Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Uổng Phí Rồi???

Phiên bản Dịch · 1326 chữ

"Bên kia đã xảy ra chuyện gì?"

"Có hoả hoạn hả?"

Đám nam nữ đang ngồi ăn uống tại tiệm đồ nướng bên này, đều lộ vẻ mặt kinh dị, đứng dậy nhòm qua bên kia.

"Doanh thu một đêm của sòng bạc này, ít nhất cũng đạt đến con số mấy chục vạn nha. . ." Hứa Thâm than nhẹ, so sánh với thu nhập từ thuế của hắn, tổn thất này quá lớn, thật không đáng để đối phương làm như vậy.

Hỗn loạn vẫn đang tiếp diễn, càng ngày càng nhiều người chạy ra. Không bao lâu sau, Hứa Thâm nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lẫn ở bên trong đám đông kia, đúng là Hoàng Hạo.

Vậy mà gã vẫn may mắn còn sống sót.

Hứa Thâm có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không cảm thấy tiếc hận. Trên thực tế, hắn lựa chọn sòng bạc này, chính vì muốn cho Hoàng Hạo một cái ấn tượng khắc sâu, nếu nhân tiện giết chết gã, thì coi như cho đám người khác cùng tham gia bữa tiệc hôm trước, một cái khắc sâu ấn tượng đi.

Kết quả thế nào cũng như nhau cả, còn Hoàng Hạo kia sống hay chết, hắn chẳng hề quan tâm.

Lúc này, Hoàng Hạo đã chạy khỏi sòng bạc, nhưng không lập tức rời đi, mà cùng những người khác đứng ở xa xa vây xem, vẻ mặt đầy khẩn trương.

Hứa Thâm cảm thấy kỳ quái, chắc hẳn đối phương phải biết tình huống hiện giờ là khư tác loạn mới đúng.

Nhưng… hắn nhìn về phía dụng cụ truyền tin, đang chờ Trương Lệ Dao truyền tới tin tức khẩn cấp xin cứu trợ.

Thời gian đang thong thả đi qua.

Một phút sau, bỗng nhiên một chiếc xe vũ trang màu đen lao nhanh đến.

Hứa Thâm ngẩn người, hắn nhận ra thứ này chính là xe chuyên dụng của cục Khư Bí.

Chẳng lẽ sự cố này đã hấp dẫn đội trảm khư trong cục đi đến?

Rất nhanh, một người bước xuống xe, dáng người khá gầy, nhìn qua chừng 40 tuổi. Gã vừa bước xuống dưới, Hoàng Hạo bên kia lập tức vui sướng, tựa như được nhìn thấy cứu tinh, vội vàng đi qua nghênh đón. Sau đó, Hứa Thâm nhìn thấy người này lấy trang bị phá khư ra, tiến nhập Khư giới.

"Một mình hành động? Là viện trợ từ bên ngoài?" Hứa Thâm thoáng giật mình, sắc mặt lập tức âm trầm xuống.

Khó trách đám người kia lại dám rời khỏi danh sách bảo vệ, hóa ra bọn họ chẳng sợ không có người xử lý khư giùm.

Nói như vậy, mười vạn mua khư của hắn đã uổng phí rồi? !

Ánh mắt Hứa Thâm trở nên lạnh như băng.

Không bao lâu sau, trung niên kia rời khỏi Khư giới, có thể rõ ràng nhận ra tình huống hỗn loạn bên trong sòng bạc cũng dần dần bình tĩnh xuống.

Hứa Thâm trực tiếp đứng dậy, thanh toán tiền cho ông chủ tiệm đồ nướng, rồi lập tức đi về phía Hoàng Hạo đang nói chuyện cùng vị trung niên kia.

"May có Từ ca, lần này quá mức hung hiểm!"

"Đâu có gì. Tôi lấy tiền làm việc, quy củ giữa chúng ta vẫn giữ nguyên như cũ."

"Ừm ừm, Từ ca vất vả rồi."

"Hử?"

Từ Phong đang vui vẻ trò chuyện với Hoàng Hạo, bỗng nhiên ngậm chặt miệng, xoay người nhìn lại, lập tức bắt gặp một thiếu niên bên trong mặc trang phục tác chiến, bên ngoài mặc áo khoác đi tới, gã có chút nghi hoặc.

"Hứa lão đệ?" Hoàng Hạo nhìn thấy Hứa Thâm, không khỏi sửng sốt.

Vì sao hắn cũng tới nơi này, là kỹ nữ Trương Lệ Dao kia thông báo ư? Không đúng, gã còn chưa đưa tin cho cô ấy mà. . .

Trong quãng thời gian Hoàng Hạo đang bận suy xét tình huống trước mắt, Hứa Thâm nhìn lướt qua Hoàng Hạo, chẳng buồn chú ý đến kẻ này, đôi mắt chỉ thẳng về phía trung niên kia, nói: "Anh là phó đội trưởng lúc trước của biên đội số hai?"

Từ trong miệng La Hoa, hắn đã biết vị phó đội trưởng trước kia họ Từ.

Họ của đối phương đọc khá giống họ của hắn.

(Họ Từ - 徐 đọc là xú và họ Hứa - 许 đọc là xư, khá giống nhau)

"Cậu là thành viên mới tới biên đội số hai?" Lúc này, Từ Phong cũng hiểu được mọi chuyện, gã không khỏi nhíu mày, đối phương phản ứng nhanh như vậy? Chẳng lẽ vừa vặn tuần tra đến nơi đây? Hay là. . .

"Tôi đã nói, vì sao bọn họ lại cùng nhau rời khỏi bảo vệ danh sách, hoá ra là có người làm chỗ dựa sau lưng." Hứa Thâm nở nụ cười.

Sắc mặt Từ Phong khẽ biến, nhưng rất nhanh, gã đã bình tĩnh nói: "Anh bạn, cậu hiểu lầm rồi. Tôi đã quản lý khu phố này rất lâu rồi, đều trở thành bạn bè của mấy người bọn họ. Tôi có mặt ở nơi này, chỉ xuất phát từ lập trường bạn bè đến hỗ trợ lẫn nhau mà thôi."

"Bạn bè sao. . ." Hứa Thâm cười cười: "Vậy về sau bọn họ đều tìm anh tới hỗ trợ, thì nơi này đâu cần người khác quản lý nữa? Hoặc là nói, phó đội trưởng anh muốn một người tọa trấn hai khu sao?"

"Hứa lão đệ, chú hiểu lầm rồi. Tôi chỉ nghe nói Từ ca vừa vặn ở gần đây, rồi trong lúc tình huống nguy cấp . . ." Hoàng Hạo vội vàng nói.

"Tôi có cho anh nói chuyện sao?" Hứa Thâm nhìn về phía gã.

Hoàng Hạo ngẩn ra, không khỏi trừng lớn con mắt.

Trong yến hội hai ngày trước, gã còn có cảm giác thiếu niên này vô cùng non nớt khờ dại, cực dễ bắt chẹt, tính tình cũng dễ chịu, chỉ cần gã tỏ ra khách khí bên ngoài, đối phương da mặt mỏng, sẽ ngượng ngùng chơi bài ngửa với gã. Vậy mà hiện giờ mới qua được bao lâu, thiếu niên này lại học được cách lật mặt không nhận người rồi?

"Hứa lão đệ, chú nói lời này có chút không quá lễ phép nha." Sắc mặt Hoàng Hạo hơi hơi trầm xuống.

Hứa Thâm liếc mắt nhìn gã, nhưng không thèm để ý đến, lại tiếp tục nhìn về phía Từ Phong.

"Thật có lỗi, bọn họ tin cậy tôi, tôi cũng không còn cách nào khác. Dù sao đầu năm nay kiếm tiền khó, có tiền của người nào do gió to thổi mà tới đâu? Bọn họ muốn tiết kiệm chút tiền cũng rất bình thường."

Từ Phong nhìn chăm chú vào mắt Hứa Thâm, ngoài miệng mở lời xin lỗi, nhưng trên mặt chẳng có chút ý tứ ân hận nào cả.

Trên thực tế, gã tới nơi này xử lý khư đã bị Hứa Thâm trực tiếp ra mặt, bắt được tại trận rồi, muốn ngụy trang cũng khó. Thêm nữa Hứa Thâm dám trực tiếp xuất hiện làm rõ chuyện này, gã có biện minh kiểu gì cũng là vô nghĩa, chẳng thà nói toẹt ra cho xong.

"Quả thật… bọn họ muốn tiết kiệm tiền vốn là chuyện bình thường. Tôi muốn kiếm tiền, cũng là chuyện rất bình thường." Hứa Thâm cười cười.

Từ Phong nói: "Vậy hi vọng khi cậu chấp hành nhiệm vụ có thể kiếm được nhiều hơn chút. Chúc cậu may mắn, tôi còn có việc, cáo từ trước."

"Ừm." Hứa Thâm gật đầu, nhìn theo gã lên xe rời đi.

Chờ sau khi chiếc xe vũ trang màu đen nọ vù vù biến mất cuối phố, Hứa Thâm cũng xoay người đi rồi, không hề có ý định dừng lại.

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 195

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.