Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Võ Quán

Tiểu thuyết gốc · 3129 chữ

Thiếu niên bước chân chầm chậm rời khỏi vương phủ không một lần nào hắn ngoái đầu lại nhìn, dù sao nơi xa hoa lộng lẫy như thế này đối với người ngoài có thể là chốn bồng lai tiên cảnh nhưng đối với hắn thì chả khác nào long đàm hổ huyệt. Càng ở lại lâu càng thấy thực sự không có một chút an toàn nào. Thiếu niên chậm chân, ra khỏi cửa vương phủ tầm hơn năm mươi bước thì hắn lúc này mới nhớ chực ra một vấn đề cực kì quan trọng, bản thân là lần đầu vào thành không có biết đường bây giờ phải đến võ quán của sư phụ như thế nào.

Hơi cau mày khó chịu, ở trong thành rất nhiều quân lừa người gạt tiền nếu như bản thân có chút không cẩn thận sẽ bị đám người đó gạt cho không còn một xu dính túi nào. Thế nên dù rằng không biết đường nhưng tạm thời hắn cũng chẳng có biết hỏi ai cho được.

Vương phủ ngự ở một ví trí rất đẹp ngay phía trước là đường lớn, nằm hai bên con đường lớn là vô vàn những căn nhà có lớn có nhỏ nằm san sát nhau tạo thành từng dãy nhà chạy dài. Đi khoảng hơn một trăm bước chân thì lại cách nhau bằng những con phố các ngõ hẻm vừa nhỏ lại vừa u ám. Thiếu niên từ ở nơi ấy nhìn thấy một đứa bé gái quần áo lôi thôi bẩn thỉu đang ngồi dựa người vào bức trường, phía dưới nó là một cái bát sứ cũ kĩ còn bị mẻ nứt lung tung chỉ là bên trong cũng chẳng có thứ gì dù chỉ là một đồng tiền cũng không thậm chí còn không có lấy một miếng cơm nào, gương mặt thiếu nữ dính đầy bụi đất nhưng không che giấu được sự tinh anh và một chút lém lỉnh đáng yêu ẩn sâu trong đôi mắt.

Chắc cô bé này sẽ biết đường.

Hắn liền tiến về gần vị trí của tiểu cô nương kia, nhìn thấy có người đi đến tiểu cô nương liền lập tức đứng dậy, bàn tay chùi chùi vào áo cho hết bụi rồi mới cầm theo cái bát đi chập chửng đến hướng của cậu. Ánh mắt phảng phát hiện lên có một chút ngây thơ. Chợt hắn nhờ lại một chút chuyện cũ, da lông trên cơ thể tự nhiên lại dựng ngược hết cả lên có một loại cảm giác tê rần đáng sợ nhưng liền bị thiếu niên trấn áp xuống.

Ta có thể nhờ muội chút chuyện hay không ?

Dạ được...

Giọng cô bé nụng nịu hơi có vẻ ngọng thanh âm bập bẹ dường như là nói chưa rành. Nhưng cái gật đầu của cô thì hết sức chân thành dáng vẻ cực kì chăm chú lắng nghe những chuyện mà thiếu niên sắp nói.

Ta cần muội dẫn ta đi đến một vài chổ ở trong thành, muội có biết đường hay không ?

Cô bé không đáp lại ánh mắt có hơi nhướng lên dường như đang chăm chú suy nghĩ đến một điều gì đó. Thiếu niên chợt giật mình nhận ra một cô bé nhỏ như thế này thì có thể đi được bao nhiêu trong thành rồi mà cậu hỏi như thế chứ, thế nên lần này thử lại miêu tả vị trí kĩ hơn một chút cho cô bé nhớ.

Là một võ quán của một vị sư phụ tên là Kình Lưu Vãng. Muội có biết không ?

Tiểu cô nương nghe đến võ quán thì liền hai mắt phát sáng gật đầu ngoày ngoạy với thiếu niên ra dáng vẻ mình đã biết nơi cần phải đến, cái tô đã nứt bể liền cất ngay vào trong áo bắt đầu muốn dẫn đường cho thiếu niên. Cậu cũng thấy hơi buồn cười nhưng dáng vẻ thế này cũng khá giống với bản thân mình khi đó, chợt đang bốn mắt nhìn nhau thì cái bụng của thiếu nữ liền kêu lên mấy tiếng ọt...ọt rõ ràng là đói lâu rồi chưa được ăn gì. Cô bé ngại ngùng hơi đỏ mặt ôm lấy bụng của mình, thiếu niên chỉ lộ ra một chút sự bi thương trên khuôn mặt hắn đưa bàn tay vào trong mò mẫm khắp áo lục lấy từ trong ra mấy cái bánh ngọt đưa sang cho cô.

Cái này là trả trước khi nào đến nơi ta sẽ trả toàn bộ. Có được hay không ?

Đợi cho tiểu muội nhỏ này gật đầu rồi ăn ngấu nghiến hết mấy cái bánh hắn lại đưa bình nước sang cho cô bé. Sau khi giải quyết xong cái bụng của thiếu nữ cả hai người liền nắm tay nhau chầm chậm lên đường. Khoảng cách từ vương phủ của Đông Châu Thành Vương đến võ quán của sư phụ thiếu niên không xa lắm, ước chừng độ hơn nghìn bước chân, chỉ là thiếu nữ còn quá nhỏ bước chân rất ngắn đi hơi chậm lại không giống như Từ Trường Sinh lúc trước còn nhỏ đã băng rừng lội suối nên khí lực tương đối yếu mới chừng gần trăm bước hơn đã thấm mệt. Nhăn mặt lại coi bộ là khó mà có thể đi tiếp được.

Mặc dù đã rất cố gắng thế nhưng tiểu muội nhỏ cũng thực sự là không đi nổi nữa, hai bàn chân đi dưới nền gạch bị cái nóng hung cho đỏ rực, tuy là đã cố gắng không than vãn nhưng vẫn nhăn mặt đau đớn.

Được rồi, không cần cố.

Thiếu niên bồng cô bé lên ôm để cô tựa vào lòng mình bằng một tay còn tay kia thì giữ cái rương lại, một chân giẫm nhẹ xuống đất kích phát chút nội lực ở bên trong cơ thể của mình thì đã khiến cho cả người phóng lên không trung hạ người xuống đứng ngay tại một cái nóc nhà cao nhìn ngắm cảnh quan đô thị xầm uất. Đây là phương pháp giải phóng khí thô thiển nhất, nhìn thì động tác giống với thuật khinh công cử chỉ nhẹ nhàng, thanh thoát nhưng kì thực là việc mà chỉ có tông sư có thể khí kình ngoại phóng mới làm được, bước thực hiện cũng cực kì rườm rà tốn nhiều nội lực hơn so với khinh công chân chính. Thi triển cũng rất nhanh sẽ đuối sức.

Tiểu cô nương hai mắt tròn xoe mở ra, dáng điệu vô cùng thích thú. Hai bàn tay vỗ vỗ vào nhau nghe thành những tiếng bốp bốp nhỏ xíu

Đại ca huynh biết bay, huynh là thần tiên sao ?

À ừm...không phải, huynh chỉ là người bình thường thôi, bây giờ muội xem thử võ quán ở nơi nào thế.

Lần sau có lẽ nên học thêm vài môn khinh công nữa. Thiếu niên ngẫm nghĩ rồi chờ cho cô bé xác định đường đi, sau khi có được lộ trình rõ ràng chỉ vài bước chân đơn giản nhẹ nhàng thiếu niên đã bồng cô bé bay nhanh thoăn thoắt đến trước cổng lớn của võ quán. Hắn thả cô bé xuống, ánh mắt nhìn chăm chú rồi mới cúi người xuống hỏi.

Muội có muốn ở lại nơi này không, chỉ cần làm việc chăm chỉ là sẽ được ăn no mặc ấm, có chỗ ngủ đàng hoàng không cần phải lăn lộn ở bên ngoài nữa.

Nhìn thấy cô bé vẫn có hơi lo lắng, thiếu niên mỉm cười là một nụ cười đôn hậu hòa nhã lại có mấy phần khí chất lẫm liệt của bậc anh hùng hào kiệt khiến cho cô bé phút chôc cũng thả lõng xuống tâm trạng lo lắng của mình. Hắn gõ mạnh cửa của võ quán mấy cái lập tức ở bên trong có người động cánh cửa gỗ liền được mở toang ra, nhưng thay vì là bóng hình cao lớn quen thuộc thì lần này lại là một thiếu niên tương đối trẻ, thanh giọng vô cùng khẳng khái cùng hiếu khách. Nhìn thấy người tới đằng sau lưng đeo theo một thanh đao liền lập tức cung kính ôm quyền cuối đầu

Vị huynh đệ này không biết cậu là ai, đến đây có việc gì ?

Tại hạ là Từ Trường Sinh, hôm nay đến tìm gặp sư phụ Kình Lưu Vãng không biết vị huynh đệ đây là...

Từ đại sư huynh...Từ đại sư huynh...huynh...huynh...huynh xuất sơn rồi sao ?

Tên thiếu niên này trạc tầm mười tám mười chín tuổi, nghe qua giới thiệu của Từ Trường Sinh thì mừng húm hết cả lên, lập tức quay đầu thẳng vào bên trong hét lớn

Đại sư huynh xuất sơn rồi, mau mau các huynh đệ ra đón đại sư huynh.

Lập tức ở bên trong vang lên tiếng nhốn nháo kịch liệt một đám thiếu niên khác tầm mười lăm mười sáu người theo đúng như lời hiệu gọi của thiếu niên này mà chạy cái ào ra nghênh đón đại sư huynh, ánh mắt chăm chú quan sát rồi mới ồ lên người này quả thật đúng như những gì mà sư phụ cùng sư nương đã kể. Đại sư huynh xuất hiện trước mắt bọn họ là một thiếu niên tương đối cao lớn với làn da có phần ngâm đen, gương mặt trông cũng khá là anh tuấn nhưng mà đặc biệt nhất chính là loại khí chất điềm đạm, một ánh mắt tĩnh lặng nhưng lại sắc bén khiến con người ta không rét mà run này.

Từ Trường Sinh đứng trước mắt nhìn của các đồng môn, hoàn toàn không có lấy một tia loạn động nào chầm chậm tiến vào bên trong nắm tay một cô bé nhỏ tuổi. Mọi người muốn đồn đoán chuyện gì nhưng nghe sư phụ kể chuyện đại sư huynh dùng một rìu một đoản đao trong nháy mắt tiễn ba kẻ sát thủ về suối vàng thì ai cũng sợ mất mật nên không hề có ý dám loạn động. Thiếu niên thả bàn tay để cho tiểu muội nhỏ đứng ở một góc bên ngoài, rồi chuyền cái rương trên tay cho một người đệ tử tương đối lớn tuổi trong nhóm đang lao nhao đón tiếp.

- Đệ mang cái này đến nơi đổi thưởng đi, là đầu của sơn tặc mà ta gặp được trên đường.

Người kia có vẻ hơi run run nhưng liên đưa hai bàn tay tới tiếp nhận, mang theo hai vị tiểu đệ nữa nhanh chóng chạy biến đi làm việc. Từ Trường Sinh gật đầu mỉm cười rồi bước vào trong sân, võ quán rất rộng chia làm bốn khu vực chính gồm có sân luyện võ, gian nhà ăn, gian phòng ngủ cùng với chính đường. Trước mặt của cậu đi vào là sân luyện võ nằm đằng sau đó xa xa là chính đường.

Ở chỗ này sư phụ cùng với sư nương thường hay nghỉ ngơi cũng như quan sát các võ đồ luyện tập. Thiếu niên từ đằng xa đi đến đã nhìn thấy sư phụ cùng sư nương ngồi thưởng thức trà mới liền đi chậm dần lại đến trước cả hai người, đao sau lưng đặt qua một bên, hắn quỳ xuống trước sự ngỡ ngàng của tất cả dập đầu một cái cùng sư phụ trước mặt.

- Phụng mệnh sư phụ, tám năm trên núi rèn võ công, đến nay tông sư cảnh đại thành. Đệ tử Từ Trường Sinh xuất sơn, hôm nay đến bái kiến sư phụ cùng sư nương.

Kình Lưu Vãng nhìn sang thê tử của mình, trong ánh mắt thể hiện ra sự chấn kinh lần đầu tiên được nhìn thấy. Khi nãy nhìn thấy đám đệ tử nhao nhao hết cả ở bên ngoài, gọi cái gì mà Từ đại sư huynh, Từ đại sư huynh thì đã nghi ngờ vô cùng cảm thấy cực kì chấn kinh trong lòng, bây giờ thật sự nhìn thấy đại đồ đệ có thiên phú nhất đang quỳ ngay trước mắt mình kia, trong lòng giống như có cơn giông tố dị thường không thể miêu tả được.

Ông mặc dù đoán được Từ Trường Sinh thiên phú cùng nỗ lực cực kì đáng gờm, nhưng mà chỉ mất tám năm đã từ người phàm leo lên đến đẳng cấp tông sư giang hồ, đây là điều khoa trương nhất mà cả cuộc đời này của ông từng được nghe đến. Lúc trước còn dự tính trước khi mình chết nó có thể xuất sơn nhìn mặt mình lần cuối đã là may mắn, đến nay mới tám năm đã đại thành thật sự là quá nhanh, quá mức nhanh.

- Về là tốt rồi, thể hiện một chút công phu cho ta xem.

Thiếu niên hiểu ý của sư phụ, hắn liền đứng lên tìm đến chỗ của mấy cây cột gỗ mà các thiếu niên đồng môn vẫn thường hay dùng để luyện tay. Đặt chúng cố định lại một chỗ sau đó đi nhanh ra cách một khoảng xa chừng hơn hai trượng thì đứng lại. Mọi người đều nín thở chờ xem kì tích mà đại sư huynh sắp thể hiện, có người lại bàn tán rôm rả, kể cả hai người sư phụ sư nương cùng với hai thiếu nữ đứng ở hai nơi đều chăm chú quan sát.

Thiếu niên đứng yên dáng người thong dong không giống như đã vào thế sắp ra quyền, đột nhiên khẽ động thân thể động tác bình thường rất nhanh nhưng liền thể hiện một chút chậm để mọi người quan sát. Gió thổi lên không thanh không tức từ trong hư vô truyền đến một tiếng bụp rất lớn là âm thanh của gỗ bị một cái gì đó đánh nát vang lên, ở trên thanh gỗ dài vốn liền lạc khi nãy thì bây giờ đã thủng một lỗ tương đối lớn bằng với cỡ quyền của thiếu niên.

Sau đó cậu từ từ đưa người về trạng thái thong dong vốn có, bàn tay đưa ra phía trước đột ngột nghiến chặc lại. Rầm...tiếng nổ chát chúa vang mạnh khiến cả đám môn sinh đều bịch hết cả tai lại hoảng hồn nhảy dựng lên, đến khi bình tĩnh mới phát hiện cây gỗ khi nãy bị đại sư huynh đấm thủng bây giờ đã nổ thành vô vàn các mảnh gỗ nhỏ, khả năng điều kiểm soát cũng như giải phong nội khí đột ngột thật sự quá mức tinh diệu. Một màn này cũng khiến cho sư phụ thiếu niên phải ngồi bật dậy khỏi ghế, không tin được vào mắt của mình.

Thực sự là tông sư sao, khả năng kiểm soát nội khí quá mức tinh diệu, ngay cả mình cũng chưa chắc có thể làm được một màn vừa rồi. Sư nương bên cạnh thì tròn mắt kinh ngạc, thiếu niên kia dùng chưa đến mười năm đã có được công lực thậm chí còn vượt trội hơn cả chồng bà tích lũy trong hơn năm mươi năm. Khoảng cách của thiên phú thực sự xa đến như vậy sao.

Thiếu niên mỉm cười cùng các đồng môn đang còn há miệng trợn mắt kinh ngạc, sau đó là một tràng âm thanh vỡ òa hạnh phúc, cả bọn nhảy dựng hết cả lên, bao nhiêu lông tơ trong người đều dựng ngược mà không hề có dấu hiệu gì báo trước. Một màn thể hiện vừa rồi, thực sự giống như thần nhân xuất thế vậy mà cái người ấy lại là đại sư huynh của mình, cả bọn liền cảm thấy đi theo Kinh Lưu Vãng sư phụ là một trong những quyết định đúng đắn nhất trên đời.

Có đồng môn liền chạy tới cầm đao đưa cho đại sư huynh ánh mắt cả bọn nhìn cậu cực kì ngưỡng mộ một thân sức mạnh bá đạo của thiếu niên. Đến ngay cả sư phụ vốn là người ít cười hôm nay cũng vui vẻ ra mặt cười rầm trời vỗ bàn thích chí.

- Hảo...hảo đồ đệ, năm đó truyền thụ một thân tuyệt học cả đời của ta cho con quả nhiên là không sai. Nào mấy đứa đi giết vài con gà đi hôm nay chúng ta mở tiệc lớn ăn mừng đại sư huynh các con xuất sơn.

Đám đệ tử liền y lệnh mà làm chạy ù về phía sau, thiếu niên bây giờ mới được trả lại cái bầu không khí yên tĩnh yêu thích, bàn tay dẫn theo cô gái nhỏ ăn mặc lấm lem đến chỗ của sư phụ cùng sư nương thưa chuyện.

- Sư phụ cô bé này lúc nãy đã dẫn đường cho con đến võ quán, hoàn cảnh đặc biệt khó khăn là trẻ mồ côi không biết có thể thu nhận cô bé vào làm việc được hay không ?

- Chuyện này cứ bàn bạc với sư nương của con ta không quản được.

Thiếu niên hiểu ý sư phụ liền quay sang phía của sư nương muốn thưa chuyện, chỉ là sư nương của hắn tuy tính cách vô cùng hiền hòa cực kì dễ gần lại cũng xem như một vị mỹ nhân xinh đẹp nhưng mà sao nét mặt lúc nào cùng nghiêm nghị thực sự đã không ít lần dọa cho cả đám môn đồ sợ phát khiếp, bây giờ thiếu niên cùng bà nói chuyện, hắn thực sự cũng có mấy phần sợ hãi.

- Sư nương...chuyện này...không biết là có được hay không ?

- Có thể cho cơm ăn áo mặc chỗ ngủ nhưng bắt buộc phải làm việc. Con bé có thể làm được hay không ?

Tiểu muội vốn nãy giờ đứng rụt rè bên cạnh nghe thấy bà nói như thế thì liền cũng làm giống như Từ Trường Sinh khi nãy quỳ xuống dập đầu ý muốn cảm tạ. Sư nương vẫn như thế trên gương mặt không có lấy bất kì một biểu tình gì, nhìn sang thiếu niên rồi quay đi chỉ phất một bàn tay ra hiệu, từ ở bên trong một thiếu nữ mặc trên người một bộ y phục màu đỏ rực rỡ bẽn lẽn chạy nhanh ra ra, bất giác khi Trường Sinh nhìn thấy màu sắc của tấm y phục mỹ lệ ấy , hắn cảm thấy trái tim mình như bị khựng lại một nhịp, lời không giữ được thoát ra khỏi miệng gọi ra hai tiếng.

- Ninh Hương...

Bạn đang đọc Vấn Thiên Tiên Lộ sáng tác bởi minhphats
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minhphats
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.