Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có Phải Cậu Đã Quên Rút Kiếm Rồi???

Phiên bản Dịch · 1340 chữ

Hứa Thâm không khỏi nhìn chiếc tai nghe có tạo hình kỳ lạ kỳ lại kia nhiều hơn hai lần, thứ nhỏ như vậy, lại có thể phát ra thật nhiều loại âm thanh hỗn loạn thế sao?

"Cậu cũng có hứng thú? Đây là sản phẩm mới nhất vừa được hiệp hội Chưng Khí đẩy lên thị trường. Tôi phải thức đêm xếp hàng mới mua được đó." Thanh niên cười cười, chợt nói: "Cậu cứ ở đây đợi thêm chút nữa, tôi sẽ đi thông báo cho lão đại."

"Ừm, được." Hứa Thâm có vẻ rất thành thật.

Thanh niên nọ nhanh chóng dùng dụng cụ truyền tin gọi hai tiếng, sau đó tự mình làm việc của mình, thản nhiên ngồi trở lại sofa, đeo tai nghe lên, tiếp tục đắm chìm trong đó, không tiếp tục tiếp đãi Hứa Thâm nữa.

Không bao lâu sau, một chuỗi những tiếng bước chân vang lên.

Ba bóng dáng lục tục đi tới, người cầm đầu chính là một cô gái có dáng người cao gầy mặc váy dài thướt tha, dung nhan xinh đẹp, màu da trắng nõn, thứ duy nhất khiến người khác nhìn không rời mắt khỏi cô chính là, một bên nhãu cầu có phản xạ xuất ra quang mang màu tím sẫm, thoạt nhìn có chút quỷ dị, tựa như là một loại máy móc nào đó.

Hứa Thâm liếc mắt một cái đã nhìn ra, đây là mắt nhân tạo.

Hiển nhiên cô gái trước mắt, từng bị thương quá nặng, đã mất đi một bên mắt rồi.

Ở đằng sau cô gái này là một vị trung niên có dáng người khôi ngô, cùng một thanh niên mặc đồ thoải mái ở nhà, nhìn qua hơi gầy yếu, màu da tái nhợt.

"Tuyết tỷ!" Thanh niên đeo tai nghe, nghe được động tĩnh, lập tức đứng dậy, tắt tai nghe đi, cười ha hả với cô gái kia, nói: "Là người mới mà chị từng nói trước kia, đến đây rồi."

Không cần gã phải nói, từ khi xuất hiện, ánh mắt của ba người Tuyết tỷ đã dừng ở trên người Hứa Thâm rồi.

“Cậu chính là Hứa Thâm?" Cô gái đi tới chiếc sofa đặt trong đại sảnh, thản nhiên ngồi xuống rồi ra hiệu cho Hứa Thâm ngồi xuống chiếc ghế dựa ở đối diện sofa, nói: "Đừng quá khẩn trương, cậu ngồi đi."

Hứa Thâm lập tức mang theo hành lý đi tới ngồi xuống.

"Liễu cục đã nói chuyện về cậu với tôi. Là khư lực giả trời sinh, Liễu cục cực kỳ xem trọng cậu, muốn trọng điểm ưu ái. . ." Cô gái lộ ra đôi mắt lạnh nhạt, không nhanh không chậm nói.

Hứa Thâm gãi gãi đầu, hắn biết Liễu cục khá xem trọng hắn. Chuyện hắn có thể chuyển dời đến biên đội số hai, hiển nhiên cũng là nhờ phúc của vị cục trưởng này.

"Nhưng đáng tiếc." Ý tứ của cô gái lại bỗng nhiên chuyển hướng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn chăm chú vào Hứa Thâm, nói: "Ở thê đội thứ nhất chúng tôi, cũng không phải là trò đùa của trẻ con. Không cần biết cậu có tiềm lực lớn tới cỡ nào, có tư chất xuất sắc ra sao, nếu không có năng lực ở lại thê đội thứ nhất, chúng tôi vẫn không chấp nhận, kể cả khi cục trưởng tự mình mở miệng cũng vô dụng."

Hứa Thâm ngẩn ra.

"Đúng vậy, đội chúng tôi cũng không phải những đội cá tạp khác, muốn nhét người nào vào thì nhét người đó vào." Trung niên khôi ngô kia cười khẽ, thoạt nhìn tưởng như cười, nhưng không có một tia nhiệt độ.

“Khi săn khư, thứ duy nhất có thể dựa vào chính là kiếm trong tay mình và đồng đội phía sau. Chúng tôi sẽ không giao phía sau lưng cho một tên tiểu thiếu gia (miệt thị, chỉ người không làm nên trò trống gì)." Thanh niên đeo tai nghe cười hì hì nói: "Đám người trong cục ấy, cả ngày chỉ biết ngồi trong văn phòng gõ bàn phím máy móc, cũng không cân nhắc xem chúng tôi ở tiền tuyến có bao nhiêu vất vả, chỉ biết xem số liệu trảm khư, bởi vậy chúng tôi chỉ có thể tự mình bảo vệ chính mình thôi."

Hứa Thâm khẽ gật đầu, hắn có thể hiểu được suy nghĩ của mấy người bọn họ.

"Có lẽ trong tương lai, cậu nhất định có thể đi vào thê đội thứ nhất, thậm chí còn có khả năng đảm nhiệm chức vị đội trưởng, nhưng tôi đã xem tư liệu của cậu rồi, từ lúc tốt nghiệp huấn luyện doanh đến nay mới được chừng nửa năm. . ." Tuyết tỷ bình tĩnh nhìn Hứa Thâm, nói: "Coi như nể mặt cục trưởng, tôi cho cậu một một cơ hội."

"Ừm?" Hứa Thâm lập tức làm ra vẻ chân thành lắng nghe.

"Kiên trì 3 phút trong tay cậu ấy, có thể ở lại." Tuyết tỷ chỉ về phía thanh niên đang đeo tai nghe.

Hứa Thâm sửng sốt, không khỏi nhìn về phía thanh niên này.

Thanh niên đeo tai nghe kia thoáng ngạc nhiên, lập tức lộ ra vẻ mặt khổ sở: "Lão đại, loại chuyện này không phải đều giao cho Ba thúc sao? Hôm nay tôi vừa làm kiểu tóc mới, tôi. . ."

Câu nói kế tiếp đã bị một cái nhướng mày của Tuyết tỷ giết trở về.

"Được rồi." Thanh niên đeo tai nghe mang theo vẻ mặt đau khổ, chỉ có thể ủ rũ nhận lời, sau đó tháo tai nghe của mình xuống, cẩn thận gác qua một bên, nói với Hứa Thâm: "Cậu chờ tôi đi thay trang phục tác chiến đã."

Nói xong, gã vội vàng lên lầu, không bao lâu sau, đã thay trang phục tác chiến gọn gàng và từ cầu thang đi xuống dưới.

"Đến đây đi." Thanh niên rút ra thanh kiếm trên lưng, xông lên, lắc lư hai cái trước mặt Hứa Thâm: "Có cần tôi cho cậu thời gian làm nóng người không?"

"Không cần." Hứa Thâm đặt hành lý xuống ghế, rồi đi tới giữa phòng.

"Có cần để bọn họ ra bên ngoài đánh không?" Thanh niên có sắc mặt tái nhợt kia thấp giọng nói bên tai Tuyết tỷ: "Khu nhà này mới được mua mới. . ."

"Không cần." Tuyết tỷ xua tay: "Đánh hỏng lại mua."

"Cậu tên là Hứa Thâm hả? Tiểu Hứa, tôi cho cậu một cơ hội biểu hiện đó, cậu tiến công trước đi." Trong phòng, thanh niên đeo tai nghe cười nói, có vẻ rất tự tin, dù sao, gã cũng là đội viên lão luyện, thân kinh bách chiến (trải qua trăm trận chiến) của thê đội thứ nhất. Dù Hứa Thâm vốn không phải kẻ đi cửa sau, mà dựa vào bản lĩnh của bản thân để từ thê đội thứ hai tấn chức đi lên, gã cũng tự tin cho rằng, bản thân có thể thoải mái đánh tan hắn.

Những tên nhóc của thê đội thứ hai kia, căn bản không rõ đến tột cùng những tồn tại thường xuyên tác chiến cùng khư cấp C như thê đội thứ nhất bọn họ, đã luyện tập với loại cường độ như thế nào và trải qua những gì đâu.

"Ừm, đa tạ." Hứa Thâm không dám tự đại, chậm rãi đi về phía đối phương.

Thanh niên đeo tai nghe nhìn dáng vẻ cẩn thận tiếp cận của Hứa Thâm, không khỏi sửng sốt, có chút ngạc nhiên nghĩ thầm.

Cậu. . . định tiến công?

Nhưng có phải cậu đã quên rút kiếm hay không? !

Thanh niên này nhìn dáng vẻ đi tới giống như thật cẩn thận dò đường của Hứa Thâm, khóe miệng nhếch lên, hơi hơi run rẩy. Một màn này, nhìn kiểu gì cũng có cảm giác đối phương vô cùng ngốc nghếch.

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 225

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.