Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con Khư Thành Thật…

Phiên bản Dịch · 1403 chữ

Không bao lâu sau, Mặc Tiểu Tiểu cũng từ thang máy khoan thai đến họp.

20 phút sau, Tô Sương và Chu Dã, Tào Phi đều có mặt.

"Đội trưởng, vì sao lại có nhiệm vụ?" Vẻ mặt Tào Phi có chút đau khổ, oán giận nói.

Sắc mặt Chu Dã trở nên âm trầm, nói: "Nhiệm vụ lần này là hiệp trợ. Bên trên vừa phát hiện một con khư cấp C. Nhiệm vụ của chúng ta là hiệp trợ thê đội thứ nhất, phong tỏa chung quanh, nhân tiện giải quyết những con nhỏ có khả năng bị bỏ sót."

"Khư thú cấp C?" Tào Phi sững sờ nói: "Không phải thê đội thứ nhất có thể một mình giải quyết sao? Chẳng lẽ khư cấp C lần này có chút đặc biệt?"

"Nghe nói thứ này có chút khó chơi. Bên trên đã điều tới tổng cộng ba đội ngũ hiệp trợ, chúng ta là một trong số đó, phỏng chừng trong cục không muốn nhân viên của thê đội thứ nhất xuất hiện chút tổn thương nào." Chu Dã nói.

"Nghe nói khi tham gia loại nhiệm vụ hiệp trợ như vậy, chúng ta rất dễ dàng bị xem như pháo hôi." Tô Sương nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi.

Chu Dã thở dài: "Tôi đã kháng nghị, nhưng không có cách nào khác, nhiệm vụ trong cục không thể sửa đổi. Nghĩ thoáng một chút, sau khi nhiệm vụ lần này chấm dứt, nếu chúng ta biểu hiện tốt, có khi sẽ được một lần nhị đẳng công."

"Thà rằng tôi không có còn hơn đi mạo hiểm kiểu này." Tào Phi rụt cổ: "Muốn biểu hiện trước mặt khư thú cấp C? Đây là khiêu vũ trước mặt Diêm Vương đó, ai câu ai hồn còn chưa biết đâu!"

"Khư cấp C thôi mà, cũng không có gì đáng sợ, so sánh với cấp B... Chỉ là một thứ nhỏ nhắn đáng yêu thôi." Bỗng nhiên Mặc Tiểu Tiểu mở miệng nói.

Mấy người nhìn cô một cái, nghĩ đến đối phương là thành viên được điều tới từ nội thành, mà nghe nói nội thành bên kia từng xử lý cả khư cấp B, xem ra rất có khả năng cô bé này đã tham gia lần hành động đó rồi.

"Đội trưởng, đừng bảo là vì có cô ta tồn tại, nên trong cục mới bố trí chúng ta đi hiệp trợ nhé?" Tào Phi không nhịn được nói.

Chu Dã thầm than một tiếng. Gã cũng nghĩ tới nguyên nhân này, tuy tinh thần của Mặc Tiểu Tiểu có chút vấn đề, nhưng chiến lực lại không thể chê, tuyệt đối là cấp bậc thê đội thứ nhất.

. . .

"Thu thập xong rồi, chuẩn bị xuất phát đi, địa điểm lần này ở khu Vô Miên, có chút xa, chúng ta cần phải nắm chặt thời gian." Chu Dã nói, việc đã đến nước này, có tiếp tục rối rắm cũng vô dụng.

"Khu Vô Miên?” Sắc mặt Tô Sương khẽ biến, nói: "Nghe nói bên kia vẫn luôn hỗn loạn, trấn thủ ở cục Khư Bí bên kia thường xuyên thiếu người, là khu có thương vong tỷ lệ cao nhất."

"Đúng vậy, và cũng vì như vậy, cho nên sự kiện khư thú lần này, xem như là bọn họ mượn người của cục chúng ta." Chu Dã bất đắc dĩ nói.

"Đám người ngồi ghế trên của cục chúng ta cũng dễ nói chuyện quá nhỉ? Người ta nói mượn là cho mượn ngay. Thử hỏi mượn vợ của mấy lão ấy xem bọn họ có cho mượn hay không?" Tào Phi oán giận nói.

"Không phải dễ nói chuyện, là bên kia cho quá nhiều lợi ích thôi." Tô Sương hừ lạnh: "Dù sao người xuất lực cũng là chúng ta."

Chu Dã thở dài, đành phải dặn dò mấy người mau chuẩn bị, loại đề tài này, có nói nhiều thêm cũng vô dụng.

Mấy phút đồng hồ sau, năm người đều võ trang hạng nặng lên xe, đi tới khu Vô Miên.

"Tới nơi nhớ đừng nói nhiều, chúng ta chỉ đi hiệp trợ, giữ mạng là chủ yếu. Cứ giao cho đội ba xử lý khư cấp C là được. Nếu chúng ta gặp phải nó, cứ lui lại trước đã." Trên xe, Chu Dã mở miệng dặn dò.

Đám người Hứa Thâm, Tô Sương gật đầu, đúng là công lao tốt thật, nhưng mạng càng quan trọng hơn.

Chiếc xe lăn qua đường ray màu đồng xanh, xóc nảy tới lắc lư liên tục. Từ khu Hắc Quang đến khu Vô Miên, còn phải xuyên qua hai khu trung gian. Thành Bạch Nghĩ có tổng cộng 13 khu, mà Hắc Quang và Vô Miên đều được xếp vào khu tương đối lạc hậu trong đó, chỉ có ba khu được coi là phồn vinh chân chính, cũng là ba địa điểm kinh doanh chủ yếu của thành Bạch Nghĩ.

Tuy hai khu đều thuộc loại lạc hậu, nhưng Hứa Thâm quan sát suốt cả đoạn đường này, lại phát hiện giữa hai bên cũng có chút chênh lệch.

Có khu thoạt nhìn đã thấy bẩn loạn hơn rõ ràng, có thể nhìn thấy những khu nhà cũ nát, thấp bé ở khắp nơi.

"Bên kia có con khư." Bỗng nhiên, Mặc Tiểu Tiểu chỉ vào một khu nhà thấp bé ở bên ngoài cửa sổ xe, nói.

Mấy người vốn không để ý, chỉ theo bản năng nhìn thoáng qua, lại bắt gặp một bóng dáng quái dị với tứ chi bấu chặt trên tường, đang nằm úp sấp trên nóc của tòa nhà đó.

Mấy người đều có chút kinh ngạc, đúng là khư thật.

Không nghĩ tới bọn họ chỉ lái xe ven đường, cũng có thể gặp được một con.

Mà lúc này, dường như con khư kia có chút cảm giác, nó cũng nhìn về phía mấy người bên trong xe, ngay sau đó, con khư kia há to miệng, tay chân cùng sử dụng bò sát đất, lao nhanh đuổi theo chiếc xe.

"Là khư cấp E." Tô Sương khẽ lắc đầu.

Chu Dã nói: "Tiếp tục lái xe, nếu nó còn dám đuổi theo, chém."

"Không đi giải quyết sao?" Mặc Tiểu Tiểu nghi hoặc nói.

"Đây không phải khu chúng ta, cũng không phải khư nằm trong nhiệm vụ của chúng ta, không cần thiết phải gia tăng phiền toái cho bản thân mình, dù sao có chém cũng không hết khư!" Chu Dã nói.

Mặc Tiểu Tiểu nghĩ một hồi lại gật đầu đồng ý với lời này.

"Dường như càng ngày càng nhiều khư. Tôi còn nhớ lúc tôi vừa gia nhập vào cục, phải tới bốn năm tháng mới cần chấp hành một lần nhiệm vụ. Nhưng hiện giờ lại thường xuyên đến mức một hai tháng một lần!" Tô Sương nhíu mày nói.

"Ai nói không phải đâu." Chu Dã bất đắc dĩ nói.

Lúc này, con khư kia đang bò sát, thật nhanh đuổi theo đằng sau chiếc xe của bọn họ, tuy tay chân cùng sử dụng, nhưng tốc độ di chuyển của nó cực nhanh, tựa như con nhện vèo vèo đi theo, dù tốc độ của chiếc xe cũng rất nhanh, nhưng hai bên vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.

"Đúng là chưa từ bỏ ý định." Chu Dã nhìn thấy con khư đang đuổi theo qua kính chiếu hậu, không khỏi cười cười.

Một con khư cấp E mà thôi, mấy người đều rất ung dung, thậm chí còn có một loại vui sướng tựa như đang câu cá.

Ven đường cũng có đèn giao thông đặt tại giao lộ nhưng chiếc xe vẫn đi thẳng qua, dù sao bọn họ cũng nắm giữ giấy phép làm việc của ngành đặc thù, nhưng một đường xuyên thẳng qua, vậy mà con khư kia vẫn chứ đi theo, bám riết không tha.

Vài lần nó suýt bị bọn họ vượt qua, Chu Dã lại đưa tay ra ngoài cửa sổ xe vẫy vẫy, sau đó là thành công chọc giận đối phương, khiến tốc độ đuổi theo của nó lại nhanh hơn.

"Vì sao tôi lại có cảm giác con khư này có chút hương vị của một người người thành thật. . ." Tào Phi nở nụ cười.

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 256

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.