Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phải Hủy Diệt!

Phiên bản Dịch · 1385 chữ

Thiếu nữ trắng như tuyết thoáng sững sờ, vội vàng quay đầu nhìn lại. Tất cả những gì cô nhìn thấy là một cô bé xinh đẹp tinh xảo tựa như tinh linh tiên tử, đang ung dung ngồi trên tổ chức màu đỏ tươi phía sau lưng cô, nhẹ nhàng mút ngón trỏ tinh tế trắng như tuyết của mình, giống như đang liếm láp miệng vết thương.

Cô bé nọ vừa bắt gặp ánh mắt của thiếu nữ, đã cười nói: "Xem ra chị rất xứng đôi với máu của em nha."

Sắc mặt thiếu nữ trắng như tuyết hơi biến hóa.

Trên thực tế, cô có thể biến thành dáng vẻ này, chủ yếu là vì vừa lúc nãy, bỗng nhiên cô cảm nhận được có một thứ gì đó, rơi xuống cơ thể mình.

Đó là một loại lực lượng vô cùng khủng bố, khủng bố đến mức làm người ta không tự chủ được, lập tức rơi sâu vào say mê.

"Vậy hiện giờ, em cũng bắt đầu đây. . ." Cô bé kia buông ngón tay ra khỏi miệng, trên mặt nở rộ tươi cười.

. . .

. . .

Hứa Thâm chạy trốn tới đầu đường, trong lòng vẫn tràn ngập hoảng sợ.

Cô gái chân dài khủng bố kia đã bị miểu sát, chẳng lẽ con khư kia không phải cấp B?

Tuy hắn không thể phân biệt được, nhưng chỉ cần căn cứ theo tình huống vừa rồi thôi, đã đủ để khẳng định, con khư kia chính là tồn tại siêu việt cấp B.

Và khư thú chỉ có năm loại đẳng cấp, cho nên con khư kia thuộc cấp bậc đỉnh cao nhất. . . Cấp A!

Hứa Thâm không ngờ bản thân lại xui xẻo đến vậy, nhưng… dường như đám người cô gái chân dài kia còn xui xẻo hơn.

Hắn quay đầu nhìn lại, muốn nhìn một chút xem con khư kia có đuổi theo hay không, nhưng vừa quay đầu lại, bên tai đã vang lên từng chuỗi thét gào chói tai, truyền đến từ phương hướng có con khư kia.

Hắn nhìn thấy rất nhiều đầu và tứ chi lay động, run rẩy, chúng đang phát ra những tiếng thét gào đầy phẫn nộ kèm theo sợ hãi điên cuồng.

Nhưng rất nhanh, những tiếng thét chói tai và run rẩy nọ, lại bỗng nhiên ngưng bặt.

Tất cả những cái đầu đều trở nên mềm mại, co rụt trở về.

Nhưng vị trí của Hứa Thâm cách nơi đó quá xa, lại thêm tầng sương mù che phủ, cuối cùng hắn không thể trông thấy quá rõ ràng.

"Tình huống gì đây? Là cô gái chân dài phản kích khi gần chết ư?" Hứa Thâm giật mình.

Trên thực tế, đúng là tồn tại ở hình thái thứ hai mới có thể tiêu diệt khư cấp B, cộng thêm thái độ tự tin vô cùng của cô gái chân dài kia, có lẽ đối phương thực sự có con bài chưa lật khác.

Tuy trước khi hắn chạy trốn, cô ta đã hấp hối rồi. . .

Nói như vậy, có lẽ con khư kia còn không phải cấp A, và chỉ vì cô gái chân dài thoáng sơ suất, nên mới bị nó đánh lén?

Hứa Thâm không thể phán đoán được nguyên nhân chân chính, có quá ít dữ kiện rồi nhưng hắn lại biết, nếu mình còn tiếp tục ở lại chỗ này xem cuộc chiến, chắc chắn sẽ tự trêu chọc phiền toái cho chính mình.

Bỗng nhiên hắn nghĩ đến thanh kiếm của mình, lần này tuyệt đối không thể lơ là được nữa.

Hắn vẫn nhớ lúc trước thanh niên kia đã vứt bỏ nó đi rồi.

Hứa Thâm lập tức đưa mắt nhìn về phía con khư kia, chợt phát hiện nó vẫn lặng lẽ nằm yên, không hề động đậy. Tư thế nằm của con khư kia rất giống đang ngủ say, phủ phục trên mặt đất.

Trong lòng hắn có chút giãy giụa, nhưng tới cuối cùng vẫn là cố lấy hết dũng khí, dùng máu đen bao trùm toàn thân, che giấu khí tức, mò mẫm đi qua một giao lộ.

Rất nhanh, Hứa Thâm đã nhìn thấy thanh kiếm của mình, nó rơi xuống ban công một nhà lầu gần đó.

Hắn lập tức nhẹ nhàng nhảy lên, nhặt lại thanh kiếm của mình, sau đó cực nhanh xoay người chạy trối chết, không dám liếc mắt nhìn thêm lấy một cái.

Hứa Thâm liên tục chạy như bay, vượt qua bốn năm dãy phố, thường xuyên quay đầu nhìn lại, nhưng lần nào cũng vậy, hắn đều không nhìn thấy dấu vết con khư kia đuổi theo mình. Tới lúc này, trong lòng hắn mới bình tĩnh hơn một chút. Tiếp theo, lộ trình thay đổi, hắn bắt đầu chạy dọc theo đường cũ, vòng ngược trở về.

Ở ven đường, hắn đi rất cẩn thận, luôn tránh để bản thân lưu lại một chút manh mối gì đó, coi như vừa chạy trốn chết, vừa nhân tiện xóa sạch dấu vết do mình để lại.

Rất nhanh, Hứa Thâm đã đi đến phía trước ngõ hẻm ban nãy hắn vừa nhảy vọt qua, và ở lưng chừng trời, hắn nhìn thấy một bộ thi thể.

Đúng là thiếu nữ ôm kiếm kia.

Không cần phải nghi ngờ, đối phương đã bị bỏ vào Khư giới, cho nên lúc nhìn từ hiện thực, mới cảm thấy đối phương đang ở trong trạng thái lơ lửng giữa không trung.

Hứa Thâm quan sát mặt cắt tại cổ đối phương, nếu nói thanh niên kia và cô gái chân dài bị khư giết chết, trên người bọn họ không hề có dấu vết do hắn để lại, thì cô gái này lại trăm phần trăm chết vào trong tay hắn.

Phải hủy diệt.

Hứa Thâm lướt qua thi thể, sau đó khẩn trương bỏ chạy vượt qua những vị trí giám sát và điều khiển ven đường, vọt thẳng vào trong phòng của mình, lấy ra trang bị phá khư.

Sau đó, hắn lại tiếp tục tránh đi những vị trí giám sát và điều khiển ven đường, rồi ẩn mình trong một góc tối ven đường, bước vào Khư giới, quay trở về vị trí thi thể tại lối vào con hẻm nhỏ kia.

Toàn bộ hành trình mất chừng 15 phút.

"Vẫn là đạt tới hình thái thứ hai tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể trốn vào Khư giới, né qua những thủ đoạn giám sát bình thường, có thể giết người trong vô hình. . ." Hứa Thâm thầm than trong lòng.

Hắn nhìn thấy thi thể thiếu nữ kia, lúc này nó vẫn đang lơ lửng như trước, trong lòng thoáng buông lỏng một chút. May mắn, thứ này không gây thêm rắc rối cho hắn.

Nếu nó bị khư mang đi còn được, chỉ sợ nó bị trảm khư giả khác chú ý tới, đến lúc ấy, chắc chắn sẽ cực kỳ phiền toái.

Hứa Thâm lập tức khởi động trang bị phá khư, sau đó lấy ra cái túi đựng xác vừa mang theo bên mình. Hắn nhìn thấy vị trí thi thể thiếu nữ đang nằm chính là một sườn núi, sau đó không chút do dự lập tức thu đầu và thi thể cô ấy lại, nhét tất cả vào bên trong túi đựng xác.

Thiếu nữ có mang theo bên mình một thanh kiếm mảnh màu đen, thoạt nhìn cũng thấy phẩm chất vô cùng tốt, Hứa Thâm vừa trông thấy nó đã yêu thích, nhưng chẳng còn cách nào khác, hắn chỉ có thể bỏ qua thứ này, dù sao loại binh khí có kiểu dáng độc đáo như thế, rất dễ bị người khác nhận ra, không thể đưa ra ngoài ánh sáng được.

"Vẫn là cô luôn khiến người ta bớt lo. . ."

Hứa Thâm thu gom xong thi thể, đưa tay vuốt mắt người chết, để cô ấy nhắm mắt lại, ngủ yên.

Bỗng nhiên lúc này, hắn có cảm giác bên cạnh mình thiếu một thứ gì đó, lập tức nhìn khắp nơi chung quanh. Tới tận bây giờ hắn mới chú ý đến, quanh mình không có bóng dáng của Mai Phù.

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 224

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.