Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhu Tình

Tiểu thuyết gốc · 2252 chữ

Chương 28: Nhu Tình

Duy sửng sốt khi nghe nàng bảo vậy, hắn cười tủm tỉm trong lòng có cỗ nhu tình không thể nói.

Nhìn hắn vẻ mặt như vậy, tưởng hắn không biết tốt xấu, Thanh Trúc vẻ mặt nghiêm túc nói tiếp: “Đây không phải chuyện đùa đâu em, bây giờ em cần chạy ngay lập tức ! Chị nói em cũng biết rồi, các Tông Môn Trung Quốc cực độ khủng bố, cường giả tầng tầng lớp lớp. Chị không biết em làm cách nào chạy trốn được bọn chúng nhưng những kẻ như bọn chúng trong tông môn đông như kiến, việc bây giờ là chạy càng nhanh càng tốt !”

Duy cười khà khà, Thanh Trúc lo lắng cho hắn như vậy hắn không vui mới lạ, chỉ là nhắc đến Banh Phương Trưởng Lão và hai cái hàng kia, hắn cũng không biết ra sao. Nãy đi vội cũng không hỏi chuyện tiếp diễn hôm đó như thế nào ? Chẳng lẽ Lạc Long Quân thả hai tên kia đi ? Banh Phương Trưởng Lão hắn cũng chưa hỏi Lạc Long Quân xem chết chưa ? Nhưng trong lòng thầm nghĩ tên này không chết mới lạ.

Hắn và nàng đứng trước bàn thờ của Thanh Cao, nàng nhìn với ánh mắt buồn bã nói: “Cha chị đã liều mạng để cho chị chạy trốn, bọn chúng sẽ trở lại, hiện tại em hãy mau chạy đi”

“Thế còn chị ?”

“Chị đã có quyết định của mình !”- Ánh mắt nàng toát lên tia kiên cường, Thanh Trúc đáp.

Duy có chút ngẩn người. Hắn cảm động, cô gái này lại muốn hy sinh vì hắn chạy trốn.

Nói đùa cái quỷ gì, để nữ nhân liều chết cho hắn chạy ? Hắn có làm chó mới làm như thế.

Duy nhìn nàng với ánh mắt đầy nhu tình, hắn gan lớn dang tay kéo Thanh Trúc vào lòng, trầm giọng nói:

“Yên tâm, em sẽ không đi đâu cả. Em sẽ bảo vệ chị !”

Thanh Trúc bất ngờ cực độ, chỉ cảm thấy mình dựa vào một bờ ngực rắn chắc vô cùng. Để nàng cảm giác chỉ cần ở trong vòng tay hắn,nàng cảm thấy một sự an toàn chở che. Hai má của nàng lúc này đã liệt diễm một màu đỏ rực.

Từ cha sinh mẹ đẻ, ngoại trừ Thanh Cao lúc bé hay ôm nàng, nàng không được thụ lấy cái ôm ấm áp của mẹ, nhưng nàng được nhận vô vạn niềm yêu thương của cha dành cho nàng.

Thanh Trúc chỉ hơn Duy có ba tuổi, nàng vẫn ở cái tuổi thiếu nữ tâm tính dù có mạnh mẽ đến đâu nhưng trong lòng thiếu nữ đều mơ giấc mộng một đại anh hùng cứu mỹ nhân ?

Sống ở đất Hà Nội chẳng lẽ không ai theo đuổi nàng ?

Nhầm !

Nàng xinh đẹp vô cùng có biết bao chàng thanh niên thành phố đến tán tỉnh nhưng đều bị giẫm đạp trước quyền cước của nàng hoặc…cha nàng.

Tính cách mạnh mẽ, lạnh lùng trước người khác. Chỉ cần có một kẻ tán tỉnh nàng, nàng đều hỏi một câu: “Có học võ không ?”

Nếu có thì phải đánh bại nàng, còn không thì nghỉ đi.

Duy là nam nhân đầu tiên mà nàng tiếp xúc thân mật như vậy. Thanh Trúc có tia kháng cự, ý tứ đẩy hắn ra nhưng rất nhanh tan biến. Không hiểu sao trong đầu nàng tự chủ nghĩ đến khoảnh khắc hắn đến cứu mình, thân thể bỗng dưng mềm nhũn vô lực thuận tiện để cho Duy chiếm tiện nghi.

Trong ngực Duy cũng truyền đến cảm giác căng mềm sướng không thể tả nổi. Hắn cố hít hít ưỡn ưỡn ngực thể hiện kiểu anh là một người đàn ông vững chắc.

Duy tên này hồi trước là phàm nhân đã có người yêu, nhưng từ khi tiếp xúc đến tiên đạo, tâm tính triệt để thuế biến.

Hồi trước có thể lấy một vợ do luật nhà nước thì thôi, giờ đã là tu tiên giả tiêu dao tự tại không cầu vinh hoa phú quý thì cũng được chút tam thê tứ thiếp a !

Thanh Trúc giờ phút này như một bé mèo con nhỏ bé khép nép trong lồng ngực của hắn, trong đầu nàng có chút ngượng ngùng, người đàn ông lần đầu tiếp xúc với mình lại nhỏ tuổi hơn a!

Nàng ngước lên hỏi hắn: “Em làm gì thế Duy ?...”

Nhìn vẻ mặt xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt trong sáng mang theo tia ngượng nghịu, ai mà ngờ đường đường Trần Thanh Trúc lạnh lùng như băng trước mặt người khác lại có khoảnh khắc dễ thương thế này.

Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của nàng, hắn không tự chủ cướp lấy nụ hôn đầu của nàng.

Thanh Trúc đôi mắt đẹp trừng lớn rồi lại mê ly đờ đẫn, đầu óc nàng giờ đây như trống không a. Không thể suy nghĩ nổi.

“Ưm”- Thanh Trúc rên lên một tiếng, Duy chỉ thấy trong người một cỗ lực lượng nóng bừng bừng.

Thanh Trúc lần đầu hôn nào có kinh nghiệm, gặp người có kinh nghiệm như Duy chỉ có thể thuận theo hắn.

Duy cũng có chút buồn cười, không ngờ Thanh Trúc lại đáng yêu như vậy.

Hô hấp hai người có chút dồn dập, nụ hôn kết thúc, Thanh Trúc giờ đây vẻ mặt đã đỏ tía tai nhìn đáng yêu vô cùng. Duy ánh mắt kiên định nhìn nàng nói: “Em yên tâm, anh sẽ bảo vệ em hết cuộc đời”

Thanh Trúc nghe hắn xưng hô thế cũng có chút bật cười.

“Người ta hơn tuổi nha”- Thanh Trúc giọng nỉ non trong ngực hắn.

Duy cười hắc hắc, tình thế này xem như công cuộc công phá tình cảm của nàng thành công hơn phân nửa.

“Nhưng là...” Nàng nói bị hắn cắt ngang.

“Không nhưng nhị gì hết, hiện giờ em hãy chuyển về nhà anh. Chắc chắn bọn chúng sẽ đến nữa, nơi này đã không an toàn.”

“Kỳ thật mọi chuyện hôm đó không phải anh chạy trốn.” Duy đành nói sự thật cho nàng nghe.

Đến mức này, nàng cũng phân nửa là người của hắn, hắn cũng chẳng dấu điều gì.Hắn cũng kể việc lúc đó xảy ra, và việc Banh Phương trưởng lão bị Lạc Long Quân giết.

Về phần Lạc Long Quân hắn cũng không nói tên, chỉ nói là sư phụ của hắn, dù sao chưa có sự đồng ý của Lạc Long Quân hắn không dám nói ra sự thật.

“lão già kia đã chết ?” –Thanh Trúc vẻ mặt khó có thể tin nổi.

Duy gật đầu tuy hắn không xác định Banh Phương trưởng lão chết chưa. Nhưng hơn phân nữa là chết. Chọc giận Lạc Long Quân chẳng lẽ không chết ?

Duy trả lời nàng: “Hơn chín chín phần trăm là vậy !”

Thanh Trúc giờ phút này có chút xúc động, kẻ giết cha nàng bị cường giả đánh không rõ sống chết để cơn thịnh nộ trong lòng nàng nguôi ngoai hơn rất nhiều. Nàng khóc lớn, quỳ xuống trước bàn thờ của cha.

Mạnh mẽ đến đâu đối mặt với tình cảnh này khó mà ức chế được cảm xúc.

Duy nhìn nàng khóc thương tâm, trong lòng đau vô cùng, vội vàng ân cần lau nước mắt cho nàng.

Thanh Trúc bỗng nhiên nói: “Quỳ xuống”

“Ách ?”

Chỉ thấy nàng quỳ xuống trước bàn thờ của Thanh Cao, hắn cũng quỳ.

“Cha ơi, rốt cuộc thì kẻ giết người đã đền mạng.”

“ Trần Thanh Trúc, con gái của Trần Thanh Cao, gia chủ Trần gia và Nguyễn Thanh Duy trước mặt bàn thờ tổ tiên gia đình. Nay chúng con quỳ xuống trước mặt cha và tổ tiên Trần Gia, chúng con tâm ý hòa hợp, nay kẻ thù giết cha đã chết. Con thực hiện tâm nguyện cuối cùng của cha, mong tổ tiên công nhận.”

Thanh Trúc ánh mắt trừng hắn nói: “Em...Anh còn không mau lạy cùng em”

Duy sững sờ trước cảnh này, chuyện gì xảy ra ? Đây là nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường trong truyền thuyết ? Chẳng phải nói bái cha mẹ hai bên sao ?

Duy rất muốn nói là chờ đã để anh về gọi cha mẹ đến bái.

Nhưng hắn cũng không phá hỏng cái, vội lạy cùng Thanh Trúc.

Hắn ánh mắt nhìn sang Thanh Trúc muốn nàng giải thích nghi hoặc.

Hắn cũng không ngờ nàng lại muốn gả cho mình nhanh đến vậy, trong lòng có chút bạo rạp.

Đúng lúc này bàn thờ Thanh Cao rung lên, một cái lệnh bài treo trên cả khung cảnh Thanh Cao sáng lên rực rỡ chói mắt.

Duy bị ánh mắt chói mắt không nhìn thấy gì, Thiên Nhãn tự chủ mở ra, tròng mắt co rụt lại.

“Đây là ....”

Hình ảnh mà hắn nhìn thấy cực kỳ rung động. Đó chính là hư ảnh một hàng người xuất hiện trong một không gian trắng muốt, đảo con mắt nhìn, hắn chấn động vô cùng.Người đầu tiên từ ngoài vào trong chính là Thanh Cao ! đây chính là Thanh Cao không sai vào đâu được ! Tại sao lại vậy ? Thanh Cao cũng cảm nhận được hắn nhìn đến, lão mỉm cười.

Con mẹ nó, chẳng lẽ đây là thiên đường sao ?

Không đúng, Thanh Cao dường như có chút trẻ hơn.

“Tiểu tử ngươi là ai ? Thanh Cao đưa ngươi vào đây sao ?” Thanh Cao vội hỏi hắn.

Duy giật mình nhìn lão với vẻ mặt ngu ngốc.

“Cháu là Duy, chú không nhớ cháu sao ? Chẳng lẽ...ông không phải Thanh Cao ?”

Thanh Cao mỉm cười đáp: “Đúng vậy ta không phải Thanh Cao! Ta chỉ là thần niệm của Thanh Cao mà thôi”

Duy giật mình hiểu ra.

“Thanh Cao đưa ngươi vào đây là có ý tứ gì ?” –Thanh Cao thần niệm hỏi.

Duy trong lòng có chút xoắn xuýt, rốt cuộc hắn cũng thở dài trả lời: “chú Thanh Cao đã mất”

“Cái gì !”-Thanh Cao thần niệm giật mình.

“Chẳng lẽ bọn chúng đã tìm đến sao ? Thanh Trúc thế nào rồi ? tiểu tử mau nói ta biết !”

“Cao Nhi, ngươi đừng lo lắng. Hắn đã tiến được đây chắc chắn không phải do Thanh Cao bản tôn đưa vào, chắc chắn là do Trúc nhi đưa vô.”- Một hư ảnh lão nhân bên cạnh nói, lão già này vẻ mặt có chút tương tự Thanh Cao. Duy đoán thầm đây là bố của Thanh Cao.

Đứng bên cạnh chắc là ông của Thanh Cao, bên cạnh nữa là cụ,rồi cị,...

Rồi một loạt hư ảnh người niên đại sớm sớm đến hỏi thăm Thanh Cao thần niệm.

Hắn đảo mắt từ ngoài vào trong, một hàng người cũng phải đến ba mươi người, quần áo trừ Thanh Cao thì đều mặc y phục Việt Nam thời xưa. Càng về sau y phục càng cổ xưa hơn, nhưng khi hắn quét mắt đến người cuối cùng thì chấn động vô cùng.

Vị này, đầu đội Ngân Quan, mặc Kim Giáp, tay cầm trường kiếm trắng một màu bạc, gương mặt trung niên khôi ngô tuấn tú, đôi lông mày cương trực toát lên vẻ chính khí lẫm liên. Ngài đứng nhắm chặt đôi mắt không giận tự uy, Kim Khải Giáp màu vàng óng ánh, ngài chỉ đứng một chỗ nhưng toát lấy khí chất vương giả nhìn xuống thương sinh.

Chẳng để ý Thanh Cao thần niệm với cha của Thanh Cao thần niệm, tâm thần hắn chấn động không ngớt. Duy liền cúi quỳ xuống hướng vị trung niên này.

Vị trung niên mặc Ngân Quan, đôi mắt vẫn nhắm chặt lại, lông mày nhíu một cái rồi nhàn nhạt đáp: “Đứng lên đi, lại nói ta cũng không phải là ta, ta là thần niệm mà thôi”

Duy chấn động, không cần đoán hắn cũng biết đây chính là Trần Hưng Đạo ! Hưng Đạo Đại Vương.

“Ngươi không phải là Long Tộc, nhưng huyết mạch Long Tộc trong cơ thể của ngươi rất nồng nặc.”- Vị trung niên nói.

Duy chấn động không ngớt, Hưng Đạo Đại Vương thần niệm nhìn thấu cơ thể của hắn.

Hắn tưởng cả đời hắn được trông thấy dáng vẻ của Lạc Long Quân là người may mắn nhất việt nam, giờ hắn còn chứng kiến Hưng Đạo Đại Vương.Chẳng lẽ may mắn của mình lại cao như vậy. Nghĩ nghĩ ngợi, Duy cũng có chút kích động.

Duy đứng dậy, hắn ôm quyền nói với Hưng Đạo Đại Vương: “Tiểu tử thật không phải Long Tộc, có chút cơ duyên đạt được Long Tộc huyết mạch”

Bí mật Lạc Long Quân trên đời không có sự cho phép của Lạc Long Quân không thể biết. Chỉ có một người biết ngoài hắn ra chính là Hỏa Nhi.

Bất quá Hỏa Nhi cũng đã được Lạc Long Quân thần niệm đem đi đâu được gần một tuần rồi, hắn lúc đó cũng không có hỏi dù sao hắn cũng không quan tâm, chắc chắn Lạc Long Quân sẽ bảo vệ an toàn Hỏa Nhi mà thôi

Bạn đang đọc Ta Tu Tiên Tại Việt Nam ! sáng tác bởi thanhduy512
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhduy512
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.