Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Triển Khai Kế Hoạch!

Phiên bản Dịch · 1320 chữ

Trước mắt, hắn cảm thấy hai người bọn họ ở chung như vậy rất tốt, nhưng chỉ cần sơ suất một chút, không cẩn thận đánh vỡ loại cân bằng này, có lẽ cảnh tượng tốt đẹp này sẽ chuyển biến thành một loại hình ảnh khác mà hắn không hè muốn nhìn thấy.

"Xem ra cậu nghe được những gì tôi nói à nha." Mai Phù nở nụ cười, tựa như có chút trêu chọc.

Hứa Thâm nhìn thấy biểu cảm vui vẻ ra mặt của cô, tuy ánh mắt vẫn trống rỗng như cũ, nhưng trong khóe miệng cũng lộ ra mỉm cười.

Nói thật, dù hắn không rõ vì sao Mai Phù cứ một mực đi theo mình như vậy? Rút cuộc, cô có mục đích gì hay không? Nhưng… hình như hắn đã quen với việc Mai Phù làm bạn bên cạnh mình rồi, thời thời khắc khắc đều như hình với bóng.

Đêm dài.

Tối hôm qua, Hứa Thâm đi ném xác, ngày hôm nay lại miệt mài huấn luyện, tuy thân thể vẫn chịu đựng được, nhưng tinh thần lại cảm thấy mệt nhọc.

Hắn ngủ chừng hai giờ trong khách sạn nhỏ, sau đó đứng dậy rời đi.

Nương theo bóng đêm, Hứa Thâm lên xe trở lại chỗ ở của mình tại khu phố Nham La, vẫn như cũ, hắn thật cẩn thận lên lầu, lại cẩn thận kiểm tra khắp nơi.

Chờ sau khi hắn phát hiện trong phòng mình không hề có dấu vết từng bị người đụng chạm, hết thảy đều giữ nguyên trạng thái, mới hơi nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong lòng có chút nghi hoặc, hiệu suất làm việc của đám đồng đội thằng hề kia cũng quá thấp đi.

Chẳng lẽ bọn họ bị việc gì đó ràng buộc rồi?

Hắn lắc lắc đầu, mặc kệ như thế nào, bản thân vẫn nên làm ra chuẩn bị vẹn toàn một chút.

Hắn lập tức đóng gói gọn gàng bộ khôi giáp và chiến đao, mang theo chúng nó, lên xe đến một địa điểm có ký hiệu xa nhất. Con khư hôm trước vẫn còn ở lại nơi này, nhưng Hứa Thâm lại phát hiện chung quanh không hề có một chút mùi tanh hay thối rữa nào cả, dường như nơi này chưa từng xảy ra án mạng.

"Có vẻ khư ở tầng sâu không có hứng thú nhiều với chuyện ăn thịt người. . ." Hứa Thâm đã gặp được nhiều khư như vậy, cũng dần dần mò mẫm ra một chút kiến thức.

Khư sẽ ăn khư.

Mà dường như đám khư ở tầng sâu càng thích ăn khư hơn.

Là bởi vì dinh dưỡng sao. . .

Hứa Thâm có thể hiểu được tình huống này.

Dù sao chúng nó ăn cái gì, cũng chỉ vì bổ sung dinh dưỡng mà thôi. . .

Hứa Thâm tiến vào Khư giới, chôn cất gọn gàng thanh chiến đao và bộ khôi giáp ở dưới gốc một cây Khư Thụ, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Khi Hứa Thâm tiến vào Khư giới, con khư ở nơi này, cứ nhìn chằm chằm vào hắn, làm hắn có cảm giác da đầu mình run lên.

Trước đây không lâu, hắn chỉ muốn rời khỏi những nơi có khư sinh sống, vậy mà hiện giờ, hắn lại vì sợ hãi con người, khiến bản thân không thể không tới gần khư.

Thoáng nghĩ cũng thấy khá hài hước!

Hứa Thâm đã chôn cất xong xuôi đống trang bị kia, hắn nhanh chóng đi vào vùng ngoại thành, thay đổi một khách sạn nhỏ khác, ở lại.

Chờ tới hừng đông, hắn lập tức tiêm cho chính mình một mũi Tịnh Khư Tề, sau khi tiêm vào, hắn chẳng làm gì hết, chỉ một mực cẩn thận cảm thụ và quan sát diễn biến xảy ra trong cơ thể mình.

Lúc này, hắn lại có phát hiện, ngay khi Tịnh Khư Tề được tiêm vào cơ thể, chúng chuyển hóa khư lực, và khư lực vốn tinh thuần của hắn, lại bắt đầu quá trình trôi đi mất. Quả nhiên, bên trong này có chứa rất nhiều tạp chất.

Hứa Thâm đơn giản đi mua hai phần bữa sáng, nhanh chóng ăn xong, và tiếp tục vung kiếm huấn luyện. Trong lúc huấn luyện, hắn cũng đồng thời khống chế quá trình tinh luyện khư lực trong cơ thể.

Đô đô.

Tới gần giữa trưa, dụng cụ truyền tin vang lên.

Hứa Thâm kiểm tra một chút, người gọi tới là Đại Lỵ Lỵ, lập tức chấp nhận.

"Lãnh sự phải không?"

"Ừm, là tôi đây."

"Con khư mà cậu muốn đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cần trả tiền, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể mang nó đi." Đại Lỵ Lỵ cười nói.

"Được. Nó không bị thương chứ?"

"Ừm, rất hoạt bát, năng động đó nha." Đại Lỵ Lỵ cười cười, đồng thời cũng có chút cảm thán, đám người trong hội kia còn đang lo lắng Hứa Thâm bị những quy củ cứng nhắc của cục Khư Bí kia dạy hỏng, rồi không chịu làm mấy loại hoạt động ngấm ngầm, không thể đưa ra ngoài ánh sáng này, nhưng bọn họ lại không biết, bản thân thiếu niên này chính là một đứa nhỏ hư hỏng. . .

Hứa Thâm vừa nghĩ đến chuyện giao tiền, lại có chút đau lòng, một con khư trị giá tới mười vạn Lô Tạp tệ… Nói thật, đây là lần đầu tiên trong đời hắn chi ra một khoản tiền lớn đến như vậy.

"Đi, tối nay tôi sẽ đi qua." Đến đây, Hứa Thâm ngừng liên lạc.

Khư đã chuẩn bị xong, hắn cũng nên đi bố trí bãi săn bắn thuận lợi cho nó.

. . .

. . .

Đêm lạnh như nước.

Tại sòng bạc Đại Hào Phú.

Không khí nơi này cực kỳ vui vẻ, đèn đuốc sáng trưng, ngoài cửa bày đầy xe của đám hào phú, rất nhiều kẻ có tiền đều sẽ tới thăm nơi này, đương nhiên, cũng có một chút dân cờ bạc có thâm niên đã rơi vào tình cảnh cửa nát nhà tan.

Với những kẻ có tiền, mấy loại mua sắm, tiêu dùng, giải trí bình thường, đã không thể mang lại cho bọn họ niềm hứng khởi, sự kích thích nữa.

Và muốn đẩy mạnh giá trị hưng phấn lên thật cao, bọn họ cần làm một chút chuyện vượt quá quy định, như vậy mới có thể tìm được chút kích tình để tiếp tục tồn tại trên cõi đời nhàm chán này.

Đánh bạc cũng là một trong số đó.

Trong phòng cá cược, tiếng ca du dương vang lên, những cô nàng tiếp rượu trong truyền thuyết đang hòa mình trong đám người, đương nhiên, thân thể không cách nào thoát khỏi, kiểu gì cũng bị người khác vuốt ve, mò mẫm vài phen, nhưng bọn họ đã sớm quen với loại tình huống này rồi.

Bên cạnh tiếng nhạc du dương, các loại âm thanh ồn ào náo động, cũng vang lên trên những chiếc bàn cờ bạc.

"Đại! Đại! Đại!"

"Tinh! Tinh!"

"Quỷ! Quỷ! Thông ăn! !"

Chuỗi âm thanh liên tiếp đan xen vào nhau, có vẻ cực kỳ hỗn loạn, nóng nảy.

Bầu không khí trên lầu hai tương đối im lặng hơn rất nhiều, nơi này cũng là khu vực dành cho phú hào tới chơi, còn có phòng bao cách âm nữa.

"Thường ca, hôm nay vận may không tồi nhé."

Bên trong một gian phòng bao, sương khói lượn lờ, Hoàng Hạo cầm điếu xì gà, xuyên qua màn sương khói mờ ảo, ném cho mỹ nữ chia bài một ánh mắt đầy ẩn ý.

Mỹ nữ chia bài lập tức hiểu được ý gã, rồi gật đầu một cái, nhẹ tới mức không cách nào quan sát được.

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 226

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.