Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từng bước thấu hiểu

Tiểu thuyết gốc · 3269 chữ

Trần An Vĩ vội vàng lùi ra xa giữ khoảng cách với nàng, tận lực rời đi sự chú ý của mình, không tiếp tục nhìn vào ngọc thể trần trụi trắng nõn không chút tì vết ở trước mặt.

Trước đó khi lần đầu chứng kiến một cách toàn diện ngọc thể của Hồn Thiên Ý, hắn đã sớm miệng đắng lưỡi khô, hiện tại khi bị xú bà nương kia một lần nữa gài bẫy, Trần An Vĩ xém chút bị dục vọng điều khiển mà chiếm đoạt người con gái trước mặt.

Trần An Vĩ không chút do dự kích hoạt Minh Văn, đầu óc lập tức trở nên thanh tỉnh, ánh mắt nhìn về phía Hồn Thiên Ý không còn bị dục vọng chiếm cứ, thay vào đó là sự bình thản vốn có.

Đã bản thân được thanh tỉnh, Trần An Vĩ liền tiến lại gần Hồn Thiên Ý, lấy ra một tấm chăn mỏng choàng lên cơ thể nàng, che đi ngọc thể mĩ miều ấy, đại não liên tục vận chuyển, xem thử có cách nào giúp nàng.

Xú bà nương kia quá nghịch ngợm, sau khi xong việc hắn nhất định phải đánh cái mông nàng.

Hồn Thiên Ý nhìn thấy nam nhân này dù bản thân vẫn đang bị trúng xuân dược nhưng một chút cũng không động vào nàng, ngược lại còn đang nghĩ cách giúp nàng giải trừ Luân Chuyển Xuân Hồn Dược.

Tuy nàng có chút cảm động nhưng càng nhiều hơn là suy nghĩ “Chẳng lẽ cơ thể mình không gợi lên hứng thú của hắn?”

“Tế Tư Chúc Phúc Thuật – Tịnh Hóa!” Nhất thời, bản tính háo thắng trong người trỗi dậy, Hồn Thiên Ý động lấy ý niệm.

Hồn Lực trong cơ thể lập tức được điều động, nó như hóa thành thực chất bao trùm lấy cơ thể nàng, giải trừ trạng thái phong tỏa của Bát Diện Thạch, cơ thể liền có thể cử động bình thường.

Tuy có thể thoát khỏi việc bị Bát Diện Thạch phong tỏa nhưng điều động Hồn Lực cũng khiến cơ thể nàng càng thêm khó chịu, hạ thân càng thêm ướt đẫm.

Nhân lúc Trần An Vĩ không chú ý, nàng lập tức kéo tay hắn.

Khi Trần An Vĩ kịp định thần đã nhìn thấy mình bị cỗ ngọc thể mềm mại thơm ngát của nàng đè ép lên trên, đôi gò bông đào căng mọng với hai nhũ hoa cương cứng liên tục chà sát lên người, thánh thủy ướt đẫm rỉ ra từ nhục động khiến quần hắn ướt mất một mảng.

“Nam nhân xấu, ta không đẹp sao hả?” Hồn Thiên Ý vừa hôn lên môi hắn, vừa tức giận hỏi, hai mắt đẫm nước chực khóc.

“Không phải như vậy…” Trần An Vĩ cuống lên, hắn không hiểu mình đã làm gì khiến nàng ấm ức, lúc này chỉ nghĩ muốn trấn an nàng, vội nói “Nàng rất đẹp!”

“Vậy tại sao ngươi không động tới ta?” Hồn Thiên Ý vẫn cáu gắt, ngọc thủ bạo dạn luồn vào quần hắn, bắt lấy con cự long mà vuốt lên vuốt xuống.

Hít!

Xúc cảm đột ngột truyền tới khiến cả hai cùng lúc hít sâu một hơi.

Đối với Trần An Vĩ, ngọc thủ mềm mại của nàng vừa nhẹ nhàng nắn bóp tiểu huynh đệ của hắn, vừa dứt khoát vuốt ve nó khiến Luân Chuyển Xuân Hồn Dược vốn đã được kiềm chế lại một lần nữa trỗi dậy.

Đối với Hồn Thiên Ý, cảm giác cứng nóng mà tiểu huynh đệ của nam nhân đem lại khiến nàng vừa hứng thú vừa rạo rực, động tác không biết do Luân Chuyển Xuân Hồn Dược hay do bản thân mà càng lúc càng mạnh bạo hơn.

“Đừng… nàng đang đùa với lửa…” Trần An Vĩ gầm nhẹ một tiếng, giọng nói có chút đứt quang vì động tác của nàng, hô hấp cũng trở nên dồn dập, Minh Văn lúc này có cũng như không.

“Ta cứ thích… đùa với lửa!” Hồn Thiên Ý cũng thở hổn hển, Luân Chuyển Xuân Hồn Dược càng lúc càng phát tác mạnh mẽ, nàng sắp không chịu đựng nổi.

Nhưng cứ nghĩ tới việc nam nhân này không chạm vào mình mặc cho tác dụng của xuân dược, tâm tính nữ nhân lại trỗi dậy, nàng nhất định phải khiến hắn hối hận.

Nghĩ vậy, nàng liền chồm người ngồi dậy, u cốc đặt trước tiểu huynh đệ, khẽ ma sát, đem thánh thủy ướt đẫm bao trùm lấy thanh hung khí của hắn, sau đó liền dứt khoát đâm vào.

Ót!

“Ưm…” Hồn Thiên Ý nhíu mày, cảm giác trướng đầy khiến nàng hơi khựng lại một chút vì đau đớn, nhưng ngay sau đó cảm giác trống vắng lại bùng lên xua tan đi đau đớn.

Ót!

Lại một tiếng va chạm da thịt đầy ái muội vang lên, thanh côn thịt nóng hổi của nam nhân lúc này đã cắm lút cán vào trong nhục động mềm mại của nàng, máu đào trinh nguyên chảy dọc thân côn, tạo nên khung cảnh đầy sắc xuân.

“Ư… vào rồi… cảm giác này thật lạ…” Hồn Thiên Ý bất giác rên lên một tiếng, lại nhìn thấy ánh mắt nam nhân lúc này đã trở nên nóng rực, nàng nhếch miệng đắc ý “Sướng không?”

Trần An Vĩ lúc này không còn tâm trí trả lời nàng, hắn chỉ cảm thấy tiểu huynh đệ như được Hồn Lực bao phủ, chúng nó vừa dịu dàng vừa mềm mại tẩm bổ khắp thân côn, một cảm giác dễ chịu không nói nên lời truyền lên đại não khiến hắn không nhịn được mà đòi hỏi.

Do ảnh hưởng của Luân Chuyển Xuân Hồn Thủy, đau đớn do lần đầu phá thân trôi qua rất nhanh, thay vào đó là cảm giác rạo rực và trống rỗng liên tục truyền lên đại não khiến Hồn Thiên Ý bắt đầu chuyển động.

Bạch! Bạch! Bạch!!!

Ban đầu chỉ là từng nhịp nhấp nhẹ nhàng và đứt quãng, sau khi đã dần quen thuộc với chuyện này, Hồn Thiên Ý liền tăng tốc độ.

“Ưm… sướng… không ngờ chuyện này lại sướng như vậy… á…” Hồn Thiên Ý vừa nhấp vừa rên rỉ, hình tượng lạnh nhạt ngày thường lúc này biến đâu mất.

Trần An Vĩ không chịu nổi nhịp độ này, gầm nhẹ một tiếng liền đảo khách thành chủ, vừa cắn mút nhũ hoa của giai nhân vừa ra vào bên trong nàng, tốc độ còn nhanh hơn gấp đôi, thoáng chốc đã nhấp hơn nghìn nhịp.

“Á… đột ngột quá rồi…” Hồn Thiên Ý bị hành động đột ngột của hắn làm cho run rẩy, âm tinh từ sâu bên trong hoa tâm bắn ra từng đợt, nàng lần đầu tiết thân.

Trần An Vĩ không kiềm nén, thấy nàng tiết thân cũng bắt đầu chạy nước rút, sau vài trăm nhịp nhấp lút cán vào tận cùng hoa tâm của giai nhân, cuối cùng mới thả lỏng, bắn ra từng đợt sinh mệnh nóng hổi.

Luân Chuyển Xuân Hồn Dược vì thế mà giảm bớt tác dụng, thần trí của hai người bắt đầu trở lại, tuy nhiên Hồn Thiên Ý không chút hối hận vì việc mình đã làm, ngược lại còn mở miệng khiêu khích “Tưởng thế nào, hóa ra ngươi lại yếu như vậy?”

Nàng vẫn còn bất mãn vì trước đó tên này không động vào người mình, hiện tại không thể bỏ qua cơ hội khiêu khích hắn.

Nhưng có trời mới biết được, đây là quyết định sai lầm nhất của nàng, mãi đến tận sau này mỗi lần nhớ lại, Hồn Thiên Ý vẫn cảm thấy rùng mình.

“Không bao giờ được mở miệng nói nam nhân yếu!” Trần An Vĩ quả nhiên bị kích thích, tiểu huynh đệ lại lớn lên một vòng, hạ thân tiếp tục chuyển động, cuộc chinh phạt lại được tiếp diễn.

“Ư… sướng…” Hồn Thiên Ý chủ động hôn lên môi hắn, hai tay ôm cổ nam nhân, miệng nhỏ nỉ non rên rỉ.

Trần An Vĩ lúc thì cắn mút hai bên nhũ hoa, lúc thì cắn lấy vành tai nhỏ nhắn của nàng, lúc lại hôn lên xương quai xanh, lúc lại trêu chọc hạt lê nhỏ xinh bên trên nhục động, đưa nàng lên tận mây xanh.

Hồn Thiên Ý bị hàng loạt hành động thuần thục của nam nhân kích thích, nàng chỉ cảm thấy linh hồn như xuất khiếu còn cơ thể thì như lênh đênh giữa đại dương.

Lúc này, nàng đã có chút hối hận vì khiêu khích hắn, nhưng bản tính háo thắng vẫn lớn hơn một chút, cuối cùng lên tiếng hỏi “Ưm… của Tử Huyên và của ta… ai sướng hơn?”

“Này…” Trần An Vĩ khựng lại một chút, hoài nghi mình đang nghe lầm.

Hắn biết tính cách nàng háo thắng, luôn ganh đua với Hồn Tử Huyên để cả hai cùng phát triển, nhưng đến mức như thế này thì có hơi khiến hắn cạn lời a…

“Trả lời ta!” Hồn Thiên Ý nhìn vào mắt hắn, không chút do dự hỏi lại “Của ta hay của nàng sướng hơn?”

“Các nàng đều làm ta mê li theo cách khác nhau, đều làm ta rất sướng!” Trần An Vĩ hết cách, vừa hôn nàng vừa nói.

Hồn Thiên Ý lúc này mới hài lòng, ôm chặt lấy hắn, nhẹ uốn eo thon tạo điều kiện cho nam nhân xâm nhập.

Ở phía xa xa trong Bát Diện Thạch, Hồn Tử Huyên nhìn thấy đôi nam nữ cuối cùng cũng ân ái, khóe môi tuyệt mĩ nhếch lên một nụ cười tinh nghịch.

Phạch! Phạch! Phạch!!!

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tác dụng của Luân Chuyển Xuân Hồn Dược cũng đã tan biến từ bao giờ nhưng bên trong Bát Diện Thạch vẫn vang lên những thanh âm ái muội khiến người khác đỏ mặt tía tai.

“Ưm… chết mất… tha cho ta… á…” Hồn Thiên Ý lúc này vẫn đang oằn mình đón nhận từng đợt trùng kích từ phía sau của nam nhân, miệng nhỏ van nài cầu xin, nàng đã sướng lắm rồi a.

Nàng lúc này đang ở tư thế bò, đưa lưng về phía hắn, để lộ ra lỗ nhị thấp thoáng sau bờ mông cong vút trắng nõn của mình, nhục động lại đang bị hắn xâm nhập từ phía sau.

“Này thì khiêu khích này! Này thì bướng bỉnh này!” Trần An Vĩ thúc mạnh từng đợt, kéo giai nhân áp sát vào lồng ngực mình, vừa hôn nàng từ phía sau vừa mãnh liệt ra vào.

“Ưm… ta sai rồi… á… ra cùng ta đi… ” Hồn Thiên Ý toàn thân co giật, cơ thể tới giới hạn, nhục động bắn ra từng đợt âm tinh ướt đẫm hạ thể hai người, trong lòng thực sự hối hận vì đã khiêu khích hắn.

“Ta ra đây!” Trần An Vĩ gầm lên một tiếng, gồng người thúc từng đợt cuối cùng vào nhục thể giai nhân, toàn thân thả lỏng bắn vào tận cùng hoa tâm của nàng từng đợt sinh mệnh nóng hổi.

Hồn Thiên Ý mệt mỏi ngã xuống giường nệm, Trần An Vĩ cũng nằm vào bên cạnh, ôm lấy ngọc thể của nàng mà vuốt ve, thanh côn thịt cứng ngắc vẫn nằm bên trong nhục động chưa vội rút ra.

“Thiên Ý…” Trần An Vĩ muốn lên tiếng, lại bị câu nói của nàng chặn họng.

“Ngủ đi, sau giấc ngủ này, ngươi hãy coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra!” Hồn Thiên Ý trở lại vẻ lạnh nhạt thường ngày, nhắm lại đôi mắt nhàn nhạt nói, dường như nàng bây giờ và trước đó ân ái cùng hắn là hai người hoàn toàn khác nhau.

Dù lời nói lạnh lùng là vậy nhưng Trần An Vĩ vẫn tinh ý phát hiện đôi mắt run rẩy ươn ướt của nàng, hắn chỉ mỉm cười, cũng chưa vội vạch trần, ngược lại cùng giai nhân bồi một giấc ngủ.

Hồn Thiên Ý tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, mồ hôi hiếm thấy chảy dài trên cái trán nhẵn bóng, nhịp thở có chút mất ổn định cho thấy giấc mộng kia không mấy tốt đẹp.

Trong mơ, nàng nhìn thấy phụ mẫu của mình đứng trước một thứ gì đó rất mờ ảo, hai người nỗ lực bảo trụ cho nàng khỏi những đợt tấn công từ thứ đó.

Phụ thân liên tục thi triển các loại Nguyền Rủa Thuật, liên tục suy yếu thế công của nó, nhưng bản thân cũng gánh phải phản phệ nặng nề, mẫu thân nàng thấy vậy cũng dốc sức thi triển Chúc Phúc Thuật, tận lực giúp cha.

Nhưng dần dà, hai người dần kiệt sức trong khi thế công của thứ đó vẫn không hề thuyên giảm. Cuối cùng nàng nhìn thấy hai người dùng cơ thể của mình chắn lấy đòn tấn công của nó, vì bảo vệ cho nàng mà mất mạng.

Tới đây thì Hồn Thiên Ý đã tỉnh lại, dù biết khung cảnh đó chỉ là mơ mà không phải sự thật, nàng vẫn cảm thấy sợ hãi.

Chợt hạ thân và vùng eo đồng loạt truyền lên xúc cảm khác lạ, Hồn Thiên Ý giật mình nhìn sang nam nhân bên cạnh.

Dường như bị nhịp thở ổn định của hắn ảnh hưởng, sự sợ hãi trong nàng dần biến mất, một cảm giác an toàn đến lạ bỗng nhiên bao trùm trong lòng.

Vươn tay vuốt ve gò má góc cạnh của nam nhân, ánh mắt nàng chợt trở nên ôn nhu mà ngay cả Hồn Thiên Ý cũng không hề hay biết.

“Chàng như mặt trời ban trưa, địa vị và thực lực đều có đủ, còn ta chỉ là một đứa trẻ mồ côi, làm sao dám sóng vai bên cạnh chàng?” Hồn Thiên Ý có chút thê lương lẩm bẩm, ánh mắt vẫn nhìn hắn đầy nhu tình.

Không thể không nói hành động của hắn ngày hôm nay khiến nàng cảm thấy được tôn trọng, tâm linh thiếu nữ thật sâu rung động.

Bất quá nghĩ tới thân thế của mình, Hồn Thiên Ý liền không dám bước tiếp, dù cho nàng biết rõ nam nhân này nhất định sẽ đối xử tốt với mình.

“Chỉ cần trong lòng nàng có ta, mọi chuyện còn lại không cần lo lắng!” Mải suy nghĩ, nàng không biết rằng nam nhân đã tỉnh giấc, vòng tay ôm chặt lấy nàng vào lòng, giọng nói êm dịu thủ thỉ bên tai.

“Ai… ai bảo là trong lòng ta có ngươi… đừng tự luyến…” Hồn Thiên Ý giật mình, hai gò má đỏ ửng, vừa vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của nam nhân vừa bướng bỉnh phủ nhận.

“Vậy sao?” Trần An Vĩ cười cười, cơ thể nam tính đè ép lên ngọc thể mềm mại, nhắm tới đôi môi nàng hôn xuống.

Hồn Thiên Ý không kịp phản ứng, chỉ đành bất lực bị nam nhân chiếm đoạt nụ hôn.

Trần An Vĩ cũng không làm gì quá phận, chỉ dịu dàng nhấm mút đôi môi giai nhân, tiểu huynh đệ dù đang ở bên trong nàng nhưng cũng không di chuyển.

“Ưm…” Mãi cho tới khi giai nhân trong lòng rên rỉ kháng nghị, Trần An Vĩ mới luyến tiếc buông tha.

Nhìn thấy gương mặt ửng đỏ cùng ánh mắt long lanh đẫm nước của giai nhân, tiểu huynh đệ phía dưới lại bắt đầu kháng nghị, hô hấp bản thân cũng trở nên dồn dập.

Hồn Thiên Ý đương nhiên cảm nhận được sự thay đổi này, nhớ lại tình cảnh triền miên mấy ngay qua mà rùng mình, vội vàng động lấy ý niệm, hóa thành một đạo Hồn Lực, ngượng ngùng bay đi mất.

Trần An Vĩ ba phần bất lực bảy phần cưng chiều nhìn phương hướng tiểu giai nhân vừa rời đi, khẽ lẩm bẩm “Đã đạt thành Tâm Ý Tương Liên, làm sao ta không biết nàng thương ta?”

Bất quá, thông qua một chuỗi sự việc vừa xảy ra, hắn cũng phần nào hiểu được nội tâm của nàng.

Tính cách bướng bỉnh và cố chấp của nàng xuất phát từ việc nàng vừa sinh ra đã trở thành trẻ mồ côi. Chắc hẳn trong quá khứ nàng đã từng phải trải qua việc bị dè bỉu và ghẻ lạnh từ những người trong tộc.

Điều này hắn cũng từng trải qua nên hiểu rất rõ.

Trẻ mồ côi ở thế giới trước kia của hắn cũng phải trải qua tình trạng tương tự thì việc Hồn Thiên Ý ở thế giới này bị khinh miệt cũng là điều bình thường.

Cũng chính điều này đã gây nên tâm lý bất an khi tiếp xúc với hắn.

Bởi trong mắt Hồn Thiên Ý, hắn là một kẻ vừa có địa vị vừa có thực lực, muốn thứ gì liền có thứ đó, còn nàng chỉ là một đứa trẻ mồ côi, ngoài cái danh Tế Tư duy nhất của Hồn Tộc thì không còn thứ gì khác.

“Cũng may…” Trần An Vĩ thở ra một hơi, thật may vì hắn đã không hấp tấp, nếu hiện tại khiến nàng bị dọa sợ hay nghĩ lung tung, cơ hội để hắn và nàng ở bên nhau gần như sẽ bằng không.

Mặc lại y phục, Trần An Vĩ lên tiếng truyền âm cho hai nữ.

Sau khi đưa các nàng đến Tử Hồn Cung giao cho Hồn Thiên Viễn, hai nữ không nhịn được vui vẻ vì gặp lại người cha nuôi đã nuôi nấng mình từ bé.

Trần An Vĩ không phá vỡ bầu không khí vui vẻ này, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh, mãi cho tới khi hai nữ ôn chuyện đã xong, hắn mới lên tiếng cáo từ.

Trước khi hắn kịp rời đi, Hồn Tử Huyên đã kéo hắn lại, tặng cho nam nhân nhà mình một nụ hôn sâu, như một lời tiễn biệt.

Hồn Thiên Ý vẫn chưa hết ngượng ngùng khi nhìn hắn, cộng thêm tính tình lạnh nhạt vốn có, nàng chỉ cất tiếng “Ta sẽ không để ngươi thất vọng!”

Trần An Vĩ mỉm cười gật đầu, nhân lúc giai nhân không chú ý liền hôn lên môi nàng một cái khích lệ.

Mãi cho tới khi Hồn Thiên Viễn ở phía sau không chịu nổi ho nhẹ một tiếng, Trần An Vĩ mới cười khan buông tha cho nàng.

Hồn Thiên Ý ngượng ngùng hóa thành đạo Hồn Lực bay vào Tử Hồn Cung, ngay sau đó Hồn Tử Huyên cùng Hồn Thiên Viễn cũng đi vào.

Trần An Vĩ cũng không nán lại nơi này, Thần Triệu Tinh cũng đã xuất hiện bên cạnh, hai người bắt đầu khởi hành…

Triệu Linh Lung…

Chúng ta lại gặp nhau rồi!

----------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: [email protected]

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言

Bạn đang đọc Vạn Vũ Đế Vương sáng tác bởi thanhyeuvan260917
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhyeuvan260917
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 245

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.