Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại chiến bất chợt

Tiểu thuyết gốc · 3128 chữ

“Ưm… sướngggggggg…”

“Thê tử ngoan, ta bắn đây!”

Tiếng rên rỉ nỉ non của nữ nhân cùng tiếng hô hấp dồn dập của nam nhân vang vọng không gian Bát Diện Thạch, từng đợt âm tinh cũng dương tinh liên tiếp được bắn ra, hòa quyện với nhau tạo nên khung cảnh đầy sắc xuân.

Nhìn từng cỗ ngọc thể trắng nõn nà đang như vũng bùn nhão nằm trên giường nệm, Trần An Vĩ mỉm cười giải trừ phong tỏa không gian.

Lúc này mới tiến đến Linh Thảo Điền, nhìn đến một vị tuyệt sắc giai nhân đầu đội Vạn Thảo Vương Miện, thân mặc cung trang xanh lục đang từng bước dạo quanh.

Nếu để ý kĩ sẽ phát hiện đôi tai tinh linh hơi cụp của nàng vậy mà lại đang ửng đỏ, không biết nguyên nhân là gì a?

“Tuệ Nghi!” Trần An Vĩ không chút tiếng động tiến tới sau lưng nàng, vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, dịu dàng gọi.

Hắn quả thật muốn ân ái với nữ nhân của mình, nhưng đương nhiên sẽ không gượng ép mấy nữ. Nhất là khi giữa hắn và các nàng chưa có quá nhiều tình cảm.

Vì thế mặc dù ra lệnh Bát Diện Thạch phong tỏa không gian, nhưng thực ra hắn vẫn chừa lại một con đường cho chúng nữ da mặt mỏng hoặc chưa phải nữ nhân của hắn dịch chuyển rời đi.

Giống như giai nhân trước mặt hắn lúc này, nàng vốn tính tình tinh nghịch vui tươi nhưng khi nhìn thấy chuyện thân mật vừa rồi cũng không nhịn được mà đỏ bừng mặt mũi chạy mất.

“Á… ngươi… sao lại xuất hiện ở đây…” Thiên Nhiên Tuệ Nghi đột nhiên bị nam nhân ôm liền lấy, lại nhìn thấy thân thể trần truồng của hắn, ngượng ngùng quá đỗi mà không ngừng vùng vẫy, lời nói có chút lắp bắp.

Ma xui quỷ khiến thế nào, tay nàng vậy mà lại chạm trúng chỗ đó của hắn, xúc cảm ấm nóng và cứng rắng như thanh thép nung truyền lên khiến nàng im bặt, ngượng ngùng tới nỗi không biết làm gì cho phải.

Trần An Vĩ cười tà thủ thỉ “Bảo bối, nàng chủ động quá!”

Thiên Nhiên Tuệ Nghi đỏ bừng mặt muốn rút tay ra nhưng đã bị nam nhân chặn lại, thậm chí còn cầm tay nàng di chuyển lên xuống trên thân côn thịt.

“Ngươi… a… đừng mà…” Còn muốn phản kháng gì đó thì đôi tai của nàng đã bị nam nhân hết liếm rồi lại hôn, hô hấp cũng dần trở nên dồn dập.

Đôi tai của Thiên Nhiên Tộc các nàng cũng là một bộ phận mẫn cảm, thường chỉ có người trong lòng mới có quyền chạm vào.

Hiện tại nàng bị nam nhân hôn vào địa phương mẫn cảm, nhất thời chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, vô lực tựa vào lồng ngực của nam nhân, bàn tay nhỏ nhắn mặc cho hắn cầm lấy vuốt lên xuống trên côn thịt.

Bùm!

“A… ưm…” Tiếng nổ lớn vang lên nhất thời cảnh tỉnh Thiên Nhiên Tuệ Nghi, nhưng ngay khi nàng nhận ra y phục toàn thân của mình đã biến mất cũng là lúc đôi môi nhỏ nhắn bị chiếm hữu.

Trần An Vĩ mải mê tận hưởng đôi môi chúm chím mọng nước của giai nhân, cái lưỡi hư hỏng không yên phận cũng bắt đầu công phá hàng phòng tuyến trắng muốt ngoài cùng, dùng sức luồn vào bên trong khoang miệng của nàng.

“Ưm… Tiểu Vĩ…” Thiên Nhiên Tuệ Nghi có chút không thích ứng kịp với hành động của hắn, chiếc lưỡi đinh hương nhanh chóng bị quấn lấy, từng giọt cam lộ ngọt ngào theo đó mà truyền qua miệng nam nhân, đổi lại mùi hương nam tính của hắn khiến nàng bắt đầu trầm luân.

Nhận ra giai nhân sắp hết dưỡng khí, Trần An Vĩ mới lưu luyến buông tha cho đôi môi đã sưng đỏ của nàng mà đưa mắt ngắm nhìn toàn bộ dung nhan kiều diễm của vị công chúa Thiên Nhiên Tộc.

Thân thể trắng nõn thơm ngát mùi linh thảo, đôi gò bông đào căng mọng tràn đầy sức sống, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, cặp đùi thon dài e ấp che đi địa phương thần thánh khiến mọi nam nhân mê đảo.

Tất cả đều là mỹ từ dùng để miêu tả cỗ ngọc thể trần trụi trước mặt Trần An Vĩ bây giờ.

Hắn trân trọng hôn lên từng tấc da thịt trên cơ thể nàng, từ mái tóc xuôn mượt đen tuyền có phần rối bời, đến từng ngón tay, ngón chân xinh xắn. Trân trọng người con gái đã luôn chăm sóc Linh Thảo Điền của hắn, cung cấp phần lớn Linh Thảo cho hắn luyện đan.

Thiên Nhiên Tuệ Nghi hai tay che miệng, cảm giác ấm áp trong lòng cùng sự thư thái thể xác khiến nàng không nhịn được nỉ non “Tiểu Vĩ… yêu thiếp…”

Trần An Vĩ mỉm cười, nhưng hắn vẫn chưa vội làm theo lời giai nhân, ngược lại tiến xuống u cốc mềm mại của nàng, hít nhẹ một hơi “Nó thơm quá, ta ăn nó nhé?”

Thiên Nhiên Tuệ Nghi nhìn gương mặt của nam nhân, bẽn lẽn gật đầu. Để rồi chào đón nàng là từng đợt dập dền trên mặt sóng, linh hồn như xuất khiếu, cảm giác lênh đênh vừa thư sướng vừa trống rỗng bủa vây tâm trí nàng, khiến nàng không thể suy nghĩ điều gì khác hơn ngoài việc rên rỉ nỉ non.

“Tiểu Vĩ… yêu thiếp… ưm… phía dưới đó… ưm… trống quá…” Thiên Nhiên Tuệ Nghĩ vừa đè chặt đầu hắn giữa hai chân, vừa rên rỉ cầu xin.

Trần An Vĩ cười trộm, cái lưỡi hư hỏng như con tiểu xà càng ra sức thám hiểm bên trong nhục động của giai nhân, hút hết từng giọt thánh thủy của nàng như sợ uổng phí.

Cảm thấy hạ thân nàng dần trở nên ướt đẫm, Trần An Vĩ cũng chịu hết nổi, tiểu huynh đệ đặt trước cửa mình giai nhân, nhẹ nhàng ma sát.

“Bảo bối, ta vào đây!” Trần An Vĩ dùng sức, nhắm chuẩn vị trí cửa động, một đường đâm thẳng vào.

Ót!

“Ưm… đau…” Thiên Nhiên Tuệ Nghi nhíu chặt chân mày, cảm giác trướng đầy phía dưới hạ thân cùng cảm giác đau đớn của lần đầu phá thân như muốn xé toạc nàng ra làm hai nửa.

Trần An Vĩ biết giai nhân đau đớn, mặc kệ sự phản đối kịch liệt từ tiểu huynh đệ, hắn nắm lấy hai tay của Thiên Nhiên Tuệ Nghi, vừa hôn vừa dỗ dành bên tai nàng “Tuệ Nghi ngoan, chịu đau một chút rồi sẽ không đau nữa!”

Thiên Nhiên Tuệ Nghi lúc này cũng dần thích ứng được với cơn đau, khóe môi cong lên đầy mãn nguyện, khóe mắt tràn ra hai giọt lệ hạnh phúc, nàng rốt cuộc cũng trở thành một với nam nhân nàng yêu rồi!

Trần An Vĩ vẫn miệt mài hôn lên môi giai nhân, hai tay liên tục xoa nắn đôi gò bông đào của nàng, biến chúng nó thành muôn hình vạn trạng.

“Động đi chàng, thiếp hết đau rồi!” Thiên Nhiên Tuệ Nghi sau khi hết cơn đau đã theo bản năng lên tiếng, hạ thân cũng uốn éo theo động tác của nam nhân.

Hít!

Trần An Vĩ nhận được tín hiệu của giai nhân liền bắt đầu di chuyển hạ thân, côn thịt chen chúc bên trong u cốc mềm mại ấm áp, cảm giác thư sướng truyền lên khiến hắn không nhịn được phải hít sâu một hơi.

“Bảo bối, nàng thực sự rất mê người!” Trần An Vĩ vừa ngắm nhìn dung nhan kiều diễm ửng đỏ vì dục tình của Thiên Nhiên Tuệ Nghi, vừa ra bên trong nàng, cảm giác chinh phục lan tỏa toàn thân, động tác bắt đầu nhanh dần.

“Ưm… sướng… chết thiếp…” Thiên Nhiên Tuệ Nghi chỉ cảm thấy toàn thân thư thái không tả nổi, nàng như ngồi trên một con thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt biển, vừa êm ái lại vừa dập dềnh.

Trần An Vĩ như mê muội, hạ thân liên tục ra vào bên trong cơ thể giai nhân, hai tay ôm chặt cơ thể nàng vào lòng, miệng chiếm đoạt lấy đôi môi kiều diễm của nàng khiến giai nhân chỉ còn biết rên ư ử trong miệng.

Bạch! Bạch! Bạch!

Đang liên tục dập như máy khâu vào hạ thân của giai nhân trong tư thế truyền thống, Trần An Vĩ bất chợt cười tà, rút côn thịt ra khỏi u cốc của giai nhân.

“Ưm… sao vậy…” Thiên Nhiên Tuệ Nghi đang tận hưởng cảm giác sung sướng mà hắn đem lại, lúc này nó đột ngột biến mất khiến nàng không khỏi có chút hụt hẫng, hạ thân vô thức uốn éo muốn tiểu huynh đệ của hắn tiếp tục xâm nhập.

Trần An Vĩ cười tà lại lùi lại một chút khiến giai nhân càng thêm quằn quại.

“Hứ, đáng ghét!” Thiên Nhiên Tuệ Nghi thử vài ba lần vẫn bị hắn trêu chọc như vậy, rốt cuộc nằm im không để ý tới hắn.

Trần An Vĩ lúc này mới đem nàng lật người lại, chổng mông lên, tiểu huynh đệ từ phía sau bất chợt xâm nhập.

“Ưm… sướng…” Thiên Nhiên Tuệ Nghi bị cảm giác mới lạ xâm chiếm tâm trí, cũng bỏ quên luôn giận dỗi với hắn mà rên rỉ.

“Không dỗi nữa sao?” Nhìn biểu hiện của giai nhân, hắn bất chợt cười tà, từ phía sau trườn lên cắn cắn vành tai tinh linh của nàng.

“Á… đừng mà… thiếp ra…” Vừa bị xâm nhập theo cách mới lạ, vừa bị nam nhân trêu chọc địa phương mẫn cảm, hạ thân nàng liên tục co giật, âm tinh bất chợt bắn ra thành từng đợt.

Thiên Nhiên Tuệ Nghi vô lực thở hổn hển nằm sấp trên giường nệm, ngoảnh mặt lại thấy hắn đang cười cười nhìn mình, nàng trừng mắt hờn dỗi “Xấu xa! Chỉ biết trêu ghẹo thiếp!”

“Hắc hắc, vậy để vi phu đền cho nàng!” Trần An Vĩ cười hắc hắc, đem nàng đỡ dậy, hạ thân bắt đầu di chuyển.

Bạch! Bạch! Bạch!

Từ chậm tới nhanh, từ nông cạn tới thâm sâu, từ đỉnh đầu khấc tới lút cán, Trần An Vĩ triển lộ kĩ năng phòng the của mình, Thiên Nhiên Tuệ Nghi chỉ còn biết nắm chặt ga giường, vừa sướng vừa vô lực đón nhận từng đợt thúc mạnh mẽ của nam nhân.

“Ưm… đừng… nó tuyệt quá… thiếp lại ra…” Qua không biết là bao lâu, Thiên Nhiên Tuệ Nghi toàn thân lại co giật, nàng chuẩn bị tiết thân lần thứ năm.

“Ta cũng ra đây!” Trần An Vĩ gầm nhẹ một tiếng, thúc mạnh từng đợt chạy nước rút vào tận cùng bên trong hoa tâm của giai nhân, tiểu huynh đệ phình to dữ dội.

Ót!

“Ưmmmmm…”

Theo sau một tiếng đâm lút cán cuối cùng và một tiếng rên dài của nữ nhân, âm tinh cùng dương tinh đồng loạt được bắn ra, hòa quyện làm một hợp chất lầy lội trắng đục như minh chứng cho tình yêu nam nữ của hai người.

Thiên Nhiên Tuệ Nghi mồ hôi đầm đìa nằm trên giường nệm, ánh mắt có chút u oán nhìn hắn làu bàu “Sao chàng có thể khỏe như vậy chứ, thật không công bằng!”

Nàng tiết thân tới lần thứ năm, trải qua đủ mọi loại tư thế với nam nhân này, nhưng hắn lại chỉ mới bắn một lần mà thôi.

Trần An Vĩ nằm bên cạnh ôm lấy ngọc thể trần tụi của giai nhân, tiểu huynh đệ vẫn nằm bên trong cơ thể nàng, bàn tay vòng xuống xoa nhẹ vòng eo giai nhân giúp nàng tận hưởng dư vị cuộc cao trào.

Lúc này mới mỉm cười hôn nhẹ lên trán nàng nói “Ta khỏe như vậy mới thỏa mãn các nàng chứ!”

Thiên Nhiên Tuệ Nghi nghĩ kĩ cũng có phần đúng đắn, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn khi bên cạnh mình còn có các tỷ muội khác. Nếu không chỉ có một mình nàng thực sự không đủ nhét kẽ răng của nam nhân đáng ghét này a!

Nhận ra côn thịt của hắn vẫn còn cứng nóng trong cơ thể mình, Thiên Nhiên Tuệ Nghi dù có chút hoảng sợ nhưng vẫn muốn chiều hắn, miệng nhỏ thủ thỉ “Có phải… thiếp không đủ thỏa mãn chàng không? Nếu chàng muốn thì…”

“Ngốc!” Trần An Vĩ yêu thương hôn lên trán nàng, nàng đang mệt như vậy làm sao hắn có thể gượng ép nàng đây.

“Nàng ngủ chút đi, ta bồi nàng!” Hắn ôm trọn giai nhân vào lòng, vén chăn lên đắp cho nàng, à không phải nói là cuộn nàng vào trong chăn chỉ để hở mỗi cái đầu nhỏ.

Thiên Nhiên Tuệ Nghi chui rúc vô lòng hắn, đầu nhỏ dụi dụi tìm chỗ thích hợp, sau đó rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Hai người cứ thế trải qua một giấc ngủ êm đềm giữa Linh Thảo Điền xanh tươi và thanh mát…

Bên ngoài An Nam Tinh Cầu…

Trong lúc Trần An Vĩ ân ân ái ái với chúng nữ bên trong Bát Diện Thạch, thì ở ngoài vũ trụ liên tục xảy ra nhiều sự kiện lạ thường.

Mặc dù đã được chú ý từ trước nhưng ngay cả Tứ Đại Hộ Tinh cũng không thể lường trước được sự việc lại diễn ra theo chiều hướng xấu hết mức có thể như thế này.

Tứ Đại Hộ Tinh là danh xưng được thế nhân đặt cho bốn thế lực mạnh mẽ đã trường tồn lâu đời có nhiệm vụ túc trực ngoài biên giới tinh cầu, ngăn cản mọi địch nhân có ý đồ hủy diệt hoặc xâm lược tinh cầu, bảo vệ cho hậu nhân bên trong tiếp tục phát triển, bổ sung lực lượng.

Tứ Đại Hộ Tinh bao gồm ba thế lực của Nhân Tộc và một thế lực của Yêu Tộc, lần lượt chính là Chiến Gia, Huyễn Trận Sơn Trang, Tử Hồn Cung và Vạn Yêu Minh.

Trong đó Chiến Gia sở hữu đại lượng Thống Quân Sư, từng người sở hữu riêng cho mình một đội quân hợp thành từ lực lượng bản thân, là lực lượng chính trong chiến đấu.

Huyễn Trận Sơn Trang bao gồm những Chiến Trận Sư tài năng phụ trách việc bố trận, tạo ra những trận pháp phòng ngự cực kì khủng bố, những cạm bẫy chết chóc, là nỗi khiếp sợ của địch nhân.

Tử Hồn Cung là những Hồn Tu cường đại, bọn hắn chuyên ẩn nấp tuyến sau thi triển Nguyền Rủa Thuật hoặc tấn công linh hồn kẻ thù, trực tiếp oanh sát đại lượng địch nhân.

Vạn Yêu Minh là thế lực duy nhất của Yêu Tộc phụ trách bảo vệ tinh cầu, bọn hắn bao gồm nhiều chủng tộc khác nhau từ Thần Thú tới Bán Thần Thú, do Phượng Hoàng Tộc dẫn đầu.

Vì Long Tộc đã không còn tồn tại ở An Nam Tinh Cầu nên Phượng Hoàng Tộc thân là Thần Thú mạnh mẽ nhất nhì trong Yêu Tộc là minh chủ cũng là đương nhiên.

Bốn đại thế lực này cùng nhau bảo vệ tinh cầu trong suốt nhiều triệu năm, tạo nên danh xưng Tứ Đại Hộ Tinh ngày nay.

Mà hiện tại, bọn hắn đang nhận được rất nhiều thông tin không mấy khả quan.

Loại Đan Dược trước đó được tìm thấy ở những tinh cầu xấu số được cho là có khả năng đề thăng một đại cảnh giới ngay sau khi phục dụng mà không hề có di chứng nào, hiện tại đã và đang lấy tốc độ khủng bố lan truyền đi khắp nơi.

Chỉ tính riêng phạm vi phụ cận An Nam Tinh Cầu đã có không ít thế lực và tinh cầu bị nó bao phủ, đâu đâu cũng xảy ra chiến trận, đâu đâu cũng giết chóc.

Mùi máu tanh nồng và hôi thối từ xác thịt những người chết bốc lên nồng đậm tới nỗi dù là ở không gian xa xôi như vũ trụ cũng vẫn có thể ngửi thấy thoang thoảng.

Mà lúc này, Tứ Đại Hộ Tinh đang phải đối mặt với thảm họa còn khốc liệt hơn nhiều.

“Vương Dật, lần này trở lại là muốn tìm chết sao?” Tứ trưởng lão Chiến gia, Chiến Thiên Hoành nhận ra khí tức quen thuộc của kẻ thù cũ, lập tức đứng chắn trước mặt, tu vi Nguyên Quân Đỉnh Phong lan tỏa khắp không gian, nhàn nhạt nói.

Kẻ được gọi là Vương Dật lần này lại không mấy kinh sợ trước uy thế của kẻ thù cũ, ngược lại cười dữ tợn nói “Chiến Thiên Hoành, lần này kẻ chết chính là ngươi!”

Hắn vừa dứt lời, sau lưng lập tức xuất hiện vô số vết nứt không gian, khí tức tanh nồng của máu huyết xộc vào mũi đám người, khiến không ít người phải nhíu mày.

“Đây là…” Trước mặt bọn hắn lúc này, một số lượng không thể đếm xuệ thân ảnh ngập tràn trong cỗ lực lượng màu đỏ thẫm đen kịch đầy u ám bỗng xuất hiện.

“Lên đi! Tàn sát đi!!!” Không để đám người Chiến Gia có cơ hội phản ứng, Vương Dật đã gầm thét lên tiếng, giọng nói như quỹ dữ thức tỉnh.

Những thân ảnh vừa xuất hiện dường như đã hoàn toàn mất đi thần trí, một mực muốn giết chóc, bất chấp mọi thứ mà lao về phía Chiến Thiên Hoành cùng thuộc hạ.

“Tộc nhân Chiến Gia nghe lệnh! Giết!” Chiến Thiên Hoành không chút do dự, lập tức phát lệnh tấn công.

“Rõ!!!”

Sau một tiếng hô vang trời đất, đại chiến thực sự đang bắt đầu…

-------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: [email protected]

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言

Bạn đang đọc Vạn Vũ Đế Vương sáng tác bởi thanhyeuvan260917
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhyeuvan260917
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 308

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.