Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm Việc Tốt, Nhất Định Phải Để Lại Tên!

Phiên bản Dịch · 1353 chữ

Đôi mắt Liễu Tích Xuyên tỏa sáng: "Một đêm chém giết hai con?"

Lý Mỹ Na hừ nhẹ nói: "Tôi còn hoài nghi cậu ta vẫn còn dư lực. Điều này có nghĩa là, khả năng cao cậu ta đã đủ thực lực chém giết khư cấp C rồi! Chưa hết, tôi còn cẩn thận hỏi qua Mục Tuyết, khi cậu ta giao chiến trong đội, cả hai lần đều dễ dàng đánh bại đội viên lão luyện. Hừ, cậu ta tuyệt đối đã đạt tới điểm cực hạn của giai đoạn thứ nhất rồi!"

"Cô bé Mục Tuyết kia, thật là… Tôi hỏi gì cô ấy cũng chẳng hé răng, cũng may cô hỏi còn được." Trên mặt Liễu Tích Xuyên lộ ra nụ cười, nói: "Căn cứ theo số lượng Tịnh Khư Tề do cậu ấy đạt được, cũng không chênh nhau nhiều lắm. Nhưng chuyện này chỉ chứng minh được là hàm lượng khư lực trong cơ thể cậu ấy rất cao thôi, dù sao cũng bị nhốt ba tháng cùng khư mà. . ."

"Cục trưởng, vừa rồi anh còn nói cậu ta thành thật, cái này mà gọi là thành thật sao?" Lý Mỹ Na không phục, trực tiếp hỏi lại.

Liễu Tích Xuyên cười cười, vươn ma trảo vỗ mông cô ấy một cái: "Lúc này mới gọi là không thành thật này."

"Anh. . .” Hai má Lý Mỹ Na không khỏi đỏ lên, cô ấy trừng mắt lườm Liễu Tích Xuyên một, cũng chẳng biết có tức giận hay không.

"Kết quả so sánh vết kiếm như thế nào?" Liễu Tích Xuyên cười cười, lập tức chuyển đề tài vào chuyện chính.

Mảng đỏ ửng trên mặt Lý Mỹ Na thoáng nhạt đi, cô khẽ nhíu mày, nói: "Về vết kiếm, trước mắt vẫn chưa tìm được trường hợp ăn khớp. Vết kiếm của Hứa Thâm quá lớn, của Tống Minh lại nghiêng lệch vặn vẹo. Sở nghiên cứu bên kia đều nói không phải.”

"Vậy là không phải rồi."

Ý cười trên mặt Liễu Tích Xuyên dần dần tan biến, ánh mắt trở nên trầm tĩnh, tựa như một con hùng sư thâm thúy: "Nếu không phải người trong cục, thì là ngoài cục. Nghe nói gần đây, đám người bên ngoài rất không an phận. Suốt một tuần, hội Hỗ Trợ Vụ Công đã chi ra khoản tiền rất lớn, thu mua thật nhiều Tịnh Khư Tề, phỏng chừng bọn họ đang muốn dựa vào lượng biến chuyển chất biến, nhằm nâng cao thực lực phe mình trước khi sự kiện kia bùng nổ."

"Còn hội Truy Quang nữa, nghe nói bọn họ vừa có một lãnh sự mới được bổ nhiệm lên nhất đẳng, danh hiệu là 'Vĩnh Dạ'. Tuy chiến tích cụ thể trong hồ sơ của người này đã bị niêm phong cất vào kho, nhưng có thể trở thành nhất đẳng lãnh sự, tất phải có năng lực một mình chém giết khư cấp C. Loại nhân tài này, nếu đặt trong cục chúng ta, năng lực cũng tương đương với cấp phó đội đến đội trưởng của thê đội thứ nhất."

Lý Mỹ Na khẽ gật đầu: "Đúng là trong giai đoạn này, thành viên thê đội thứ nhất của chúng ta giảm bớt, mới có lợi cho bọn họ."

"Nhưng mà...." Đến đây, bỗng dưng cô ấy chuyển giọng, tiếp tục nói: "Muốn nói đến tổ chức có động tác lớn nhất, hẳn phải kể đến giáo hội Hắc Quang. Tôi nghe nói gần đây, bọn họ đang không ngừng tuyển nhận tín đồ, cánh tay còn vươn đến những khu khác, dã tâm không nhỏ."

Liễu Tích Xuyên bình tĩnh nói: "Chuyện của giáo hội Hắc Quang cứ giao cho tôi đi, tôi sẽ xử lý tốt. Vụ của lão Đỗ lúc trước chính là một hồi cảnh cáo."

"Còn chuyện của Từ Phong?"

"Tiếp tục điều tra, không thể bỏ qua như vậy được. Chúng ta cũng phải cho bọn họ nếm chút mùi đau khổ." Đột nhiên Liễu Tích Xuyên nghĩ đến cái gì, lại nói: "Đúng rồi, cô đi đổi cho Hứa Thâm một thanh kiếm tốt chút."

"Cậu ta không phải hình thái thứ hai, muốn xin binh khí đặc chế, phỏng chừng rất khó được thông qua." Lý Mỹ Na khó xử nói.

"Cứ lấy danh nghĩa của tôi, cũng không cần hoàn toàn đặc chế, đặc chế bán thành phẩm cũng được." Liễu Tích Xuyên nói: "Trước mắt, vậy cũng đủ cho cậu ấy dùng rồi."

"Được rồi, để tôi đi sắp xếp. Mặt khác, chút lòng tốt của cục trưởng này, cũng phải để cho cậu ấy biết mới được."

"Ừm." Liễu Tích Xuyên không từ chối.

Loại chuyện làm việc tốt không để lại danh tính kia, không hề có giá trị gì với lão.

. . .

. . .

Hứa Thâm không có kiếm Trảm Khư, đang chờ đợi bên trong khách sạn nhỏ, luyện tập khống chế, chiết xuất khư lực.

Theo cái phễu trong cơ thể xoay tròn, càng ngày càng nhiều tạp chất bị ném văng ra ngoài, độ bão hòa trong cơ thể hắn bắt đầu giảm xuống trên diện rộng.

Hứa Thâm cũng tiêm xong ống Tịnh Khư Tề trong tay rồi.

Đến lúc này, bỗng dưng hắn phát hiện, sau khi khư lực được chiết xuất, dù mỗi ngày hắn tiêm vào lượng Tịnh Khư Tề gấp đôi bình thường, cơ thể vẫn có thể hấp thu, và thừa nhận được, chẳng qua trong cơ thể sẽ sinh ra một chút cảm giác co rút đau đớn mỏng manh.

"Lãnh sự, cậu đã nhận được đồ chưa?" Giọng nói của Đại Lỵ Lỵ truyền đến từ bên trong dụng cụ truyền tin, mang theo hương vị ngọt ngào.

"Cô gửi đến địa chỉ của tôi sao?"

"Ừm, không gửi đến đó thì gửi đi đâu?"

"Để tôi quay về nhìn xem."

Lúc trước, Hứa Thâm đã nhờ Đại Lỵ Lỵ đặt hàng một đám Tịnh Khư Tề. Hắn không tự mình đi chợ đêm, mà là ủy thác Đại Lỵ Lỵ mua giùm.

Giá cả bình thường trên chợ đêm là 5000 một ống, nhưng thân phận hiện giờ của hắn là nhất đẳng lãnh sự hội Truy Quang, có ưu đãi thật lớn, chỉ tốn 4000 đã có thể mua đến một ống, rẻ được một phần năm!

Nhưng theo như lời Đại Lỵ Lỵ nói, giá ưu đãi này chỉ được áp dụng cho số lượng hữu hạn hàng tháng, không thể vượt qua 30 ổng.

Nếu vượt số lượng này, ưu đãi sẽ giảm xuống, tăng lên 4500 một ống, nếu lượng mua lại vượt qua 50 ống, giá trị sẽ quay về mức 5000 bình thường của chợ đêm.

Thật hiển nhiên, bọn họ làm vậy để phòng ngừa lãnh sự trong hội bán trao tay mưu lợi.

Hứa Thâm trực tiếp đặt hàng 20 ống, tiêu liền một lúc tám vạn.

Hắn ngắt liên lạc với Đại Lỵ Lỵ, sau đó suốt đêm trở lại chỗ ở, đi đến vị trí bưu cục ký gửi cố định của mình, quả nhiên đã nhận được một chiếc rương nhỏ màu bạc.

Hứa Thâm nhanh chóng mang nó về, mở ra nhìn thoáng qua, bên trong có đủ 20 ống Tịnh Khư Tề được sắp xếp ngay ngắn, chỉnh tề. Hắn lập tức tiêm cho chính mình một ống, phần còn lại đều bỏ hết vào ngăn tủ.

Ngay lúc ấy, đột nhiên Hứa Thâm nhận được tin tức từ phía Trương Lệ Dao, trong cục đã chuyển kiếm Trảm Khư cho hắn, nó đang được giữ lại ở tòa lầu công vụ.

Hứa Thâm vừa nghe nói tin tức này, trong lòng thầm phán đoán, có lẽ hắn đã được tẩy sạch, thoát khỏi diện hiềm nghi rồi. Nếu không trong cục sẽ không trả kiếm trở về nhanh như vậy.

Chờ tới khi Hứa Thâm đi thêm một chuyến nữa tới lầu nhỏ, nhận lại thanh kiếm của mình, hắn rõ ràng cảm nhận được, thanh kiếm này đã có chút khác biệt.

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 230

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.