Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vừa Rồi Là Ảo Giác Sao???

Phiên bản Dịch · 1362 chữ

Đến tột cùng là hậu trường của nhóc con này cứng tới mức nào chứ? Với loại bản lĩnh như vậy, cũng dám đến thê đội thứ nhất? !

Thực sự coi đội bọn họ là nơi dưỡng lão ư?

Phải biết rằng, cái danh hiệu đội ngũ trường thọ kia cũng không phải tự nhiên xuất hiện đâu, mà là giết ra đó!

"Cậu mà cứ như vậy, có khả năng một chiêu cũng không tiếp được đâu." Thanh niên đeo tai nghe lắc đầu, có chút không kiên nhẫn nói.

“Tôi sẽ hết sức." Hứa Thâm có chút đỏ mặt nói.

Thanh niên đeo tai nghe chờ một hồi đến tay cũng ngứa, chỉ hận không thể trực tiếp chấm dứt lần khảo nghiệm quá mức buồn cười này, nhưng lời đã nói ra ngoài, gã cũng không dễ dàng đổi ý trước mặt người khác được, chỉ có thể chờ Hứa Thâm lấm la lấm lét, chậm rãi tới gần như một tên trộm nhỏ.

"Bắt đầu rồi sao?" Thanh niên đeo tai nghe nhìn thấy Hứa Thâm đã gần trong gang tấc, có chút bất đắc dĩ, hỏi.

"Tiểu Cố!" Đột nhiên sắc mặt Tuyết tỷ khẽ biến

Vẻ bất đắc dĩ vừa hiện lên trên mặt thanh niên đeo tai nghe, bất chợt ảnh ngược trong mắt xuất hiện một mảnh quang mang trắng như tuyết. Thứ hào quang này tới gần trong nháy mắt, nhưng lại biến mất cực kỳ nhanh.

Tiểu Cố sửng sốt một chút, vừa rồi là ảo giác ư?

Gã hướng ánh mắt nhìn Hứa Thâm cầm kiếm trong tay, đang đút trở lại hốc kiếm đằng sau trang phục tác chiến, càng cảm thấy hình ảnh vừa rồi chính là ảo giác, không khỏi mở miệng nói: "Sao cậu còn chưa tấn công?"

Hứa Thâm sửng sốt, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: "Như vậy không được tính sao?"

"Hả?" Thanh niên đeo tai nghe xong mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì hết.

"Tiểu Cố, cậu thua rồi." Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Tuyết tỷ đã từ bên cạnh truyền đến: "Từ khi nào cậu lại bắt đầu học thói chủ quan như vậy? Chỉ vì đối thủ không phải khư, thì cậu có thể coi nhẹ người ta sao? !"

Thanh niên đeo tai nghe thoáng sửng sốt, nhìn thấy Tuyết tỷ đã nổi giận với mình, gã lập tức ý thức được cái gì, lại hướng ánh mắt nhìn qua Ba thúc vẫn đứng bên cạnh Tuyết tỷ, đang sờ sờ cái đầu trọc của đối phương.

Tới lúc này, gã mới giật mình một cái, lập tức sờ sờ mái tóc của mình, và nhanh chóng đụng phải một mảnh lạnh lẽo.

Vậy mà trên đầu gã có một mảnh trống không, sạch bóng rồi!

Rất nhanh, thanh niên đeo tai nghe đã trông thấy một đống tóc của mình đang nằm ngoan ngoãn trên mặt đất, gã không khỏi ngây người, cơ bắp toàn thân co rúm lại, từng giọt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống lưng.

Cuối cùng gã cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra rồi, không cần nghi ngờ thêm nữa, nếu không phải Hứa Thâm nương tay, thì thứ vừa rơi xuống kia sẽ không phải tóc, mà là đầu!

Kia là loại tốc độ rút kiếm quỷ quái gì chứ. . .

Ba người Tuyết tỷ đều nheo mắt nhìn chăm chú vào Hứa Thâm, một kiếm vừa rồi được rút ra cực nhanh, thao tác kiếm pháp hoàn mỹ, tuyệt đối là cực kỳ hiếm thấy.

Không cần phải nghi ngờ, cậu nhóc được điều tới lần này, tuyệt đối có chút tài năng!

"Như vậy có được tính là thông qua hay không?" Hứa Thâm quay đầu nhìn về phía Tuyết tỷ, muốn xác nhận lại.

"Cậu ấy sơ suất, nhưng hành động mang tính mê hoặc của cậu, mới là điểm mấu chốt khiến cậu ấy mất cảm giác, mới dẫn tới sơ suất, coi như đó là năng lực tác chiến của cậu. Cậu thắng rồi." Tuyết tỷ đưa ra kết luận: "Cậu có tư cách nhập đội."

Hứa Thâm nhẹ nhàng thở ra: "Đa tạ."

"Chỉ cần tạ ơn bản thân cậu thôi. Biên đội số hai chúng ta không nuôi kẻ yếu, bởi vì cậu đến đây mà đội phó của tôi đã bị điều đến biên đội thứ nhất, cũng đang thiếu nhân thủ." Tuyết tỷ đứng dậy, nói với Hứa Thâm: "Hiện giờ chính thức giới thiệu cho cậu. Tôi tên là Mục Tuyết, vị này chính là Ba Diệp, cậu ấy tên gLa Hoa, còn nhóc con vừa bị cậu đánh bại tên là Cố Thu Phong."

Thanh niên đeo tai nghe đã phục hồi lại tinh thần, vừa bắt gặp ánh mắt thoáng lướt qua của Tuyết tỷ, không khỏi sợ run cả người, gã biết mình không có trái cây ngọt mà ăn rồi, bởi vậy, vội vàng nói với Hứa Thâm: "Chúng ta thử lại đi, vừa rồi tôi sơ suất, không có trốn tránh!"

"Thua chính là thua, khi đi săn, khư sẽ cho cậu cơ hội lần thứ hai sao?" Bỗng nhiên Tuyết tỷ tức giận nói.

Cố Thu Phong biến sắc, lập tức im bặt, chẳng qua trong ánh mắt hiện lên đầy phức tạp, tựa như gã vẫn không thể thừa nhận được sự thật rằng mình vừa thất bại.

"Một khi đã cầm kiếm, phải làm tốt chuẩn bị sẽ chiến đấu sinh tử một hồi, phải toàn lực ứng phó, bất kể đối thủ là ai, là người hay khư, là trẻ nhỏ hay người già!" Mục Tuyết khiển trách.

Cố Thu Phong cúi đầu xuống, thừa nhận phê bình.

Hai người đều đang đánh giá Hứa Thâm, nói thực, bọn họ cảm thấy, trong chuyện này không thể trách được Cố Thu Phong, chuyện gã thất bại không có liên quan quá lớn tới vấn đề khinh địch.

Bởi vì bọn họ ở bên cạnh đã cảm nhận được cực kỳ rõ ràng về một kiếm vừa rồi. Nó quá nhanh, căn bản không để cho người khác có thời gian phản ứng, hơn nữa từ đầu đến cuối, Hứa Thâm vẫn không hề rút kiếm, chỉ bình tĩnh đi tới như vậy.

Bất kể ai cũng cho rằng, hắn sẽ rút kiếm trước, mới ra tay.

Ai có thể ngờ nổi, khi hắn rút kiếm cũng là lúc cuộc chiến này chấm dứt?

Toàn bộ thao tác liền mạch lưu loát, nhanh đến mức con ngươi vừa bắt giữ được hình ảnh, thì hết thảy đã kết thúc rồi.

"Trước đó cậu từng đảm nhiệm đội trưởng của đội mấy?" Ánh mắt Ba Diệp lóe sáng, gã trầm giọng hỏi.

Hứa Thâm sửng sốt, rồi lắc đầu nói: "Tôi là đội viên của đội 17."

"Đội viên?" Ba Diệp và La Hoa đều có chút giật mình: "Đội trưởng của đội 17 lại mạnh như vậy sao? Lấy thực lực của cậu, lại chỉ là đội viên?"

"Ách. . ." Hứa Thâm có chút không biết nên miêu tả như thế nào.

"Cũng tàm tạm. Kỳ thật vừa rồi là tôi đã toàn lực ứng phó, nếu không thắng, tôi cũng chỉ có thể nhận thua thôi." Hứa Thâm thành thành thật thật đáp lại.

"A." Ba Diệp và La Hoa đều nở nụ cười, nhưng vẻ mặt hiện rõ một tầng ý nghĩa: "Cậu xem tôi có giống thằng ngốc không?".

Mục Tuyết liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái thật sâu, nói: "Toàn lực ứng phó là chuyện tốt, nhưng loại chiến thuật mê hoặc này, cậu chỉ có thể áp dụng với con người, nếu đổi lại là khư, chúng nó sẽ không cho cậu có cơ hội tới gần, cũng sẽ không để ý xem trước đó cậu có rút kiếm hay không đâu."

Hiển nhiên, cô cho rằng, thắng lợi của Hứa Thâm, có một chút ý tứ đánh lén.

Nhưng dẫu sau, đánh lén thành công cũng là thành công, cô sẽ không xem nhẹ bất cứ một loại phương thức thắng lợi nào.

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 237

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.