên danh sư xuất cao đồ.

- Còn một câu hỏi cuối cùng nữa ta muốn hỏi cậu, thiếu niên không biết cậu đã có hôn ước với người nào chưa ?

Thiếu niên nghe thấy câu hỏi thì có chút kinh hô trong lòng nhìn sang ông, ánh mắt đảo quanh khắp mọi người một lần trong bất giác hắn cảm thấy đằng sau lưng mình có một luồng khí tức tử vong sắc lạnh lướt tới với tốc độ kinh khiếp. Thiếp niên khẽ nghiêng đầu sang một bên, bàn tay đẩy mạnh chén trà, bộc lộ điểm nhu cương ở bên trong võ học kình lưu quyền ném mạnh về phía sau.

Rắc...tiếng sứ vỡ vang lên tí tách người người nhìn nhau chăm chú, chỉ có quận chúa là dáng vẻ giật mình lại có mấy phần giống như ngưỡng mộ nội khí cùng kĩ thuật thiên tài của thiếu niên. Một chiếc lá liễu dài cỡ một ngón tay lao xé gió đến như một thanh ám khí tuyệt đỉnh bây giờ lại ghim thẳng vào thành của chén trà. Chỉ thấy có tiếng ọc ạch muốn đổ ra bên ngoài nhưng toàn bộ chén trà ngoài một chút dấu thủng cùng vết nứt nhỏ ở vị trí tiếp xúc thì nhìn qua không hề có bất kì một dấu vết nào nữa. Khả năng kiểm soát nội lực của thiếu niên thực sự quá kinh người.

Hắn lần nữa đỡ lại chén trà cầm trong lòng bàn tay sau đó đưa lên miệng uống ực một tiếng cạn nước cẩn thận đặt lại xuống bàn như bình thường. Đứng lên ôm quyền kính cẩn cúi sát đầu ra dáng vẻ bồi tội lại có chút gấp gáp.

- Mong vương gia lượng thứ, thảo dân đã có người trong lòng cũng đã cùng nàng ước hẹn sống chết có nhau. Thảo dân xuống núi lần này cũng có ý muốn thăm hỏi sư phụ, xin phép vương gia được cáo lui trước.

- Được rồi, thăm hỏi sư phụ mới là chuyện gấp gáp, còn hôn sự cứ sau này nói chuyện cũng được. Người đâu, mang phần công lao của thiếu hiệp đến đây.

Ở đằng sau liền có người đi đến tay cầm theo một cái rương cùng một cái túi tiền. Vương gia đứng lên đi đến gần tay cầm theo túi tiền, cẩn thận đặt vào trong tay thiếu niên còn người hầu cận kia thì cầm theo cái rương cung kính đưa cho cậu.

- Thiếu niên tuổi trẻ có năng lực dồi dào sức sống là tốt nhưng hành tẩu giang hồ trong người nhất định không thể thiếu tiền. Đây là phần công lao của cậu khi đã cứu con gái ta.

- Đa tạ vương gia.

Thiếu niên nhận lấy tiền cùng rương đồ, sau đó lại kính cẩn cúi người lần nữa cùng tất cả rồi cất bước rời đi. Mọi người đều nhìn theo hắn, cũng nhìn ra được một tia thất vọng tràn trề ở bên trong ánh mắt của quận chúa, lại nhìn ra một chút vẻ mong chờ cùng thích thú trong ánh mắt của Vương gia.

Chén trà trên bàn sau khi thiếu niên rời đi liền nổ tung vang lên tiếng bụp kinh động, mảnh sứ bắn ra tứ phía được một vị tông sư khác dùng khí lực kìm nén lại nằm gọn gàng trên bàn.

- Điều khiển nội khí cường đại mà tinh diệu như vậy, trên thiên hạ tông sư có thể so chiêu cùng cậu ta đoán chừng không quá hai mươi người. Tuổi trẻ khí thịnh thật là tốt mà.

Bạn đang đọc Vấn Thiên Tiên Lộ sáng tác bởi minhphats
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minhphats
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.