Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hưng Đạo Đại Vương

Tiểu thuyết gốc · 2102 chữ

Chương 27: Hưng Đạo Đại Vương

Đôi mắt mơ màng mở ra, nhìn lên trần nhà…

Duy vội bật dậy, hắn nhìn xung quanh mình chính là căn hộ của mình đang ở.

Chuyện gì xảy ra ? Chị Trúc ? Chị Trúc đâu ?

“Tiểu tử, nha đầu kia đi rồi. Ngươi hôn mê ba ngày rồi đó.”- Giọng nói của Lạc Long Quân thần niệm vang lên.

Duy giật mình bật thốt: “Đi ? Chị ý đi đâu được cơ chứ ?”

Lạc Long Quân thần niệm huyễn hóa thành cái búa lớn đập vào đầu hắn.

“AI DA !”

“Ngu xuẩn tiểu tử !”

Duy vẻ mặt hài tử uất ức nhìn về phía Lạc Long Quân thần niệm.

“Đương nhiên là đi tổ chức tang lễ cho cha nàng rồi ! Ngu xuẩn tiểu tử !”

Duy giật mình, vẻ mặt ngộ ra. Hắn liền bật dậy chuẩn bị quần áo.

“Ngươi định đi cũng không vội. Ngồi xuống điều tức cơ thể, trong cơ thể tiểu tử ngươi có một cỗ ma khí.”- Lạc Long Quân thần niệm nằm xem TV nhàn nhạt đáp.

Duy trừng lớn, con mẹ nó, ma khí ? đậu má ta đây là đạp vào ma đạo trong tiên hiệp rồi ?

Đầu óc mộng tưởng hão huyền cấp tốc suy nghĩ tràng cảnh bị người đuổi đánh giết đại ma đầu.

Con mắt Duy bi thương vô cùng, hắn quỳ xuống dưới ghế sô pha sợ hãi nói: “Lạc Long Quân tổ phụ giúp cháu với huhuhuhuh”

Lạc Long Quân thần niệm nói với giọng khinh thường nói: “Tự gây nghiệt thì không thể sống, ngươi đã phạm vào ma đạo lại còn thân là dự bị tuyển truyền nhân của ta, ta đương nhiên sẽ tự tay phế truất ngươi !”

Duy con ngươi trừng lớn, lắp bắp lùi lại.

Nhưng hắn lại phát hiện Lạc Long Quân thần niệm nói có vẻ vô lý, nếu đã như vậy tại sao phải chờ mình tỉnh dậy mới giết ?

Phát hiện Lạc Long Quân thần niệm vẫn nhàn nhã ngồi xem Ti Vi, hắn mới phát giác ngài đang trêu chọc mình.

“Như thế nào ? Không phải trong truyện Tiên Hiệp các ngươi đều nói như vậy sao ?”

Lạc Long Quân thần niệm nói với ý vị châm chọc.

Duy cũng nào dám nói lại ngài, hắn chỉ ở bên vội vàng nói: “Tổ Phụ, thân thể của cháu liệu không sao chớ ?”

“Liệu cháu có bị tẩu hỏa nhập ma, điên đảo thần trí không ?”

“Yên tâm, ngươi thế nhưng khỏe mạnh vô cùng, coi như Saitaman cũng có thể đại chiến với ngươi một trận”

Duy khóe miệng co giật, vị Tổ Phụ của cả dân tộc đúng là thần minh giáng thế, siêu phàm tuyệt thánh, đặt vào các câu truyện chính là nhân vật chính, chỉ mấy tuần đã ngao du khắp các nước Châu Âu,Nhật Bản, Hàn Quốc học hỏi tri thức nhân loại thời đại mới.

Duy cũng chẳng có gì ngạc nhiên với sức mạnh vô địch thiên hạ của Lạc Long Quân thần niệm.

Lạc Long Quân thần niệm nói với giọng đuổi người: “Không có việc gì cút sang một bên, không thấy ta đang nghiên cứu Diu Tu Be sao ? Lại nói xã hội thời đại thật văn minh không ngờ có thể đi bước này”

Lạc Long Quân thần niệm nói với giọng cảm thán.

“A đúng rồi tiểu tử mấy hôm nữa đi sang Mỹ một chuyến đi”

Duy đang vội chuẩn bị để đi thăm Thanh Trúc, nghe thấy vậy liền giật mình.

“Đi Mỹ ? Mỹ Tây hay Mỹ Đình ạ ?”

“Nói nhảm ? Đương nhiên để ngươi đi Mỹ rồi !”

“Chuyện này.. từ từ tính. Cháu phải đi xem Thanh Trúc đã.”

Hắn đi xe máy rất nhanh tiến vào Nội Thành Hà Nội, cầm điện thoại nhìn dòng tin nhắn được Thanh Trúc nhắn hai ngày trước. Hắn nhanh đi vào Võ Quán. Nơi này khi xưa cũng chỉ có hai cha con Thanh Trúc ở cũng chính là ngôi nhà của nàng. Đã vắng vẻ giờ đìu hiu vô cùng, hắn cũng không kìm được cảm xúc bi thương đi từng bước tiến vào sảnh lớn. Giờ đây ảnh của Thanh Cao đã được treo lên bàn thờ, vẻ mặt lão vẫn như thường, mang đầy sự uy nghiêm của một bậc võ giả.

Hắn thở dài một hơi khẽ nhếch miệng cười, một thằng tuổi đôi mươi như hắn chưa từng trải sự đời giờ khắc này cảm thấy sinh tử muôn màu. Người hôm trước vừa đến thăm hắn trong bệnh viện nay đã ở trên bàn thờ ngắm gà hỏa thân.

Nghe tiếng bước chân phụ nữ đi vào, hắn biết đây là ai.

Giờ khắc này nàng đeo một chiếc khăn trắng trên đầu, khuôn mặt vẫn xinh đẹp như ngày nào, giai nhân tuyệt sắc, chỉ là đôi mắt trong trẻo đáng yêu của nàng đã có đôi chút sưng đỏ, trong lòng hắn đau lòng vô cùng, hắn hận bản thân không đến kịp để cứu Thanh Cao.

Nàng nhìn hắn một chút rồi mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ nhưng với cảnh buồn như này nào có vui vẻ ?

Điều đó chỉ chứng tỏ nàng cảm thấy buồn vô cùng.

Duy sững sờ trước nụ cười nhu hòa của nàng, chỉ nghe nàng nói: “Em không mau ngồi xuống, để chị vào pha nước”

Hắn ngồi xuống ghế, Thanh Trúc cũng ngồi theo, tay nàng cầm một cái ấm nước chỉ thấy tay nàng nắm vào ấm nước rồi từ từ nước nóng lên rồi sôi sinh sịch.

Duy ngạc nhiên vô cùng, không phải nói Trúc Cơ Kỳ mới có khả năng chuyển hóa năng lượng ra khỏi cơ thể sao ? Tại sao Thanh Trúc một cái Luyện Khí Trung Giai sao có thể có khả năng làm được điều này.

Chỉ thấy Thanh Trúc mỉm cười, nàng đoán được nghi hoặc của Duy liền từ tốn nói: “Đây cũng không phải là siêu thoát nguyên khí. Nó chỉ là một chút bàng môn tiểu đạo của Gia tộc Tu Tiên Giả. Em cũng biết tu tiên giả tồn tại phải không ?”- Thanh Trúc hỏi Duy một câu thâm ý.

Duy gật đầu. Hắn đã biết được.

Nàng cười đáp: “Không, em là tu tiên giả rồi đấy. Kỳ thật võ giả chúng ta chính là tu tiên giả căn cốt. Chúng ta còn gọi cảnh giới là Luyện Khí kỳ, em cũng đã siêu việt cảnh giới của chị rồi quả nhiên cha nói không sai, thiên tư của em quả là vô cùng to lớn. Đó cũng chính là lí do cha chị muốn em cưới chị..”

Nói đến đây hai má nàng không tự chủ ửng đỏ, đôi mắt còn mang vẻ uất ức trông rất đáng yêu.

“Cũng chính là muốn kéo em vào bãi nước đục thù hận của gia tộc ta”- Thanh Trúc lắc đầu nói.

Duy giật mình, hắn dù sao cũng nghe Thanh Cao trước khi chết nói những câu cuối cùng đó là thù giết vợ.

Thanh Trúc lại kể tiếp: “Gia tộc chị trước kia chính là một gia tộc lớn, nó hùng mạnh đến mức khiến các Tông Môn Phương Bắc kiêng kị vô cùng, gia tộc chị tên là Trần Gia !”

“Trần Gia vì sao lại khiến các Tông Môn Phương Bắc kiêng kị ? đó chính là năm đó trong vương tộc nhà Trần có một vị anh hùng xuất thiếu niên, ngàn năm có một kỳ tài, với thiên phú trác tuyệt của mình, ngài đã lưu danh thiên cổ, ngài xưng hiệu là Hưng Đạo Đại Vương, ngài không có thèm để ý thiên hạ, quyền lực hận thù tất cả những thứ đó chỉ là phù vân, trong lòng ngài chỉ có ”

Trích : Anh Sinh Vương Trần Liễu (chính là cha của Trần Quốc Tuấn) một lúc mất đi cả vợ lẫn con, đùng đùng nổi trận lôi đình. “Đại Việt Sử Ký toàn thư” chép lại việc này như sau: “Đinh Dậu, năm thứ 6 (1237)… Lấy công chúa Thuận Thiên Lý thị, vợ của anh là Hoài Vương Liễu, lập làm hoàng hậu Thuận Thiên, giáng Chiêu Thánh làm công chúa. Bấy giờ Chiêu Thánh không có con, mà Thuận Thiên thì có mang Quốc Khang ba tháng. Trần Thủ Độ và công chúa Thiên Cực mật mưu với vua là nên mạo nhận lấy để nhờ về sau, cho nên có mệnh ấy. Do đó Liễu họp quân ra sông Cái làm loạn”. (Đại Việt Sử Ký toàn thư, quyển V, kỷ nhà Trần).

Tuy nhiên, cuộc nổi loạn của Trần Liễu bất thành. Tự nhận thấy sức lực không đủ, thân cô thế cô, Liễu tự nguyện đầu hàng. Theo Đại Việt Sử Ký toàn thư chép, được hai tuần khởi sự, Liễu tự biết thế cô, ngầm đi thuyền độc mộc giả làm người đánh cá đến chỗ vua Trần Thái Tông xin hàng. Hai anh em gặp gỡ, mừng mừng tủi tủi mà ôm nhau khóc. Trần Thủ Độ tiến tới đòi giết Trần Liễu. Vua phải giấu anh trai ở trong thuyền, lấy mình che đỡ, xin Thủ Độ tha mạng cho Trần Liễu.

Trần Liễu tức phụ thân của Trần Quốc Tuấn vẫn mang trong lòng mối thù sâu nặng. Trước khi lâm chung, ông gọi Trần Quốc Tuấn đến giường căn dặn: “Con không vì cha lấy được thiên hạ, thì cha chết dưới suối vàng cũng không nhắm mắt được”. Chiều lòng cha, Quốc Tuấn gật đầu nhưng trong bụng vẫn không cho đó là điều nên làm

Quốc Tuấn vốn từ nhỏ đã có tư chất thông minh hơn người, đọc rộng hiểu nhiều, tài kiêm văn võ. Khi mới sinh, một thầy tướng số nhìn Quốc Tuấn và đoán: “Đứa trẻ này lớn lên sau này ắt sẽ trở thành anh hùng, có thể giúp đời cứu nước”. Lớn lên, trong lòng Quốc Tuấn quả thực không có chí phục thù, rửa hận như di ngôn của cha. Là hoàng thân, ông luôn được gần gũi với vua Trần, có thể nói là muốn xuống tay hạ thủ khi nào cũng được. Nhưng vốn thấu tỏ lẽ cương thường, đạo vua tôi nên ông lúc nào cũng cung kính nghe mệnh. Ông phò tá qua mấy đời vua Trần đều giữ một khoảng cách phân định vua tôi rõ ràng như thế.

Ba lần phá quân Nguyên, một đời trung trinh, son sắt, Hưng Đạo đại vương Trần Quốc Tuấn là một nhân cách lớn, chiếu rọi hào quang nghìn năm trong sử Việt. Dù lập được chiến công phi thường nhưng sự trung thành của ông khiến tất cả phải thán phục.

Buông bỏ hận thù mới là trang tuấn kiệt.

Quay trở lại mạch truyện chính. Thanh Trúc nói tiếp: “Vì sao Hưng Đạo Đại Vương có thể đánh bại quân mông Nguyên ba lần ? đó chính là nhờ vào sức mạnh của Bát Đại Huyền Ấn, công pháp này uy lực khủng bố vô song. Nhưng chân chính sức mạnh của Bát Đại Huyền Ấn ngay cả Trần Gia ta cũng không nắm giữ được”- Nói đến đây Thanh Trúc than thở.

“Đó chính là chỉ có kẻ chân chính nắm giữ được cả tám ấn mới có thể thi triển ra uy năng thật sự.”- Thanh Trúc nghiêm túc nói với Duy.

Duy giật mình kích động hỏi: “Hưng Đạo Đại Vương thi triển được cả tám ấn sao ?”

Thanh Trúc lắc đầu nói: “Chị không biết, chị sinh ra gia tộc đã không còn nữa, tất cả mọi thứ đều là nhờ cha dạy bảo.”

“Gia tộc không còn nhưng hàng đêm chị vẫn nghe được tiếng cha lẩm bẩm ngủ mơ với vẻ mặt đầy hận thù.”

“Phải đến mấy năm trước cha mới nói cho chị, sự thật năm đó Trần gia suy tàn cùng cực, các tông môn Phương Bắc ngấp nghé Bát Đại Huyền Ấn, liên thủ diệt gia tộc. Lăng Tiêu Tông là kẻ đứng đầu.”

“Chị sống nhiều năm cũng không để ý chuyện hận thù nào ngờ mình không tìm người ta, người ta tự tìm mình mà đến”

Nói đến đây Thanh Trúc nghiêm túc nhìn Duy, nàng nói: “Duy, hiện tại em hãy mau trốn đi !”

Bạn đang đọc Ta Tu Tiên Tại Việt Nam ! sáng tác bởi thanhduy512
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhduy512
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.